Nhất là, thần y Mộ Nhị còn chưa tìm được, tìm kiếm một người hành tung bất định, gương mặt lại không rõ, quả thực khó như lên trời.
Ngoài ra, trinh sát báo về xuất hiện dị động ở phương bắc, Bắc Yến gần đây liên tiếp luyện binh, đại bộ phận quân đội tập kết ở biên giới Yến Tần, có thể nhìn ra manh mối muốn khai chiến.
Nhưng quỷ dị nhất là thái độ của mọi người với hắn, cung kính hàm chứa vài phần thương hại, nghi hoặc hàm chứa vài phần hiểu rõ, tất cả khiến hắn không hiểu gì cả.
Lúc này, Chiến Bắc Liệt ngồi ở lều lớn trong quân doanh, một thân cẩm bào đẹp đẽ quý giá, sắc mặt nghiêm túc, nghiên cứu bản đồ địa hình Yến Tần.
Vài ánh mắt nóng rực di chuyển trên người hắn, thật sự là muốn không phát hiện cũng khó.
Vừa ngẩng đầu, những ánh mắt này lại biến mất không thấy, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt đảo qua một vòng đám thủ hạ ở bên dưới, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu bản đồ.
Lại nữa! Từng ánh mắt lén lút lại nhìn mình, không thể nhịn được nữa!
“Ầm” một tiếng, Chiến Bắc Liệt đập bàn, lạnh lùng hỏi: “Nói!”
Thủ hạ cúi đầu, đông nhìn tây tây nhìn đông, trái nhìn sang phải phải nhìn sang trái, trên nhìn xuống dưới dưới nhìn lên trên, thuận tiện liếc trộm Chiến thần, nhưng không ai dám trả lời.
Chiến Bắc Liệt hít sâu một hơi, ngăn cản ý muốn vặn gãy cổ bọn họ, xúc động quát to: “Cút ngay cho bổn vương!”
Đám thuộc hạ xôn xao một chút, rồi như vừa được đại xá, như thủy triều nhanh chóng rời khỏi không còn một mống, chỉ còn lại Chung Thương vẻ mặt như muốn nói gì đó nhưng cứ chần chừ.
“Nói đi, đến tột cùng là có chuyện gì?” Chiến Bắc Liệt cầm chén trà uống một ngụm, đột nhiên biến sắc, phun lên đầy mặt và cổ Chung Thương.
Hắn cầm chén “trà” còn đắng hơn mật trong tay ném thật mạnh xuống đất, chén trà vỡ nát, nước thuốc đen bên trong chảy ra.
“Gia, thuộc hạ nghe nói, Ngự y viện Chu thái y…” Chung Thương khóe miệng run rẩy, lau sạch nước thuốc trên mặt mình, ngẩng đầu rụt rè nhìn hắn, cắn răng dậm chân một cái, hạ quyết định quyết tâm nói: “Rất hiểu biết cái bệnh kia!”
Vừa nói xong, nhanh chóng thi triển khinh công, lấy một tốc độ người thường không thể đạt tới, trong nháy mắt biến mất khỏi lều lớn.
Chiến Bắc Liệt đỉnh đầu bốc khói, bay thẳng lên chín tầng mây, sắc mặt so với bánh cháy còn đen hăn, tức sùi bọt mép hét lớn một tiếng: “Con mẹ nó, có ý tứ gì?”
Gắng hết sức áp chế cơn tức trong lòng, còn chưa xoay người lại, một đoạn đối thoại rất nhỏ truyền vào trong…
“Không biết Vương gia uống chưa, trong trà cố ý bỏ thêm dược thảo bổ thận tráng dương.”
“Ai, trời đố kị người tài a, Vương gia thần thông quảng đại, nhưng lại mắc cái bệnh này…còn chỉ có thể lén lút che dấu.”
“May mắn Vương phi nói, chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp, lại việc này cũng là động chạm đến tự trọng cao nhất của nam nhân, đổi lại là người khác cũng sẽ không muốn nói, đáng thương a!”
“Ầm” một tiếng, trong lều lớn ngoại trừ chiếc bàn bị vỡ tan tành thì không có một bóng người…
… Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net
Thành Trường An, hiệu cầm đồ.
Tiêu Phượng kéo tay Lãnh Hạ, đặt túi đồ trước mặt chưởng quầy, vênh cáo hò hét: “Chưởng quầy!”
Chưởng quầy híp mắt đánh giá, không nhìn trực tiếp bình sứ nói: “Nhân sâm…”
Tiêu Phượng cánh tay vừa nhấc, ngăn chưởng quầy đang mở sổ sách, nhanh chóng bổ sung: “Ngàn năm!”
Lão chưởng quầy liếc mắt đánh giá hai người, tiếp tục nói: “Một cây linh chi…”
“Vạn năm!” Tiêu Phượng giương cằm, kiêu ngạo bổ sung.
Lão chưởng quầy liếc mắt nhìn nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Một cân lộc nhung…”
“Sai!” Tiêu Phượng cau mày tiếp tục bổ sung nói: “Lộc nhung hoang dã quý hiếm!”
Đợi chưởng quầy ghi xong vào sổ sách, giao cho hai người ba vạn lượng ngân phiếu, Tiêu Phượng nhất thời tức giận, vội vàng đem đan dược đặt trước mặt hắn, hỏi: “Còn cái này?”
Lão chưởng quầy dùng một loại ánh mắt cực kù khinh bỉ và ghét bỏ liếc cái bình thuốc, đan dược kia, giận dữ nói: “Cô nương a, ngươi đã thấy qua có cửa tiệm nào thu mua thuốc dưỡng thai sao?”
Tiêu Phượng hạnh mâu trừng lớn: “Đây là đại nội bí chế giữ thai đan dược!”
Chưởng quầy cũng tức giận, trừng mắt, vuốt râu nói: “Đừng nói là đại nội bí chế giữ thai đan dược, dù đây có là đan dược do Thái Thượng Lão Quân luyện chế cho Vương mẫu nương nương giữ thai, chúng ta cũng không nhận.”
“A? Ngươi thái độ gì đây? Ngươi có biết không lão nương là…” Lãnh Hạ bất đắc dĩ bóp trán, lôi Tiêu Phượng đi.
Đúng lúc này, một tiếng cười trong trẻo truyền đến: “Khương bá, vụ mua bán này thật có lời, tuy rằng không phải đan dược giữ thai của Vương mẫu nương nương, nhưng cũng là Đại Tần Hoàng hậu nương nương!”
Hai người nhíu mi nhìn lại, người vừa tới tướng mạo tuấn tú, đôi mắt lóe tinh quang, một thân áo bào trắng thêu tơ vàng, cầm trong tay một bàn tính ngọc thạch, chính là “Đệ nhất tài thần” Mạc Tuyên!”
“Ông chủ!” Chưởng quầy Khương bá kia cung kính thi lễ với Mạc Tuyên, một bộ dạng “đánh chết ta cũng không tin tưởng người phụ nữ đanh đá này là Hoàng hậu”
Đợi Khương bá rời đi, Mạc Tuyên nhỏ giọng hỏi Tiêu Phượng: “Ngươi mang thuốc dưỡng thai đi cầm, Hoàng thượng biết không? Cẩn thận hắn tới bắt ngươi, ta nghe nói, Hoàng hậu nương nương rời cung trốn đi…”
Còn chưa nói xong, Tiêu Phượng một tay che miệng hắn, một tay nắm thành quyền, uy hiếρ hỏi: “Ngươi sẽ không nói cho hắn!”
Mạc Tuyên trong mắt hiện lên một tia gian trá, hắc hắc cười nói: “Không nói cho hắn cũng được, nhưng ngươi báo đáp ta như thế nào?”
Tiêu Phượng vứt túi đồ cho hắn, bĩu môi: “Thuốc dưỡng thai này tặng ngươi!”
Mạc Tuyên cũng không từ chối, ôm chặt túi thuốc, mặt dầy nói: “Ba vạn lượng kia…”
Tiêu Phượng lấy ngân phiếu ra, đưa cho hắn hừ nói: “Đây! Bây giờ có thể giúp đi!”
Lãnh Hạ âm thầm lắc đầu, giơ tay lên, ám vệ tức thì xuất hiện ở cửa hiệu cầm đồ, thì thầm với ba người một lát, quay lại thì thấy Mạc Tuyên vỗ ngực cam đoan: “Ngươi yên tâm, nhất định giúp ngươi lừa Hoàng thượng!”
Đợi hai người đi rồi, Mạc Tuyên cầm bàn tính, tính tính toán toán một hồi, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Đột nhiên, nhóm Cuồng Phong từ trên trời giáng xuống, nghiêm nghị nói: “Hoàng thượng hạ khẩu dụ, Mạc Tuyên hứa hẹn với Hoàng hậu lừa dối trẫm, là tội khi quân, lừa lấy đồ trẫm ban cho Hoàng hậu, là tội phạm thượng, niệm tình vi phạm lần đầu, trừng trị nhẹ nhàng, thu hồi túi đồ của Hoàng hậu, phạt ba vạn lượng bạc. Trong vòng một năm, nâng ột mức thuế, khâm thử!”
Sấm sét đánh giữa trời quang đãng là miêu tả chính xác nhất tình cảnh hiện giờ của Mạc Tuyên, hắn mặt dại ra, khóc không ra nước mắt, chỉ có thể vuốt ve ngực lĩnh chỉ tạ ơn.
Thiểm Điện ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa bổ sung một câu: “Mạc công tử, tiểu Vương phi của chúng ta nói…”
Lôi Minh rung đùi đắc ý bổ sung nói: “Tự làm bậy…”
Cuồng Phong tiếp lời: “Không thể sống a!”
Nói xong, đồng loạt thi triển khinh công biến mất.
… Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net
Liệt Vương phủ.
Tiêu Phượng phục hồi tinh thần, túm tay áo Lãnh Hạ kêu rên: “Lão nương miễn phí cho hắn cái túi đồ kia sao?”
Lãnh Hạ nhún nhún vai, khẽ nhếch môi nói: “Không sao, có người sẽ giúp ngươi hả giận.”
Vừa dứt lời, một tiếng rống giận rung trời chuyển đất truyền đến từ ngoài Vương phủ: “Mộ… Dung… Lãnh… Hạ…!”
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không