Những căn phòng lờ mờ ánh nến, dưới màn đêm đen kịt và tiếng ve kêu huyên náo, cộng với tiếng mưa to ồn ào, làm Vương phủ thêm phần tĩnh mịch.
Bên ngoài một gian sương phòng trong phủ, hai thị vệ vừa ngáp vừa nghe tiếng rên rỉ bên trong, mập mờ liếc mắt nhìn nhau.
Một người lặng lẽ giơ ngón cái lên, cười đùa: “Lão gia cũng đã sáu mươi rồi mà còn lợi hại như vậy?”
Người kia che miệng, vẻ mặt dâm đãng: “Theo ta thì là di nương lợi hại, đã gần nửa canh giờ rồi, nhìn xem… chậc chậc chậc…”
“Aizz… lão gia thật có phúc, có một thiếρ thị như hoa như ngọc, chúng ta thì thật thảm!”
… Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net
Tiếng động trong phòng dần dần ngừng lại, một tên chỉ vào trong: “Xong rồi!”
Hai người tỏ vẻ hiểu biết, cười gian khà khà, bỗng nhiên, hai mắt trợn trắng, cùng ngã xuống.
Hai bóng người đột nhiên xuất hiện, Chiến Bắc Liệt đá tung cửa phòng, ưng mâu lạnh hẳn.
Có tiếng động nhỏ vang lên, mấy cái bóng hạ xuống bên cạnh hai người, chính là Lâm Thanh và Tề Thịnh đang canh giữ ở ngoài phòng: “Cô nương, sao người lại tới đây, Vinh Quận vương không…”
Nói được nửa câu liền đồng loạt sửng sốt, vẻ mặt hối hận.
Phịch!
Hai người quỳ xuống, thỉnh tội: “Cô nương, là chúng ta làm việc không chu toàn!”
Trong gian phòng kia, Vinh Quận vương nằm ngửa trên giường, hai mắt trừng lớn, một chủy thủ đâm thẳng vào tim, máu tươi chảy ròng ròng, mà một cánh cửa sổ thì đang mở, di nương kia đã biến mất.
Lãnh Hạ cũng không trách phạt, ngay cả nàng và Chiến Bắc Liệt cũng không ngờ, Đông Phương Nhuận lại nhẫn tâm như thế!
Ám vệ ở ngoài tiểu quan quán, nếu bị nàng phát hiện thì chắc chắn phải giết, mà giết thì phải lấy một phần Thí Thiên đang ở phủ Vinh Quận vương, đi tiêu diệt hơn hai trăm người còn lại, không còn cách nào khác. Mà Thí Thiên ở lại phủ Vinh Quận vương thấy đã có nhiệm vụ như vậy thì sẽ buông lỏng cảnh giác, cho rằng người của Đông Phương Nhuận đang bị cộng sự của mình tiêu diệt, sẽ không có ai đến, Đông Phương Nhuận nhân cơ hội này, để di nương kia đâm chết Vinh Quận vương ở trên giường.
Nói cho cùng, hơn ba trăm ám vệ, đều là con tốt thí của hắn!
Dùng tính mạng của ám vệ đổi lấy tính mạng của Vinh Quận vương, lần buôn bán này, nếu là Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt coi thuộc hạ như người thân thì sẽ không làm, nhưng Đông Phương Nhuận lại nhẫn tâm như thế…
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc nhau, cùng nở nụ cười, không biết là cảm thán Đông Phương Nhuận tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn độc ác hay là vì ba trăm ám vệ tận tâm trung thành lại bị chủ tử gián tiếp hại chết kia.
Ván này, mặc dù bọn họ thua nhưng thua không hối!
Vì Hoa Thiên, bọn họ đáng.
Trái lại, vì kế hoạch, hy sinh ba trăm thuộc hạ, Lãnh Hạ biết Đông Phương Nhuận sẽ không thấy đáng tiếc nhưng nàng thấy…
Thật sự bi ai!
Hai người không nhiều lời nữa, trực tiếp lệnh cho Lâm Thanh: “Báo cho Thí Thiên, nhanh chóng rời khỏi thành, tụ hợp với đám người Chung Vũ, rút lui về Đại Tần, không được phép dừng lại.”
“Cô nương, vậy còn người?” Lâm Thanh vội vàng hỏi.
“Hoàng cung!”
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không