Mỗ Chiến thần nhướn mày…… nhóc con, nhả ra!
Mỗ tiểu hài tử trợn mắt…… không, ngươi buông tay trước!
Hai ưng mâu giống hệt nhau trợn a trợn, cùng có một ý nghĩa, cùng thả!
Vì vậy, Chiến Bắc Liệt buông lỏng bàn tay đang bóp cổ Chiến Thập Thất ra, Chiến Thập Thất cũng nhả cánh tay Chiến Bắc Liệt ra, ngay trong chớp mắt buông ra…
Không hẹn mà cùng!
Chiến Thập Thất bóp cổ cha ruột, Chiến Bắc Liệt cắn tay con trai!
Cả hai cùng trừng mắt…… đê tiện!
Đang lúc hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Lãnh Hạ trở mình, chậm rãi mở mắt ra.
Lập tức thấy một lớn một nhỏ nhanh như chớp buông ra…
Chiến Bắc Liệt ôm Chiến Thập Thất, Chiến Thập Thất ôm lấy cổ Chiến Bắc Liệt, hai cha con nhìn nhau cười, cùng quay đầu, cười híp mắt nhìn nàng, rất hài hòa.
“Tức phụ, nàng tỉnh rồi?”
” Mẫu thân, người tỉnh rồi?”
“Ừm…” Lãnh Hạ đáp lại rồi chợt cau mày, ngửi một cái rồi bật dậy.
Mộ Nhị ngơ ngác đứng ở cạnh bàn, chuyển ánh mắt từ bát thuốc về phía nàng, ý tứ rất rõ ràng: Uống thuốc.
Mùi vị này đương nhiên Lãnh Hạ sẽ không quên, ngay lập tức, nàng sững người.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Chiến Bắc Liệt và Chiến Thập Thất, Lãnh Hạ chậm chạp cò dậy, đi tới bên cạnh bàn bình tĩnh nhìn Mộ Nhị, đờ ra.
Mộ Đại thần y giật giật mí mắt, giả chết.
Một nam một nữ cứ nhìn nhau như vậy, nhưng lúc này, Đại Tần Chiến thần lại không ghen, rốt cuộc hắn cũng thấy có gì đó không đúng, chưa nói đến chuyện tức phụ mình chưa bao giờ ngơ ngẩn như thế này, bát thuốc kia rõ ràng là cho tức phụ uống, vừa rồi chỉ lo cắn nhóc con kia mà bỏ qua chuyện này.
Lập tức tiện tay vứt mỗ tiểu hài tử ra xa, trong tiếng thét chói tai của ai đó nhảy dựng lên.
“Lăng Tử, có chuyện gì?” Đại Tần Chiến thần nhảy đến cạnh bàn, nắm lấy vai Lãnh Hạ, quét mắt nhìn toàn thân nàng một lượt rồi căng thẳng hỏi: “Tức phụ, khó chịu ở đâu à?”
Lãnh Hạ giờ đang ở trong trạng thái đờ đẫn, nàng bật ra từng chữ một: “Ta… hình như có.”
“Có? Có cái gì?” Chiến Bắc Liệt vẻ mặt mê man, nhìn tức phụ mình ngẩn ngơ mà không khỏi hoài nghi mẫu sư tử bị Lăng Tử kia lây bệnh, lại kiểm tra thêm lần nữa rồi vội la lên: “Có cái gì…”
Nói được nửa lời, im bặt!
Đại Tần Chiến thần mong con gái đến xanh mắt, vào giờ khắc này…
Hiểu ra!
Chiến Bắc Liệt há hốc mồm, vẫn duy trì tư thế kiểm tra, bất động y như tượng gỗ.
Ưng mâu dùng tốc độ như rùa bò chớp chớp mấy cái liền, vẻ mặt cứng ngắc vặn vẹo, vui mừng đến choáng váng rồi…
“Có… có?”
Rõ ràng Lãnh Hạ cũng còn đang ngẩn người, không có thì giờ đáp lời hắn.
Chiến Bắc Liệt quay sang Chiến Thập Thất, rất cần xác nhận: “Nghe… nghe không… có… có…”
Chiến Thập Thất cũng bị ngây người vì tin này nên ngơ ngẩn gật một cái.
Kết quả là, cả bốn người trong phòng đều biến thành ngốc hết.
Khóe miệng giật giật, Chiến Bắc Liệt bình tĩnh nhìn về phía Mộ Nhị: “Có… có?”
Trong mắt Mộ Đại thần y hiện lên một tia ghét bỏ, gật nhẹ một cái…
Chỉ thế thôi cũng đủ khiến Chiến Bắc Liệt nhảy dựng lên!
Hồng hộc hồng hộc!
Đại Tần Chiến thần chạy nhảy mọi chỗ trong phòng, từ trên xuống dưới từ trái sang phải, từ bàn lên giường, từ giường đến tủ, không chỗ nào không nhảy…
Bịch!
Một nam nhân động kinh đứng trước mặt Mộ Nhị, vài sợi tóc đen phất qua gương mặt tuấn tú của hắn.
Sau đó, ngửa mặt lên trời cười to!
Tiếng cười kia cổ quái mà kỳ dị, có thể nói là tê tâm liệt phế, gào khóc thảm thiết, thần người đều phẫn nộ!
“Lão tử có rồi!”
Một tiếng gào thét phấn khởi điên cuồng vặn vẹo nổ tung ra…
Cực kỳ có hiệu quả!
Tạch!
Dây đàn đứt đoạn.
Bịch!
Đang đi thì ngã.
Choang!
Chén rượu vỡ nát!
Nhưng mà những cái này cũng không khiến họ sợ hãi bằng hình ảnh vừa nhìn thấy…
Trong sương phòng lầu ba bỗng nhiên bay ra hai bóng người một đen một xanh, mà lúc này, bóng người màu xanh giống như bảo bối trân quý nhất được người màu đen ôm lấy, ôm… rất chặt!
Trong phòng, Lãnh Hạ giờ mới có phản ứng, mờ mịt nhìn xung quanh, ngơ ngác hỏi: “Cha con đâu?”
Mỗ tiểu hài tử vươn tay, tự đập vào gáy mình.
Mất mặt, rất mất mặt!
Rầm!
Cửa phòng chợt mở ra, Chiến Bắc Liệt chạy vội tới trước giường, đặt cái người hắn vừa ôm như bảo bối lên giường, hô to: “Thai khí, thai khí a… á!”
Hắn, trợn tròn mắt.
Nhìn Mộ Nhị còn ngơ ngẩn hơn bình thường mấy phần ở trên giường, hắn chớp chớp mắt, chậm rãi chuyển động cổ, nhìn về phía Lãnh Hạ im lặng ngồi cạnh bàn, và Chiến Thập Thất u buồn nhìn trời ở góc phòng, cùng với khán giả trợn mắt há hốc mồm ở ngoài…
Lúc này mới phát hiện ra…
Ôm nhầm rồi!
Chung Vũ và ba người Cuồng Phong nhìn huống này, trước mắt tối sầm, suýt thì ngã quỵ.
Gia, người cũng nhầm được sao?
Bọn họ trước mắt đen, có người đen trên mặt!
Ọe…
Đại Tần Chiến thần chống tay xuống giường nôn khan vài tiếng, cố đè nén nước chua đang dâng lên từ dạ dày, vừa gạt Mộ Nhị xuống giường vừa quay sang tức phụ mình: “Thai khí, thai khí a!”
Sau đó, âm trầm nhìn ra ngoài.
Đám người Cuồng Phong thấy lạnh gáy liền biết đầu rụt cổ lại, yên lặng đóng cửa.
Mộ Đại thần y bò dậy, trong mắt có hơi nước mịt mờ, khóe miệng lại co quắp không ngừng, ngơ ngác cứng nhắc đi ra ngoài.
Đời này lần đầu tiên hắn bị người khác ôm, thế mà lại là một… nam nhân?
Còn ôm kiểu công chúa?
Sau khi Mộ Nhị rời đi, Chiến Bắc Liệt nôn khan xong liêng bưng bát thuốc lên, ấn ai đó đang định chuồn đi, nghiêm túc nói: “Tức phụ, thai khí a!”
Lãnh Hạ thở dài, nhận lấy uống hết.
Trong ánh mắt căng thẳng của Chiến Bắc Liệt, kéo chăn lên trùm kín đầu, nàng có một dự cảm, từ nay về sau, cho đến lúc sinh con, nàng có lẽ, hình như, chắc là…
Chỉ có thể ở trên giường.
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không