Thác Bạt Nhung bỗng nhiên quay đầu lại: “Sao nàng ta lại tới?”
Lãnh Hạ cau mày, nàng cũng không ngờ là Hoa Mị sẽ tới, nếu nói là vì Hoa Thiên thì nàng không tin.
Trong mắt của thiên hạ, Hoa Thiên chỉ là một tên đoạn tay áo ẻo lả, không làm được chuyện gì, nếu không phải đã tiếp xúc nhiều lần thì cũng chưa chắc Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đã nhìn ra manh mối, càng không nói đến Hoa Mị luôn bị hắn đề phòng, chắc chắn không ngờ là hắn dám quay lại Di thành nguy hiểm này.
Nhất là còn không biết sống chết, chạy tới nhìn mỹ nam!
Nghĩ tới đây, Lãnh Hạ cũng không khỏi dâng lên vô hạn sùng kính với Hoa Thiên!
Đây là hy sinh vì tình sao…
Nàng chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi túm lấy Thác Bạt Nhung đang mất bình tĩnh: “Chưa chắc đã là vì Hoa Thiên, xem thêm tý đã.”
Ba người đứng ở cạnh cửa sổ, ngầm ra hiệu cho Chung Vũ, để nàng tùy cơ ứng biến.
Chung Vũ gật đầu, khom người đứng ở cửa nghênh tiếp.
Đột nhiên, ba người đều nhìn trời.
Chỉ thấy trong đại điện, ở một góc khuất, đang có một bóng đen ngọ nguậy…
Một nam nhân lén lút nấp ở góc tường, mông cong ra, hai tay cào tường, đầu dí sát vào mặt tường, tư thế kia, quả thực là hận không thể nhét bản thân vào tường.
Không phải Hoa Thiên thì là ai?
Thác Bạt Nhung vỗ gáy một cái, cắn răng: “Đúng là mất mặt!”
Nhưng mất mặt thì mất mặt, trong đại điện giờ rất nhốn nháo, bọn họ quan sát từ trên nên mới thấy được hành vi kỳ dị của Hoa Thiên, còn mọi người ở dưới thì đều không thấy, không thể không nói…
Trốn rất giỏi!
Ba người giờ mới thật sự yên tâm, quay sang nhìn ra cửa.
Phượng bào diễm lệ, một nữ tử chậm rãi bước vào, tất cả dân chúng đều quỳ lạy: “Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Ái phi được Tiên hoàng Nam Hàn độc sủng đương nhiên là vô cùng xinh đẹp, nữ tử này khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt trái xoan, đôi mắt dài mảnh, đuôi mắt chếch lên, cằm ngẩng lên cao ngạo, bộ dáng rất quyến rũ, nhất là vóc người cực kỳ mảnh mai, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lẽo, khí chất âm lệ.
Nàng ta ngẩng đầu ưỡn ngực, cao ngạo bước đến giữa đại điện, phất tay áo lên: “Bình thân.”
Sau khi mọi người đã đứng dậy, Chung Vũ mới khom người bước lên, giả vờ thấp kém, run rẩy nói: “Thảo dân tham kiến Thái hậu nương nương, không biết nương nương giá lâm là có chuyện gì sai bảo?”
Hoa Mị nhìn quanh điện một vòng, không quan tâm tới Chung Vũ.
Trong ánh mắt co rúm lại của dân chúng, bỗng nhiên, nàng ta nói to: “Hoàng thượng, Ai gia biết người đang ở đây, tới đón người về cung!”
Vừa dứt lời, mọi người đều thì thầm, ngó dáo dác xung quanh, vẻ mặt kinh ngạc, Hoàng thượng đang ở đây ư?
“Hoàng thượng ở đâu vậy?”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Ta mà cũng có ngày được nhìn thấy Hoàng thượng ư!”
Trong tiếng thảo luận của dân chúng, trong lòng Lãnh Hạ dâng lên dự cảm không tốt.
Cũng trong lúc đó, một tiếng nói ương ngạnh yếu ớt vang lên: “Mẫu hậu, cứu Trẫm!”
“Mẫu hậu… Mẫu hậu…”
Dân chúng nhìn về phía phát ra tiếng, đều tản hết ra.
Mọi người tản đi hết nên để lộ ra tình hình ở đó.
Những tiếng hít khí vang lên liên tiếp…
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía hai bé trai ở trong góc.
Một đứa khoảng mười tuổi, tướng mạo hơi có chút nữ khí, vô cùng thê thảm quỳ rạp trên mặt đất, tóc tai bù xù, dương nanh múa vuốt, khóc lóc kêu gào: “Mẫu hậu, Mẫu hậu, mau cứu Trẫm!”
Còn đứa kia mới chỉ ba bốn tuổi, mày kiếm ưng mâu, tướng mạo vô cùng xinh đẹp, đang ngồi trên người đứa bé lớn hơn, kiêu ngạo vắt chéo chân, bạch y sạch sẽ, dứ dứ quả đấm nhỏ, cười híp mắt bắt nạt người khác.
Chính là Chiến Thập Thất!
Lãnh Hạ bóp trán, quả nhiên dự cảm kia không sai.
Tiểu ác ma nhà mình, đùa giỡn xong thì bắt đầu phản kich!
Thác Bạt Nhung nắm chặt hai tay, nhíu mày: “Làm thế nào bây giờ?”
Đó là Hoàng đế Nam Hàn, nếu làm không tốt, có khi mạng nhỏ cũng mất luôn!
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn trời, cực kỳ bình tĩnh: “Để Thập Thất tự giải quyết!”
Đại Tần Chiến thần vui vẻ vuốt cằm, nhóc con, lão tử coi trọng ngươi!
Thác Bạt Nhung sửng sốt, không dám tin nhìn hai cha mẹ kia, cả kinh nói: “Nó mới ba tuổi rưỡi, vẫn chỉ là trẻ con!”
Nói xong, ngay cả hắn cũng bắt đầu nhìn trời, được rồi, dọc đường đã thấy đứa trẻ này tuyệt đối không thể dùng tiêu chuẩn bình thường của trẻ con để đánh giá.
Đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn, có mấy người dám đối đầu với Đại Tần Chiến thần, mỗi ngày đổi một kiểu đấu, đấu trí đấu võ để đoạt lấy nữ nhân bưu hãn hoàn toàn không giống nữ nhân kia!
Đúng là một gia đình kỳ dị!
Hắn đang cảm thán thì trong điện lại vang lên một tiếng hét lớn.
“Đồ to gan! Ngươi mau thả Trẫm ra, Mẫu hậu của Trẫm đến rồi!” Chiến Thập Thất chớp chớp mắt, nhìn Thái hậu đang lạnh lùng đứng giữa điện rồi lại nhìn người nào đó đang gào to ‘Mẫu hậu’…
Hai con ngươi đen láy đảo một vòng, nó hồn nhiên nói: “Tiểu ca ca, Mẫu hậu là gì?”
Đứa trẻ đang bị nó ngồi lên, chính là tiểu công tử bị nó ngáng chân lúc nãy, cũng là con trai ruột của Hoa Mị, Tiểu Hoàng đế Nam Hàn… Công Tôn Minh.
Công Tôn Minh giãy dụa nhưng vẫn không hất Chiến Thập Thất ra được, gào to: “Trẫm là Hoàng đế, ngươi mau thả Trẫm ra! Trẫm muốn giết ngươi!”
Trong tiểu ưng mâu xẹt qua một tia khinh thường, nhưng nét mặt lại rất thật thà, mỗ tiểu hài nhi chọc chọc ngón tay, chu miệng nói: “Tiểu ca ca, ngươi còn chưa nói, Mẫu hậu là gì vậy?”
Công Tôn Minh giãy giụa một hồi mà không được, chỉ đành bực bội đáp lời: “Là mẫu thân của Trẫm!”
“Thì ra là mẹ a!” Chiến Thập Thất cong cong khóe mắt, ra vẻ như vừa hiểu ra, trong ánh mắt hoảng sợ của dân chúng, không chút khách khí mà vỗ vỗ đầu Công Tôn Minh, cười híp mắt nói: “Tiểu ca ca nói sớm có phải ta đã tha cho rồi không! Thật ngốc!”
Dứt lời, mới nâng cái mông nhỏ lên, đứng dậy.
Mỗ Thập Thất duỗi người, nhìn xong quanh một lượt rồi chạy đến trước mặt Hoa Mị, trong ánh mắt trợn trừng của mọi người, kéo kéo tay áo của Thái hậu cao quý, vô tội nói: “Bác, bác là mẹ của tiểu ca ca sao? Thất nhi đánh tiểu ca ca, nhận lỗi với bác!”
Đúng là một đứa bé hiểu chuyện a!
Nhìn đôi mắt đen láy và nụ cười hồn nhiên kia, ai cũng đều mềm lòng.
Nhưng Hoa Mị lại không phải người nhẹ dạ, không có chút biểu cảm này, chỉ lạnh lùng nhìn nó, giật tay áo lại.
Một lát sau, nàng ta nghiêm nghị chất vấn: “Ngươi là con cái nhà ai, thật to gan, dám đánh Hoàng đế đương triều!”
Dân chúng đều thở dài, đứa bé đáng yêu như vậy, coi như xong rồi!
Trong những tiếng thở dài tiếc hận, mỗ tiểu hài nhi rũ đầu xuống, chọc chọc tay, yếu ớt nói: “Thất nhi đã xin lỗi rồi mà, là tại tiểu ca ca đánh người trước.”
Giờ mọi người mới nhớ ra, không phải Tiểu Hoàng đế vừa bước vào đã ngang ngược, vừa đánh người vừa khinh thường bọn họ sao?”
Không nhịn được mà đều nhìn về phía Công Tôn Minh, trong mắt có vài phần không dám tin.
Đây là Tiểu Hoàng đế của Nam Hàn chúng ta?
Công Tôn Minh vất vả đứng dậy, lau khuôn mặt đã bị dính bẩn, xấu hổ giận giữ quát: “Trẫm là Hoàng đế, chúng chỉ là dân đen, Trẫm muốn đánh ai thì đánh!”
Nghe xong câu này, những ánh mắt nghi hoặc, dần dần biến thành tuyệt vọng…
Bỗng, một tiếng non nớt reo lên: “Bác, Hoàng thượng là gì vậy? Có phải như thầy thường nói, yêu dân như con, là trời của bách tính không?”
Chiến Thập Thất ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sùng bái, trong mắt như phát ra muôn vàn ánh sáng.
Cả điện lập tức trầm mặc, tiếng bàn luận của bách tính đều biến mất, trong tai vang lên câu nói của Chiến Thập Thất, trong mắt lại hiện lại bộ dạng giương nanh múa vuốt của Công Tôn Minh, và Hoa Mị uy nghi cứng họng.
“Tiểu tử, giỏi lắm!” Thác Bạt Nhung nắm chặt tay, tán thưởng nhìn xuống dưới.
Những lời này, Hoa Mị nói phải cũng không được, mà bảo không phải cũng không xong!
Nếu nàng ta bảo phải, đúng vậy, Hoàng đế yêu dân như con, là trời của bách tính, vậy hành động của Công Tôn Minh lúc nãy sẽ tính là gì?
Nhưng đứng giữa vô số bách tính ở đây, nàng ta dám bảo không phải không?
Dù trong lòng thật sự coi thường, nhưng bên ngoài thì nhất định phải giữ thể diện.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt lại đang nghĩ đến chuyện khác.
Con của bọn họ rất thông minh, nên họ không hề lo lắng, Chiến Thập Thất bị Chiến Bắc Liệt bắt nạt từ nhỏ, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Cho nên, hai người đều tập trung chú ý vào Công Tôn Minh.
Lãnh Hạ vuốt cằm, lắc đầu nói: “Trẻ con mười tuổi, ở những gia đình tầm thường cũng đã hiểu chuyện, chứ đừng nói là người trong hoàng thất!”
Công Tôn Minh này rõ ràng là ngốc nghếch, không có chút tâm cơ nào, chỉ biết dương nanh múa vuốt la hét mà thôi, không vừa mắt thì chỉ biết gào ‘Trẫm muốn giết ngươi’, một bộ dạng trời đất bao la lão tử lớn nhất!
Nhất là từ lúc vào đã biết là tùy tùng kia dẫn nó đến…
Ngay cả người bên cạnh cũng như thế thì chỉ có một khả năng… Hoa Mị cố ý phóng túng!
Chiến Bắc Liệt lạnh lùng giễu cợt: “Ba năm trước, lúc Hoa Mị muốn xưng đế thì các quan viên đều đã dâng biểu muốn Tiểu Hoàng đế điều hành triều chính, giờ cũng đã mười tuổi nhưng vẫn chưa có hành động gì, chắc triều thần cũng thấy, Hoàng đế này chưa thể độc lập được!”
Lãnh Hạ gật đầu, trong ánh mắt nhìn Công Tôn Minh, không khỏi có vài phần bi ai và thương hại.
Đừng thấy thân phận của Chiến Thập Thất cao quý, ở Đại Tần là một Tiểu Vương gia, con trai của Đại Tần Chiến thần, quả là viên ngọc quý trong tay Đại Tần, ở Tây Vệ thì càng không cần bàn, là tiểu Hoàng tử duy nhất của một nước, sau này rất có thể sẽ là Thái tử, Hoàng đế Tây Vệ tương lai, nhưng tiểu tử kia không hề có cảm giác mình cao cao tại thượng, không bao giờ ra vẻ với bất kỳ ai, dân chúng bình thường hay hoàng thất một nước nó đều nhìn bằng một ánh mắt.
Nghịch ngợm gây sự là một chuyện nhưng với bách tính, nó vĩnh viễn có một tấm lòng son.
Đây là chuyện mà hai cha mẹ kiêu ngạo nhất!
Mà Công Tôn Minh, thì hoàn toàn ngược lại…
Hoa Mị vì quyền thế mà quả thật là không từ bất kỳ thủ đoạn nào, hôm nay nàng ta tới đây, hoàn toàn có thể lén dẫn Công Tôn Minh đi, nhưng lại gióng trống khua chiêng bày ra tư thái của Thái hậu, ở đây không chỉ có bách tính, trên lầu hai còn có một số đại thần trong triều, hôm nay, dưới sự chứng kiến của mọi người, làm thanh danh của Tiểu Hoàng đế bị bôi xấu, truyền đi khắp Di thành, không cần nhiều, chỉ cần ba ngày, toàn bộ Nam Hàn đều sẽ biết, Tiểu Hoàng đế của bọn họ là một hôn quân như thế nào?
Mà tấu chương muốn mười tuổi điều hành triều chính kia, cũng sẽ mãi mãi bị bỏ đấy…
Có một người mẹ như vậy, dù có là Hoàng đế thì sao?
Đứa trẻ này, cuối cùng cũng sẽ bị hủy!
Lãnh Hạ thấy Hoa Mị ngẩng cao đầu, lạnh băng nói: “Chuyện hôm nay, Ai gia sẽ không truy cứu, trẻ con không hiểu chuyện, Hoàng thượng yêu dân như con, sẽ không so đo với ngươi!”
Ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, nhìn đứa trẻ kia, trong lòng có cảm giác nghi hoặc…
Bỗng nhiên trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm, câu nói vừa rồi, thật sự là trẻ con không hiểu chuyện sao?
Sau đó lại lắc đầu, một đứa trẻ mới ba bốn tuổi mà cũng nghi ngờ rồi, chỉ là một đứa bé không hiểu chuyện mà thôi.
“Mẫu hậu! Tên súc sinh này đánh Trẫm, sao có thể không truy cứu! Trẫm muốn giết nó, tru di cửu tộc!”
Trong tiếng kêu gào của Công Tôn Minh, dân chúng đều chán ghét quay mặt đi, một Hoàng đế như vậy…
Hoa Mị nhướng mày, túm lấy nó, to tiếng dạy dỗ: “Hoàng thượng, ngày thường người ham chơi cũng thôi đi, nhưng lại dám ra khỏi cung một mình, xẳng bậy! Còn không mau hồi cung với Ai gia?”
Công Tôn Minh run lên, cẩn thận nhìn nàng một cái, nước mắt rơi xuống…
Một lát sau, nó cố chấp rút cánh tay đang bị Hoa Mị nắm ra, gào to: “Trẫm muốn cậu!”
Lời này vang lên rất rõ ràng, nam nhân nào đó đang nấp ở góc tường hơi run rẩy mông, giống như cực kỳ giãy dụa…
Mọi người lại bàn luận ầm ĩ…
“Cậu? Là Hoa Quốc cữu, quân bán nước kia ư?”
“Quân bán nước còn nhẹ, đó đúng là một súc sinh, súc sinh làm hại Nam Hàn!”
“Không ngờ… Hoàng thượng đã chẳng phân biệt được thị phi, ngay cả tốt xấu cũng không phân biệt được, Nam Hàn a…”
Tiếng thở dài cuối cùng kia, tràn đầy thất vọng, giống như Nam Hàn có Quốc cữu như Hoa Thiên, Hoàng đế như Công Tôn Minh, đã cách ngày diệt quốc không xa.
Cái mông đang run run kia, dần dần ngừng lại, tiếp tục nấp ở góc tường…
“Hoàng thượng!” Hoa Mị hét lớn một tiếng: “Đừng có nhắc đến hắn ta, đó là sỉ nhục của Nam Hàn chúng ta! Mau cùng Ai gia hồi cung!”
Công Tôn Minh muốn phản bác, nhưng thấy Hoa Mị tức giận thì dần dần e ngại, không dám lên tiếng nữa.
Tiết mục mẫu thân từ ái nghìn dặm tìm con kết thúc, Hoa Mị hài lòng kéo Tiểu Hoàng đế, thản nhiên nói: “Hồi cung!”
Mỗ tiểu hài nhi nhìn bóng lưng Tiểu Hoàng đế, hình như có điều suy nghĩ…
Một lát sau mới cười tủm tỉm nhìn về phía lầu ba, chống tay nhìn cha mẹ nháy mắt mấy cái, ý hỏi: Thập Thất trâu bò không?
Chiến Bắc Liệt trợn trắng mắt, nhãi con!
Lãnh Hạ bật cười, quay đầu hỏi Thác Bạt Nhung: “Tiểu Hoàng đế có tình cảm rất tốt với Hoa Thiên?”
Bên tai toàn tiếng bách tính chửi bậy, Thác Bạt Nhung cau mày, đau lòng nhìn bóng đen ở góc tường kia, chậm rãi gật đầu: “Cả Hoàng cung, người duy nhất thương yêu Tiểu Hoàng đế, chỉ sợ cũng chỉ có Hoa Thiên…”
“Bọn chúng đi rồi, chúng ta xuống dưới dẫn hắn lên…” Nói được nửa câu, chợt ngừng lại.
Lãnh Hạ cứng mắt lại, ánh mắt nhìn nam tử trên đài vừa nhìn nàng lúc nãy, cũng đang quỳ trên mặt đất nhưng lưng thẳng tắp, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng một lớn một nhỏ vừa rời đi kia, trong mắt chợt lóe hận ý rồi biến mất, lập tức khôi phục lại bình thường.
Mày liễu nhíu lại, còn chưa đợi nàng kịp nghĩ, đã lập tức ngẩng đầu!
Có sát khí!
Cũng phát hiện sát khí này, còn có Chiến Bắc Liệt, Thác Bạt Nhung, Chung Vũ, nam tử trên đài…
Mấy ánh mắt đều nhìn về phía vừa phóng ra sát khí, ở một gian phòng trên lầu hai, một nam nhân đằng đằng sát khí nhìn Hoa Mị và Công Tôn Minh còn chưa ra ngoài.
“Cung tiễn Hoàng thượng, cung tiễn Thái hậu nương nương!”
Hai người sải bước ra ngoài trong tiếng quỳ tiễn của bách tính, không hề thấy có gì lạ nhưng đột nhiên, bạch quang ớn lạnh dữ tợn lóe ra, cực kỳ rõ ràng.
Hoa Mị ngừng bước, quay đầu lại nhìn, tìm kiếm không mục đích…
Một lát sau mới lắc đầu, dắt Tiểu Hoàng đế đi ra ngoài.
Trong đại điện lại náo nhiệt trở lại, giống như lúc nãy, hưng phấn chỉ chỏ thảo luận mỹ nam ở trên đài.
Chung Vũ lại oang oang tiếp đón: “Vị công tử này, mời lên lầu hai!”
“Yên tâm đi công tử, đại hội còn chưa bắt đầu, chỉ là đã qua giờ tốt!”
“Đại gia chờ thêm một chút đi, Thái hậu nương nương vừa giá lâm, chúng ta lùi đại hội lại một canh giờ!”
Mà lúc này, bên trong phòng trên lầu hai, loan đao của Thác Bạt Nhung, đang gác trên cổ một hắc y nhân.
Chuyện tối nay, quả là liên miên không dứt, đầu tiên là Hoa Thiên xuất hiện, sau đó là Hoa Mị đến, rồi đứa trẻ đánh nhau với Chiến Thập Thất lại là Hoàng đế Nam Hàn, Thập Thất nhanh nhẹn tránh được một kiếp xong lại có có thích khách ám sát hai người kia.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi t óc, Lãnh Hạ bắn một ám tiễn ngăn cản hắc y nhân, Thác Bạt Nhung nhanh chóng bay đến phòng của hắn ta, kéo vào trong, nguy hiểm tránh thoát ánh mắt của Hoa Mị.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc nhau, đồng thanh nói: “Đi xuống xem một chút.”
Thích khách kia không biết là thần thánh phương nào, mục tiêu thì rõ ràng là Hoa Mị và Công Tôn Minh, vào lúc này mà có thích khách ám sát Thái hậu và Hoàng đế, vậy thì tiểu quan quán này nhất định phải đóng cửa để lục soát, đừng nói chuyện đây là cứ điểm của Đại Tần bị bại lộ, ngay cả chuyện Đại Tần Chiến thần Chiến Bắc Liệt và Tây Vệ Nữ hoàng Lãnh Hạ lén lút xâm nhập vào Nam Hàn cũng rất phiền phức, mà quan trọng nhất, Hoa Thiên đang bị phát lệnh truy nã toàn Nam Hàn chắc chắn sẽ mất mạng!
Đúng lúc này…
Một tiếng xé gió vang lên!
Hai người nhanh chóng lao ra phía cửa sổ, một ám khí nhỏ bắn từ dưới lên, xuyên qua cửa sổ lao vào căn phòng kia.
Một tiếng động lớn vang lên, một lát sau, cửa phòng mở ra, Thác Bạt Nhung oán hận nhìn bọn họ lắc đầu.
Thích khách chạy thoát!
Cũng trong lúc đó, Lãnh Hạ nhanh chóng nhìn xuống dưới, trên đài, muôn vàn mỹ nam tề tụ, nam tử nhạy cảm vừa nãy cũng không thấy bóng dáng…
Tùng!
Một tiếng trống vang lên, đại hội chính thức bắt đầu.
Quần chúng đều tụ tập quanh đài, trong đó có một bóng người lén lút, vẫn che kín như trước, và đôi mắt vẫn lóe sáng…
Đương nhiên, là sắc lang!
Trên khuôn mặt yêu mị của Hoa cô nương, lộ vẻ dung tục, nhìn các mỹ nam rớt nước miếng.
Nhìn xem… thật hùng dũng!
Nhìn xem… thật xinh đẹp!
Tiếng nuốt nước bọt vang lên, khó a, nên lấy hay nên bỏ đây!
“Lão tử giúp ngươi chọn?” Phía sau truyền đến một câu nói nghiến răng nghiến lợi.
Hoa Thiên gật đầu thật mạnh, đúng là một người tốt a!
Bỗng nhiên, hắn bối rối.
Chớp chớp mắt, nhanh chóng thu hồi vẻ mặt si mê, nuốt nước miếng quay đầu, ân cần thăm hỏi: “Đã lâu không gặp!”
A!
Tiếng hét còn chưa kịp vang lên đã bị nam nhân kia đằng đằng sát khí khiêng lên lầu ba.
Lầu ba.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt ngồi trước bàn, giữa hai người là tiểu quỷ đang buồn chán muốn chết.
Vừa rồi, Lãnh Hạ đã quan sát những người ở lầu hai một lần, lần này đại hội mỹ nam có ảnh hưởng không nhỏ, có không ít triều thần đến, khiến nàng có cơ hội quan sát một phen.
Mà lúc này, mày liễu hơi nhíu, nàng nghiên cứu một ngân châm trong tay, chính là ám khí bắn về Thác Bạt Nhung lúc nãy: “Không có gì đặc biệt, chỉ là một chiếc châm thông thường.”
Chiến Bắc Liệt gật đầu, đập cái tay nho nhỏ đang muốn túm lấy tức phụ mình rồi nói: “Thích khách và nam nhân kia chắc là một phe, nhưng lúc thích khách ám sát, ta có quan sát qua vẻ mặt của người nọ, lúc đầu cũng kinh ngạc, không giống giả vờ, cũng không cần thiết phải ngụy trang.”
Lãnh Hạ không chú ý đến ánh mắt ấm ức của tiểu quỷ kia, đồng ý nói: “Vậy thì nam nhân kia sau đó mới nhận ra thích khách!”
Cánh tay nhỏ bé lại vươn ra.
Chiến Bắc Liệt lại đập!
Tiểu quỷ oán hận trừng mắt.
Chiến Bắc Liệt trực tiếp đánh bay Chiến Thập Thất, hài lòng đáp: “Dù là ai thì nhất định là có thù hận với mẹ con Hoa Mị! Để hỏi Chung Vũ xem, nếu hắn ta đến dự thi thì sẽ có tư liệu, còn nếu không thì đi điều tra một chút! Cả thích khách kia nữa, không biết Thác Bạt Nhung có thể nhận ra không.”
“Hắn che mặt!”
Thác Bạt Nhung đẩy cửa ra, ném một vật đen xì xuống ghế…
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt rất thích thú mà nhướn mày, khoanh tay xem kịch.
Thác Bạt Nhung hung tợn nghiến răng, sải bước đi vào, vừa đi vừa nói: “Ta chưa kịp nhìn thì ngân châm kia đã phóng tới, thích khách thừa dịp ta thất thần mới chạy trốn được, nhưng đôi mắt kia, nếu gặp lại, nhất định ta sẽ nhận được!”
Nói xong, kéo mảnh vải đen ra, lộ ra khuôn mặt yêu mị quen thuộc.
Hoa cô nương vĩnh viễn là Hoa cô nương, trước tiên, không sợ chết ném ỗi người trong phòng một cái mị nhãn, trong ánh mắt tươi cười hả hê của một nhà ba người, nhanh chóng rụt cổ lại, quay sang nam nhân trước mặt.
Hoa cô nương cắn môi: “Ta… ta…”
“Ta con mẹ nó đại gia ngươi!”
Hoa Thiên run lên, trong đầu không tự chủ được mà bắt đầu suy nghĩ, con mẹ nó đại gia, là một quan hệ như thế nào…
Nhìn nghiệt súc này, Thác Bạt Nhung càng giận!
Hắn xoay người, yên lặng tự nhủ: “Xúc động là ma quỷ!”
Cứ vậy mới đè nén được xúc động muốn bóp chết Hoa cô nương, trừng mắt quát: “Hoa Thiên!”
Đuôi mắt lặng lẽ lướt qua cửa sổ, nhìn xuống phía dưới…
Thác Bạt Nhung hai mắt long sòng sọc, cắn răng thét: “Ngươi còn dám nhìn!”
Hoa Thiên kéo miếng vải đen, che mặt chỉ để lại ánh mắt, chớp chớp mắt rất chân thành.
Vặn vặn ngón tay: “Chỉ… chỉ nhìn một chút…”
Thác Bạt Nhung mệt mỏi vỗ gáy một cái, hít sâu một hơi rồi chậm rãi phun ra…
Lãnh Hạ huýt sáo một tiếng, rất hài lòng đứng dậy đi tới bên cửa sổ, cười híp mắt chỉ xuống dưới: “À, người kia không tệ, là loại ngươi thích kìa!”
Ai ai?
Hoa cô nương còn chưa kịp nhìn đã bị người nào đó lôi lại.
Lãnh Hạ rất vui vẻ ly gián: “Mỹ nam có đẹp bằng Tiêu Phi Ca không? À… hay Mạc Tuyên? Hay Đông Phương Nhuận?”
Mị nhãn đảo quanh, lầm bầm…
Thác Bạt Nhung dựng tai lên nghe, lại nghe thấy hắn xuân ý dạt dào lẩm bẩm: “Đều đẹp.”
Chết tiệt!
Lãnh khí tuôn ào ạt, hắn cắn chặt răng, gằn từng chữ một: “Tốt, tốt lắm! Ngươi dám lén lão tử trêu chọc nhiều người như vậy!”
Á! Trúng kế!
Trong đầu Hoa cô nương bay ra ba chữ to, rồi lập tức bị xách lên, trừng mắt oan ức nhìn Lãnh Hạ rồi bị xách ra khỏi phòng.
“A a a a… Nữ nhân đều không tốt!”
Kèm theo tiếng hét là tiếng đóng sập cửa lại…
Rầm!
Tiếng kêu thảm thiết của Hoa cô nương biến mất khỏi căn phòng.
Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, Lãnh Hạ rất sảng khoái chép chép miệng, bỗng nhiên, có một bóng đen đứng chắn trước mặt.
Nam nhân nhướn mày, âm trầm hỏi: “Tức phụ, nàng vừa nói, ai thế nào?”
Nàng nuốt nước miếng một cái, cười gượng hai tiếng.
Chỉ thấy Chiến Bắc Liệt vươn tay, chỉ xuống phía dưới: “Kia? Kia? Hay kia?”
Mỗ nữ nhanh chóng lắc đầu: “Ta chỉ…”
Lấy hôn phong môi!
Chiến Bắc Liệt hung tợn ép môi mình vào môi Lãnh Hạ, phất ống tay áo một cái, chém ra một chưởng về phía đứa trẻ đang ngồi chồm hỗm xem kịch vui trong góc phòng, nó thét lên một tiếng rồi bị đánh bay ra ngoài, ngay sau đó…
Rầm!
Cửa phòng đóng chặt lại!
Mỗ tiểu hài nhi nhìn phòng này rồi nhìn sang phòng kia, chỉ trong chốc lát, cả hai phòng đều truyền ra những tiếng động giống nhau, và tiếng cọt kẹt của giường.
Chiến Thập Thất ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: “Ta ta ta vẫn chưa được bốn tuổi a! Mấy… người lớn này… nên thu liễm một chút a!”
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không