Vì Lãnh Hạ ở đây nên quốc thư Tây Vệ cũng trực tiếp đưa đến Đại Tần, dưới long ỷ của Chiến Bắc Diễn, đặt hai chiếc ghế thấp hơn một chút, Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đang ngồi ở đó.
Sứ giả lần này ngôn từ lễ độ, cung kính đưa quốc thư lên.
Lãnh Hạ cầm lấy một quốc thư vàng óng từ khau, mở ra nhìn một chút, đại khái là nói hai mươi tám tháng hai, Đông Phương Nhuận cử hành lễ đăng cơ, mời tam quốc đến dự, có chuyện quan trọng để thương lượng.
Nếu là chuyện quan trọng, vậy thì người đi, đương nhiên phải là ngừi làm chủ được!
Bỗng nhiên, mày liễu hơi nhíu lại, Lãnh Hạ cảm thấy có một tia sát khí như có như không nhằm vào nàng và Chiến Bắc Liệt.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn khắp điện, sát khí này, lập tức biến mất.
Hai hàng văn võ triều thần đang cúi đầu cụp mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sứ giả Đông Sở thì kiên nhẫn đợi nàng và Chiến Bắc Diễn đáp lời, bộ dạng kia không có gì khả nghi cả, mà đội ngũ quan viên thị vệ trong đoàn sứ giả thì có người cúi đầu, có kẻ tò mò nhìn lên.
Mọi thứ đầu bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không cảm giác sai, thân là Sát thủ chi vương, Lãnh Hạ vô cùng mẫn cảm với sát khí, nhất là sát khí này dù đã cố gắng che giấu nhưng vẫn lộ ra sự căm hận nhàn nhạt!
Lãnh Hạ nhìn về phía Chiến Bắc Liệt, rõ ràng hắn cũng cảm thấy, mày kiếm nhíu lại, ưng mâu thâm trầm.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, án binh bất động.
Sát khí quanh quẩn giữa hai người nên đương nhiên Chiến Bắc Diễn không cảm giác được, hắn híp đôi mắt hồ ly, nhìn Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt một chút, thấy Lãnh Hạ khẽ gật đầu hắn mới cười nói: “Quốc thư Trẫm và Nữ hoàng cũng đã nhận được, sứ giả mời đến dịch quán nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ xuất phát quay về Đông Sở, chuyển lời của Trẫm và Nữ hoàng, Đại Tần do Liệt Vương đi sứ, mà Tây Vệ, Nữ hoàng sẽ đích thân đi.”
Sứ giả lễ phép cám ơn, phút cuối cùng còn không quên ca thán hai người phu thê tình thâm.
Cứ hàn huyên như vậy làm mất một buổi sáng, đến lúc sứ giả lui xuống thì văn võ bá quan cũng đã rời đi hết, Lãnh Hạ day day huyệt Thái Dương.
Vừa rồi nàng chỉ chuyên tâm tìm chủ nhân của đạo sát khí kia.
Đạo sát khí này vừa xuất hiện một cái đã biến mất luôn, nàng và Chiến Bắc Liệt đều không tìm được người phóng tia sát khí này, nhưng càng thế thì nàng càng bất an, như là có thứ gì đó nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần, mà người nọ ở trong tối, còn nàng, đang bị vây ở ngoài sáng.
Giờ đây Lãnh Hạ không thể không thừa nhận, nàng không bao giờ.. giống như trước nữa, không thể không sợ hãi!
Nàng có phu quân, có con trai, có một gia đình ấm áp, trong mắt hiện lên một tia sát khí lạnh lùng, Lãnh Hạ hơi ngẩng đầu lên, tất cả những kẻ muốn phá hỏng điều này, đều phải chết!
Một bàn tay to ấm áp cầm chặt lấy tay nàng, sự ấm áp ấy truyền sâu vào trong tim, hòa tan ở trong lòng, nàng cười nhẹ, cũng cầm chặt lấy tay Chiến Bắc Liệt.
“Tình chàng ý thiếρ ở nơi đông người…” Phía trên truyền đến giọng nói khinh bỉ ghét bỏ của Chiến Bắc Diễn: “Thể hiện dáng vẻ của Vua với Vương gia một nước xem nào.”
Lãnh Hạ trợn trắng mắt, Chiến Bắc Liệt nhướn mày.
Hai người đứng lên, Chiến Bắc Liệt duỗi tay ôm lấy eo tức phụ, đuôi mắt cũng không thèm phân cho hắn một cái, nghênh ngang đi ra ngoài.
Chiến Bắc Diễn trừng mắt, nhìn hai người trực tiếp không thèm nhìn ngôi cửu ngũ chí tôn như mình, lắc đầu cười mắng: “Thằng nhóc này!”
Liệt Vương phủ.
Chu Phúc đang bế tiểu bất điểm đứng ở cửa đắc ý, khuôn mặt mập mạp toe toét cười, thấy ai đi tới cũng nói không ngừng: “Nhìn tiểu chủ tử nhà ta xem, giống gia như đúc a.”
Chiến Bắc Liệt đang đi tới cửa liền hung hăng liếc mắt, lời này đều đã nghe qua mấy trăm lần, hắn nghe tới phát chán rồi.
Hơn nữa thằng nhóc con này cả ngày đều cười đùa vui vẻ, làm gì có bộ dạng của Chiến thần!
Đang nghĩ tới đây thì bị một cái củi chỏ đập vào, Chiến Bắc Liệt lui ra phía sau hai bước, bạc môi hé ra, lập tức giải thích: “Ta không ghét bỏ nó!”
Giấu đầu lòi đuôi!
Lãnh Hạ khiêu mi nhìn hắn, Chiến Bắc Liệt ngửa đầu nhìn trời, đánh chết cũng không thừa nhận.
Nàng cũng lười tính toán với người này, tình thương của cha là không đổi, có vô số cách sống chung giữa cha và con trai, nếu là một đứa con gái thì nhất định hắn sẽ trái lo phải thương, nhưng dù là con trai thì cũng không phải Chiến Bắc Liệt không thương nó, chỉ là đổi cách khác thôi.
Nàng chớp mắt mấy cái, ừm, chính là như vậy.
Chiến Bắc Liệt ôm lấy vai nàng, vừa đi vào trong vừa nói: “Lần này Đông Phương Nhuận mời tam quốc tới dự lễ…”
Nói đến đây, Chiến Bắc Liệt đột ngột dừng lại, bay νút về phía sau, cùng lao đi còn có Lãnh Hạ, đạo sát khí lúc nãy lại xuất hiện!
Một cảm giác vô cùng lo sợ không hẹn mà cùng đâm vào lòng hai người!
Cũng trong lúc đó, chỉ thấy Chu Phúc đang quỳ trên đất, ôm chặt đùi một nam nhân, khàn giọng gọi: “Vương gia!”
Nam nhân kia không hề thương tiếp giật lấy tiểu bất điểm, cầm kiếm đâm thẳng vào lưng Chu Phúc!
Máu tươi phun tung tóe!
Người nọ thi triển khinh công, bay nhanh về phía tây.
Mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, Chu Phúc toàn thân đẫm máu ngã xuống, trong vũng máu đỏ thẫm, hơi thở của hắn mong manh, gắt gao trừng mắt nhìn về phía nam nhân kia chạy trốn.
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không