Lúc Lãnh Hạ nói, vẻ mặt quá mức thờ ơ nên mọi người đều ngẩn người ra, không ai hiểu ý của nàng.
Trán nàng bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hai tay ôm bụng, cau mày thật chặt, quát to: “Ta nói ta sắp sinh!”
Câu nói này rất hiệu quả!
Giống như một tia sét giữa trời quang, đánh thẳng xuống đầu mỗi người!
Nhất là Chiến Bắc Liệt, khuôn mặt tuấn tú lập tức trắng bệch, đứng im tại chỗ bất động, chân tay không thể điều khiển nổi nữa.
Mặc dù trong hoàng cung đã sớm có ngự y và bà đỡ chờ sẵn, mặc dù hắn cũng biết sắp đến ngày sinh, mặc dù đã sớm hỏi ngự y và bà đỡ những việc cụ thể, mặc dù đã tưởng tượng cảnh này vô số lần, nhưng đến giờ, trong đầu Chiến Bắc Liệt trống rỗng, chỉ có hai chữ không ngừng bay bay.
Sắp sinh…
Sắp sinh…
Sắp sinh…
Chiến Bắc Liệt như thế mà Mộ Nhị cũng như vậy!
Từ trước đến giờ hắn chưa làm chuyện đỡ đẻ bao giờ, trước khi sinh hắn rất bình tĩnh nhưng đến giờ thì không biết phải làm gì, mày nhíu lại nhìn về phía bụng Lãnh Hạ, có vài phần sợ sệt.
Lần đầu tiên trong đời Mộ Đại thần y, chân tay tê rần!
Cho nên đến tận giờ, Lãnh Hạ đã ôm bụng khom người xuống mà hai nam nhân kia vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ.
Một người hoảng hốt, một người lúng túng.
Cuối cùng là Chung Ngân nhảy dựng lên, chạy vội tới bên cạnh Lãnh Hạ mặc kệ đầu tóc rối bù, hoảng loạn nói: “Vương phi! Vương phi! Làm sao bây giờ? Người nói đi, phải làm sao?”
Lãnh Hạ thực sự rất bội phục mình, bụng đã rất đau rồi mà vẫn còn sức để nói: “Ngự y, bà đỡ!”
“Đúng! Ngự y! Bà đỡ!” Chung Thương cũng không còn giữ được khuôn mặt than nữa, lập tức lao về phía Hoàng cung.
Sau đó, Cuồng Phong Lôi Minh Thiểm Điện Mục Thiên Mục Dương, cả đám như lửa cháy đến mông, gào khóc kêu rồi biến mất.
Đến tận lúc này, không biết Chiến Bắc Liệt mới lấy lại được hồn từ chỗ nào, chạy đến bên cạnh Lãnh Hạ, hai mắt mở to, lắp bắp: “Tức tức tức tức…”
Lãnh Hạ bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt tươi cười đầy mồ hôi, hung tợn nhìn hắn rồi rít lên hai chữ: “Câm miệng!”
Một khẩu lệnh một động tác, Đại Tần Chiến thần lập tức câm miệng.
Hắn run rẩy mím môi thật chặt, sợ mình không nhịn được mà kêu lên, sống hơn hai mươi năm, Chiến Bắc Liệt chưa bao giờ kinh hồn bạt vía như bây giờ.
Lãnh Hạ vịn tay hắn ra lệnh: “Bế ta lên giường!”
Chiến Bắc Liệt liên tục gật đầu, cuối cùng cũng có một việc hắn làm được.
Thận trọng bế nàng lên rồi nhanh chóng đặt nàng xuống giường, sau đó, tiếp tục run rẩy.
Thời gian trôi qua đã một nén nhang, y bào của Lãnh Hạ đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt nàng tái nhợt, cắn chặt môi nằm trên giường, hai cánh môi tím tái lại.
Chiến Bắc Liệt không biết làm gì, không giúp được gì, chỉ biết ngồi bên cạnh nắm chặt tay nàng, cắn chặt răng nhìn bộ dáng nàng đau đớn đến tận xương tủy, hắn chỉ hận không thể đau thay nàng.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến vô số tiếng la hét!
“Ngự y đến rồi!”
“Bà đỡ cũng tới rồi!”
“Vương phi đâu, Vương phi ở đâu?”
“Mau mau, Chung Ngân, chuẩn bị đi.”
Vô số tiếng bước chân hỗn loạn lao nhanh đến đây, đám người Chung Thương đẩy mấy ngự y bà đỡ vào trong rồi ngồi xổm ở bên ngoài thở hồng hộc, lôi được mấy người đấy đến đây cũng khá mệt.
Mấy tiểu nha hoàn thì nhanh nhẹn cởi áo ngoài ra, bưng nước nóng và vải băng đứng chờ, mọi thứ đã chuẩn bị xong, ngự y và bà đỡ chạy tới bên cạnh Lãnh Hạ, một trong hai người đẩy Chiến Bắc Liệt thúc giục: “Đi ra ngoài, mau đi ra!”
Nếu bình thường, làm gì dám nói với Đại Tần Chiến thần như thế, nhưng bây giờ người đang nằm trên giường là Tây Vệ Nữ hoàng, chỉ hơi sai sót là tính mạng cũng đi tong, cả đám không quan tâm đến gì hết, nhanh chóng đẩy Chiến Bắc Liệt ra ngoài.
Chiến Bắc Liệt sắc mặt tái xanh, đang muốn động thủ thì chợt nghe họ lo lắng nói: “Có nam nhân ở đây là điềm xấu! Hoàng thượng cũng sẽ phân tâm, không thể yên tâm sinh được!”
Hắn lập tức dừng tay, cố nhìn tức phụ thêm cái nữa rồi bỗng nhiên xoay người, mím môi đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.
An nguy của Lãnh Hạ là quan trọng nhất!
Mọi người ở trong phòng cực kỳ bận rộn.
Bên ngoài, Chiến Bắc Liệt lượn là lượn lờ, mồ hôi lạnh vã đầy ra, ướt hết áo hắn, Chiến thần cái gì, Liệt Vương cái gì, Hoàng phu cái gì, bây giờ hắn không là gì cả, chỉ là một nam nhân, một nam nhân bất lực giương mắt nhìn thê tử đang sinh con ở trong.
Cũng lo lắng căng thẳng như hắn còn có mấy người Chung Thương, Tiểu Vương phi sinh là sinh tiểu chủ tử của bọn họ, cả đám vò đầu bứt tai không biết làm gì mới tốt.
Mộ Nhị thoạt nhìn là bình tĩnh nhất, hắn đứng bất động tại chỗ, bộ dạng cứng ngắc không khác bình thường là bao, đương nhiên, đó là nếu không kể đến hai con ngươi co rút lại và mí mắt giật liên tục.
Dần dần, bên ngoài trừ bọn họ ra, đã có rất nhiều triều thần đến.
Vừa rồi Chung Thương vào cung lôi ngự y ra đã làm tin tức Nữ hoàng sắp sinh chắp cánh bay đến mọi nơi, các đại thần nghe tin liền buông mọi việc, chạy hết tới đây chứng kiến giờ phút lịch sử.
Đây chính là Hoàng tử đầu tiên của Tây Vệ a!
“Hoàng thượng, dùng sức!”
“Dùng sức a Hoàng thượng!”
“…”
Những tiếng thúc giục của bà đỡ vang lên liên tục, mỗi tiếng lại làm cho sắc mặt của những người ở ngoài trắng thêm một phần, rồi họ mới thấy có chút không đúng!
Trong ấy toàn tiếng của bà đỡ, thế Hoàng thượng đâu?
Từ đầu đến giờ chưa nghe thấy nửa tiếng nào của Hoàng thượng, dù là một tiếng rên nhẹ cũng không thấy.
Mọi người ở ngoài đều toát mồ hôi lạnh, khóe miệng co quắp, không biết bên trong bây giờ đang như thế nào, sản phụ không kêu tiếng nào đừng nói là chưa từng thấy mà là từ trước đến nay chưa từng có.
Hoàng thượng quả nhiên là Hoàng thượng a, không giống người thường!
Người khác gấp, Chiến Bắc Liệt lại càng nóng nảy, cứ đi vòng quanh liên tục.
Có chuyện gì thế, sao không thấy mẫu sư tử kêu?
Đột nhiên, hắn bị người khác níu lại, một bàn tay thon thả kéo áo hắn, Mộ Nhị nhìn chằm chằm hắn, sự lo lắng trong đôi mắt lập tức biến thành ghét bỏ, ngơ ngác nói: “Dừng lại.”
Hắn là đang nói lên tiếng lòng của mọi người a!
Chiến Bắc Liệt đẩy hắn ra, tiếp tục đi vòng quanh, Lăng Tử này, có phải tức phụ ngươi sinh con đâu!
Đám người Cuồng Phong cùng nhau vỗ trán, chỉ cần là chuyện liên quan đến Tiểu Vương phi gia sẽ không còn là vị gia lãnh tình kia nữa, đã bao giờ thấy Đại Tần Chiến thần bối rối như vậy chưa?
Một canh giờ trôi qua…
Hai canh giờ trôi qua…
Sắc trời tối dần, mặt trời đỏ ối từ từ xuống núi nghỉ ngơi, một vầng trăng non dịu dàng mọc lên, bóng đêm âm trầm phủ kín khắp nơi như tăng thêm vài phần áp lực cho cả thành.
Mọi người đờ người đứng đó, tâm trạng càng ngày càng trầm xuống, sắc mặt càng ngày càng trắng, chân mày nhíu chặt lại.
Cho tới bây giờ, bên trong chỉ có tiếng kêu của bà đỡ…
Lãnh Hạ vẫn không nói bất kỳ lời nào!
Các quan viên nhìn cửa phòng, chụm đầu nhỏ giọng thảo luận.
“Hoàng thượng nàng… nàng…hôn mê rồi à?”
“Vậy phải làm sao bây giờ, ta thấy tám phần mười là thế rồi, nương tử ta lúc sinh, gào to a!”
“Đúng vậy, nữ nhân nào sinh còn mà chẳng gào khóc thảm thiết, sao bên trong lại không có tiếng!”
Nghe những lời bàn luận này, Chiến Bắc Liệt đấm mạnh một quyền vào cây đại thụ bên cạnh, một quyền này làm tay hắn rướm máu, nhưng hắn cũng không để tâm chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt kia, nếu không phải bà đỡ nói sẽ làm ảnh hưởng đến việc sinh, hắn nhất định sẽ lao vào!
Chung Thương lôi tay hắn ra, vội vàng nói: “Gia, đừng lo lắng, nếu Tiểu Vương phi bất tỉnh, bà đỡ và ngự y sẽ không trấn định như vậy đâu!”
Chung Thương cố gắng nói ra một cách bình tĩnh, nhưng giọng nói cũng run rẩy không nhẹ.
Bên cạnh là Cuồng Phong Lôi Minh đang ngồi chồm hổm chọc chọc kiến, buồn bực không biết làm gì, thế là cầm đá đập tổ kiến.
Bên cạnh nữa là hai huynh đệ Mục Thiên Mục Dương đang dựa vào cây ngủ gật, nhìn như là đang ngủ nhưng sắc mặt trắng bệch, gân xanh nổi đầy trán.
Ngay cạnh đó là Chung Ngân đang liên tục sửa sang lại kiểu tóc, động tác cứng nhắc, sửa đi sửa lại không đến một nghìn thì cũng mấy trăm lần rồi, càng sửa lại càng loạn.
Còn Mộ Nhị, từ lúc Lãnh Hạ vào phòng sinh đến bây giờ vẫn đứng im một chỗ như mọc rễ, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng.
Đặc biệt nhất phải là Thiểm Điện, mỗi khi bà đỡ kêu một tiếng ‘Dùng sức’ Thiểm Điện lại ‘Ngao’ một tiếng…
“Hoàng thượng, dùng sức! Dùng sức a!”
“Ngao! Ngao! Ngao!”
Thiểm Điện run a run, hai mắt trợn tròn lên kêu gào, cứ như thể người sinh con là hắn không bằng.
“Hoàng thượng! Dùng sức, dùng sức đi!”
“Ngao… á!”
Cửa phòng đột nhiên bật ra, một miếng vải dày bay ra ngoài, như thể là có mặt lao thẳng vào miệng Thiểm Điện làm hắn im bặt.
Bách phát bách trúng!
Cuối cùng mọi người cũng yên tâm, chỉ nhìn lực đạo này, tốc độ này, độ chính xác này…
Tuyệt đối là Tiểu Vương phi không thể nghi ngờ!
Thiểm Điện lôi miếng vải ra, thấy mọi người nhìn mình ghét bỏ liền ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn đi.
Chiến Bắc Liệt hai mắt sáng ngời, mau chóng chạy đến trước cửa phòng, đang muốn liếc vào thì một bà đỡ vọt ra, chống nạnh đứng ở cửa, chửi ầm lên: “Hoàng thượng còn không kêu, kêu kêu kêu, kêu muội ngươi à!”
Ngay sau đó, rầm!
Cửa đóng chặt lại.
Chiến Bắc Liệt chớp mắt mấy cái, nhìn cánh cửa mới đóng kia, ủ rũ cúi đầu, thôi thì cũng ngồi đó đợi đi.
Thời gian chậm chạp trôi đi…
Dần dần ánh trăng cũng biến mất, mặt trời lại tiếp tục công việc thường ngày.
“A…!”
Trong phòng sinh im lặng đã lâu đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đau đớn, tiếng kêu này xuyên thủng mái nhà xông thẳng lên trời, làm mọi người đều cắn chặt răng.
Chiến Bắc Liệt tái mét, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi.
Hắn cố gắng đứng dậy, vọt tới bên ngoài phòng, đẩy cửa ra, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, hắn quát lên: “Tức phụ! Tức…”
“Oa…”
Ở giữa mấy bà đỡ, một tiếng trẻ con khóc vang lên lan dần đến đáy lòng hắn…
Cảm giác huyết mạch tương liên này làm hắn nhất thời im miệng, vẫn giữ nguyên tư thế vọt vào trong, há hốc miệng sững sờ đứng đó, sinh…
Sinh rồi!
Đột nhiên hắn giật mình một cái, lập tức lao tới bên cạnh giường, thấy Lãnh Hạ bình yên vô sự nằm đó mới thở phào một hơi, sắc mặt của nàng trắng bệch như tờ giấy, trên trán đầy mồ hôi, tóc tai bết lại dính hết vào mặt, khóe môi khẽ cong lên, chắc là quá mệt mỏi, biết cục cưng đã sinh ra bình an nên ngủ.
Cục cưng?
Cục cưng!
Bỗng nhiên Chiến Bắc Liệt quay sang bà đỡ đang ôm đứa bé, vui mừng hớn hở.
Con gái của lão tử…
Lúc này bà đỡ cũng lau mồ hôi, mặt cũng trắng bệch ra, tay chân run rẩy, đừng nói là người bên ngoài, ngay cả các bà đỡ đẻ hơn nửa đời người, gặp phải sản phụ không khóc không kêu không gào này, cũng là lần đầu tiên a!
Từ đầu tới cuối, bình tĩnh a, chậc chậc…
Quá kỳ dị!
Thấy cha đứa bé nhìn qua, bà đỡ liền bế đứa bé tới trước mặt hắn, vui vẻ nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng phu!”
Trầm mặc.
Sau khi bà nói xong, cứ nghĩ là cha nó sẽ vui mừng bế nó, ai ngờ người kia lại như thể không nghe thấy, đứng đó bất động.
Chắc là vui đến ngốc rồi, bà đỡ lại bế đứa bé đến gần: “Chúc mừng Hoàng phu!”
Trầm mặc.
Nụ cười kia cứng ở trên mặt hắn, Chiến Bắc Liệt nhìn chằm chằm đứa trẻ trước mặt hắn, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là…
Một cái chim nhỏ khả ái!
Bộp!
Trong bàn tay Đại Tần Chiến thần bỗng nhiên có một miếng gỗ, tấm gỗ lởm chởm kia lẳng lặng nằm ở trong tay của hắn.
Bà đỡ và cục cưng thò đầu lên nhìn, cừ thật, Hoàng phu hưng phấn, bẻ gãy cả ván giường.
Một góc giường, quả nhiên thiếu một tấm gỗ!
Chiến Bắc Liệt nhìn cái chim nhỏ đáng yêu kia, khóe miệng run rẩy, cả người như bị điện giật, nước mắt lưng tròng…
“Sinh rồi sinh rồi!” Đám người bên ngoài hét ầm lên.
Đám người Chung Thương Thiểm Điện vừa lao vào trong đã cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua…
Mỗ nam hắc y kia nước mắt lưng tròng lao ra ngoài, giơ hai tay lên người, ngửa mặt lên trời hét to: “Con gái của lão tử a…”
Kẹt… tầng hai của nhà trọ đối diện Cổ Mặc Trai có tiếng mở cửa sổ.
Ào… tiếng giội nước.
Rầm… tiếng đóng cửa sổ.
“Mẹ nó, gào khóc cả một buổi tối, mới sáng sớm kêu cái quỷ à!”
Một chậu nước lạnh giội xuống, một nam nhân ướt sũng ra đời.
Chiến Bắc Liệt ho khan không ngừng, mặt mũi nhăn nhó chạy về Cổ Mặc Trai.
Hắn tùy tiện vào một gian phòng không có người ở, được rồi, thật ra bây giờ mọi người đều tụ tập ở phòng sinh, trong viện, làm gì còn có ai, bên ngoài ồn ào náo nhiệt, trong này mình hắn cô đơn.
Chiến Bắc Liệt muốn tìm người mang đến một thùng nước, nhưng phát hiện ra bây giờ không ai quan tâm đến hắn.
Cho dù là nha hoàn hay gã sai vặt, toàn bộ đều vây quanh thằng nhóc kia, mà người chế tạo nó là hắn…
Bị quên triệt để!
Đại Tần Chiến thần chưng bộ mặt dì ghẻ ra, tự múc nước tắm rửa thay y phục, vừa bước ra ngoài đã thấy thần tươi cười vui mừng.
Trong phòng, Chung Thương đang cứng ngắc bế cục cưng, sáu cái đầu thò vào cười híp mắt nhìn, bên cạnh là mấy bà đỡ không thấy cha đứa bé nên ân cần dạy bảo bọn họ những việc cần thiết.
Mộ Nhị ngây ngốc đứng ở cửa phòng, hai mắt ẩn chứa một chút hiếu kỳ, liếc thấy đứa bé mà Chung Thương đang bế thì định nhấc chân vào, nhưng lại co lại, nhớ tới cục cưng kia làm Tiêu Chấp Vũ đầy người, mày lại nhíu lại.
Nhấc chân, co lại, nhấc chân, co lại…
Phân vân nhiều lần, vô cùng rối rắm.
Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một bóng dáng màu đen, Chiến Bắc Liệt oán niệm lượn lờ, u oán trừng mắt nhìn Mộ Nhị, cứ như thể vì hắn đổi váy thành áo choàng nên con gái mình mới biến thành con trai.
Mộ Đại thần y bị trừng mà không hiểu ra sao, đương nhiên hắn không hiểu thâm ý này, trong đầu bay ra một dấu chấm hỏi rõ to, một lát sau liền chớp mắt mấy cái, tiếp tục rối rắm vấn đề có nên đi vào hay không.
Nhấc chân, co lại, nhấc chân, co lại…
Đại Tần Chiến thần trừng mắt một lúc rồi lao vào phòng, nhìn vẻ náo nhiệt bên trong, chép chép miệng, rồi chọn một góc vẽ vòng tròn.
Cuồng Phong nhìn hắn rồi bĩu môi, ý bảo mọi người: Nghĩ cách đi!
Thiểm Điện ngao một tiếng nhảy dựng lên, hô to: “Tiểu chủ tử lại khóc rồi!”
Đại Tần Chiến thần quay mặt đi, lạnh lùng hừ một tiếng, con của Chiến thần cũng dám khóc, làm lão tử mất mặt!
Lôi Minh đập vào gáy Thiểm Điện một cái, cực kỳ khinh thường, nhìn Chiến Bắc Liệt rồi vui vẻ nói: “Tiểu chủ tử thật đáng yêu a, mập mạp bụ bẫm!”
Đại Tần Chiến thần hơi động tai, hình như dài ra vài phần.
Có cửa!
Mục Thiên giơ ngón tay cái lên với Lôi Minh, giả vờ lơ đãng nói: “Nhìn xem, tiểu chủ tử giống hệt gia nha, làn da thì giống Tiểu Vương phi, trắng nõn mềm ại, chậc chậc chậc, quá đáng yêu!”
Đại Tần Chiến thần khẽ nâng mí mắt, liếc nhìn về phía này.
Mục Dương che miệng, nháy mắt nói: “Không chỉ thế, ngũ quan này, quả là phiên bản của gia, suy cho cùng thì cũng là con của gia!”
Chung Ngân vạn phần không tình nguyện bĩu môi: “Ai da, có lẽ bản công tử phải mang danh hiệu Thiên hạ đệ nhát mỹ nam tặng cho tiểu chủ tử thôi…”
Đại Tần Chiến thần liếm liếm môi, nhấc mông lên giống như muốn đứng dậy rồi lại ngồi xuống, ánh mắt đảo loạn, nhìn như con rận.
Mọi người thấy hắn như vậy liền biết là muốn nhìn con trai nhưng lại sợ mất mặt!
Chung Thương bế cục cưng tới, nhét vào lòng hắn, khuôn mặt không giấu được sự vui mừng: “Gia, nhìn tiểu chủ tử này.”
Chiến Bắc Liệt hai mắt sáng ngời nhưng lại ra vẻ không tình nguyện, khẽ ‘Ừ’ một tiếng rồi nhìn về phía tiểu bất điểm này.
Tóc đen nhánh mềm mại, làn da vô cùng mịn màng, hai tay nho nhỏ…
Ừ, coi như là thoả mãn đi.
Đại Tần Chiến thần không muốn thừa nhận, oán khí trong lòng đã biến mất khi thấy đứa bé này.
Khi nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của Chiến thần này, lòng của Chiến Bắc Liệt, đã mềm nhũn ra, giơ tay lên, chạm nhẹ vào bàn tay nó.
Vừa đụng vào, hắn liền cảm thấy như bị bỏng!
Nhẵn nhụi mà mềm mại, lỡ như đụng mạnh quá vỡ mất thì sao?
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, dùng lực đạo nhẹ nhất đời này nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia.
Mùi hương trẻ con bay đến chóp mũi, Chiến Bắc Liệt nheo mắt lại, cong thành hình trăng khuyết, khóe môi cũng nhếch lên, tâm tình rất tốt.
Một tiếng nho nhỏ vang lên, tiểu tử kia mở mắt nhìn hắn rồi bật cười ‘ Khanh khách’
Thật đáng yêu a!
Chiến Bắc Liệt thần thanh khí sảng đứng lên, cười híp mắt lại, đắc ý nhìn mấy người Chung Thương: “Con trai lão tử!”
Vừa dứt lời, cả đám liền liếc nhìn khinh thường, không biết vừa rồi ai tránh con của hắn rất xa, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn.
Sau gáy phất qua một cơn gió lạnh, bảy người bật người đứng ngay ngắn, ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng!
Vừa rồi?
Cái gì vừa rồi?
Gia nhà ta thấy tiểu chủ tử xong liền vô cùng vui mừng, đúng, không có vừa rồi!
Lúc này Chiến Bắc Liệt mới hài lòng, thu hồi ánh mắt cảnh cáo, bế tiểu bất điểm đáng yêu này đến bên giường tức phụ.
Bỗng nhiên, trước mắt có một bóng dáng xanh chắn phía trước.
Mộ Nhị rối rắm mãi cuối cùng quyết định bước vào.
Hắn cách Chiến Bắc Liệt, không, là cục cưng trong lòng Chiến Bắc Liệt, xa chừng một thước, kiễng chân lên muốn nhìn đứa bé.
Đại Tần Chiến thần nhướn mày, rõ ràng là muốn nhìn con trai lão tử, sao lại đứng xa như thế, hắn vui vẻ che mặt con lại, ném cho Mộ Nhị một ánh mắt, ý nói: Con trai lão tử…
Không cho nhìn!
Mộ Nhị mím môi, chớp chớp mắt, quay đầu đi, rõ ràng là tức giận.
Thoải mái a! Thoải mái a!
Tâm tình lúc này của Chiến Bắc Liệt, chỉ có năm chữ ấy mới có thể hình dung, hắn toét miệng, cười nhìn đứa bé, nâng nó cao lên.
Đột nhiên, Đại Tần Chiến thần co rụt mắt!
Chỉ thấy tiểu gia hỏa kia, chim nhỏ run lên…
Một dòng nước nhỏ bắn vào mặt hắn, chảy đầy ra cổ!
Sau đó, Chiến Bắc Liệt liền phát hiện, Mộ Nhị ở phía đối diện, nở nụ cười.
Rõ ràng là không khác bình thường nhưng Chiến Bắc Liệt lại nhạy cảm phất hiện, khóe môi người này cong lên, trên mặt khẽ run, trong mắt còn có ý cười hả hê.
Khuôn mặt tuấn tú lập tức đen lại, nghiến răng nhìn con mình.
Đứa bé kia vẫn chu cái miệng nhỏ nhắn mà cười, hai mắt đen láy chớp chớp, rất vô tội.
Chiến Bắc Liệt hít sâu một hơi, lau nước tiểu trên mặt đi, khuôn mặt tuấn tú đen kịt, mấy người Cuồng Phong sợ hãi nhảy tới, vẻ mắt rất kinh hoàng.
“Gia a, tiểu chủ tử không cố ý đâu!”
“Gia a, tiểu chủ tử nhỏ như vậy, sao biết được mấy cái này?”
“Gia a, hít sâu, hít sâu, xung động là ma quỷ a!”
Hắn chép chép miệng, im lặng nhướng mắt, con thỏ nhỏ chết bầm này.
Đúng lúc này, đột nhiên Đại Tần Chiến thần nghe được hai tiếng thật nhỏ chìm trong tiếng giải thích của mấy người Cuồng Phong.
À…
Ưng mâu chợt lóe tinh quang, bỗng nhiên Chiến Bắc Liệt bước lên hai bước, nhân lúc Mộ Nhị chưa có phản ứng, kéo hắn qua rồi nhét đứa bé cho hắn.
Sau đó…
Lui ra phía sau, khoanh tay, mỉm cười, thưởng thức.
Mộ Đại thần y chỉ là muốn nhìn thôi nên khi nhận lấy đứa bé, hai tay tê rần, trong mắt hiện lên tia hoảng loạn.
Ngay sau đó, tay nóng lên!
Một dòng chất lỏng ấm nóng chảy từ mông đứa bé kia xuống tay hắn rồi chảy xuống y bào rồi chảy xuống chân.
Sau đó, tiểu tử kia thuận tiện cọ cọ lau sạch cái mông phúng phính.
Mộ Đại thần y ngơ ngác nhìn xung quanh…
Sau đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn ngón chân, ánh mắt lập tức co rút lại, không thể nhịn được nữa ném tên đầu sỏ kia đi, điểm mũi chân một cái lao ra khỏi phòng.
Tiểu bất điểm bay trên không được cha hắn đỡ lấy, hai mắt rất hưng phấn, cười ‘Khanh khách’ không ngừng, chẳng hề bị dọa chút nào.
Đại Tần Chiến thần liền thơm một cái, huýt sáo cười: “Con trai ngoan!”
Mấy người Cuồng Phong tự đập vào gáy mình, không nói gì nhìn trời, sao lại cảm thấy tiểu chủ tử…
Có vài phần phúc hắc tiềm ẩn?
Gia và Tiểu Vương phi đều là người cuồng vọng bá đạo, thẳng thắn trực tiếp, nhất là trước khi hai người ở bên nhau, đều lạnh như băng có thể đông chết người, thế mà lại đột biến gen, sinh ra một tiểu tổ tông như thế!
Đại Tần Chiến thần thong thả bước tới bên giường.
Lãnh Hạ vẫn chưa tỉnh lại, một người cảnh giác như nàng mà lại ngủ không biết gì trong hoàn cảnh ầm ĩ thế này, chắc chắn là rất mệt.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, Chiến Bắc Liệt nhìn Lãnh Hạ một hồi rồi lại nhìn con của hắn một hồi, vui sướng cười tươi.
Thấy như thấy, đám người Chung Thương rất thức thời, đẩy mấy bà đỡ rồi cùng lui ra ngoài.
Để không gian nho nhỏ ấm áp này ột nhà ba người họ.
… Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net
Lúc Lãnh Hạ tỉnh lại, toàn thân đau nhức giống như mới trải qua một hồi đại chiến.
Nàng vẫn cố gắng chịu đến mức cục cưng ra ngoài, nghe thấy tiếng khóc mới yên tâm thiếρ đi, bỗng nhiên nhớ tới nguyên nhân ngủ say, phượng mâu liền mở to.
Bên cạnh có mùi tùng hương và mùi sữa hòa quyện với nhau, nàng quay đầu sang, đập vào mắt chính là hai khuôn mặt tươi cười giống nhau như đúc.
Phiên bản tiểu Chiến thần đang được bọc kỹ trong tã lót, rất phấn chấn, không hề buồn ngủ tý nào, liếc lung tung rất hiếu kỳ, đến lúc nhìn thấy Lãnh Hạ liền cười khanh khách.
Chiến Bắc Liệt ôm nó trong lòng, khuôn mặt tuấn tú, ưng mâu cong cong, cười híp mắt nhìn nàng.
Một lớn một nhỏ, giống hệt nhau, khuôn mặt tươi cười cũng hoàn toàn giống nhau, hiện lên trước mặt Lãnh Hạ, hình ảnh này…
Nàng không thể nói rõ đây là hình ảnh gì, chỉ biết sau khi nhìn thấy, vành mắt bỗng ươn ướt, hình ảnh nhòe dần đi, nhưng hình ảnh ấy lại khắc sâu vào đáy lòng nàng.
Hai tay vuốt nhẹ lên hai gương mặt kia, nàng cười nói: “Thật tốt.”
“Ừ thật tốt!” Chiến Bắc Liệt cầm tay nàng, hôn nhẹ một cái.
Hắn cúi người xuống, ôm lấy nàng, để đứa bé ở giữa, tiếng cười khanh khách đáng yêu, một phòng ấm áp.
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không