Lần này Lãnh Hạ tiến hành cải cách khoa cử, không để các môn thi như trước kia là luật pháp, viết chữ, toán học, hỏi đáp, thơ phú, mà đổi thành việc quan trường, chọn thi môn nào thì sẽ có bài thi riêng của môn ấy, rồi sẽ có quan viên đánh giá cẩn thận.
Mà người chủ trì khoa cử lần này, Lãnh Hạ chọn Khổng Vân, người này cương trực công chính, không cần lo lắng về chuyện tham ô hối lộ gì đó.
Mùa hè trôi rất nhanh, trong thành Lương Đô càng ngày càng nhiều học trò, không khí càng ngày càng sôi sục, ngày thi sắp đến rồi.
Sáng sớm hôm đó, toàn bộ Lương Đô cực kỳ hồi hộp, các thí sinh đã chuẩn bị xong, xếp thành hàng ở bên ngoài trường thi, vì đây là lần đầu tiên áp dụng cách thi mới nên mọi người còn chưa có kinh nghiệm, và cũng không có ai dám có ý gian lận, đến trưa, một tiếng trống vang lên, kỳ thi bắt đầu.
Cuộc thi kéo dài chừng ba ngày, một tiếng trống lại vang lên, học trò bước ra khỏi trường thi, có người phấn khởi, có người chán chường, mỗi người một vẻ.
Bài thi Văn do uyên các Đại học sĩ Tề Đại chấm, khoa cử lần này, có một vạn học trò đăng ký, trúng tuyển cống sĩ lại chỉ có một trăm, quả là trong trăm người mới chọn được một người.
Một tháng sau, trăm người trúng tuyển cống sĩ vào Kim Loan điện, cử hành thi đình.
Trên long ỷ, Lãnh Hạ đã mang thai hơn chín tháng, bụng tuy to nhưng lại không giảm đi chút uy nghiêm nào, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi quét qua trăm người cúi đầu đứng ở dưới.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng này, mọi người đều thấp thỏm, thậm chí có người còn vã mồ hôi.
Lãnh Hạ dừng ánh mắt tại một nam tử trẻ tuổi, đó là một người quen, con trai yêu quý của Đại học sĩ Tề Đại, Tề Triệu, cũng là một người đánh cờ nổi danh ở Tây Vệ, hắn và cha giống nhau chừng ba phần, cũng nho nhã tuấn mỹ, nhưng hơn vài phần lanh lợi, là một trong số vài người bình tĩnh ở đây, thậm chí còn lặng lẽ trừng mắt nhìn nàng.
Trong mắt xẹt qua ý cười, Lãnh Hạ chậm rãi mở miệng: “Đề thi đình, nếu ngươi là Hoàng đế, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Mọi người lập tức vã mồ hôi, không dám tin nhìn lên phía trên, chạm phải ánh mắt của Lãnh Hạ, tất cả đều kinh hoàng cúi đầu xuống.
Đề thi như vậy, mấy ai dám trả lời?
Không khí trên Kim Loan điện như đông lại, ngay cả tiếng một cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, vẫn không có ai trả lời, thậm chí có vài người sắc mặt tái nhợt, chân như nhũn ra, đừng nói là trả lời, thậm chí nghĩ một chút thôi đã thấy đây là đại nghịch bất đạo a!
Mắt thấy cây hương đã sắp cháy hết, trả lời hay không vẫn còn là nỗi phân vân trong lòng mỗi người.
Nếu trả lời, có khi nói năng không tốt lại bị lôi ra ngọ môn chém đầu!
Nhưng nếu không trả lời, lần khoa cử này, không có kết quả…
Lúc hương đã cháy gần hết, có ba người cùng bước ra, chắp tay hành lễ: “Hoàng thượng…”
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, ngay lập tức có thái giám chạy đi tìm tư liệu về ba người này, ngoài Tề Triệu, hai người kia đều là học trò nghèo, không có quyền không có thế, tướng mạo thanh tú là Tô Nhất Hàng, người thấp bé là Mã Tiếu.
Nàng nhìn qua tư liệu của ba người, khoát khoát tay ý bảo họ đừng lên tiếng, thản nhiên nói: “Không cần.”
Thấy bọn họ nghi hoặc, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lãnh Hạ vang lên, nàng tuyên bố: “Trạng nguyên Tô Nhất Hàng, ban thưởng Tiến sĩ, Bảng nhãn Tề Triệu, ban thưởng Tiến sĩ, Thám hoa Mã Tiếu, cũng ban thưởng Tiến sĩ, bãi triều!”
Đáp án của vấn đề này, nàng đã sớm đoán ra, đơn giản là yêu dân như con, chọn quan hiền để dân được phúc, nàng muốn kiểm tra can đảm và khí phách của trăm người này, nếu chỉ có ba người này có can đảm trả lời, vậy thì sẽ chọn ba người này với ba vị trí đầu bảng, tùy vào mức độ căng thẳng của ba người mà xếp hạng.
Sau khi nàng rời khỏi Kim Loan điện, mọi người trên điện cũng hiểu ra vài phần.
Lãnh Hạ trở về Dưỡng Tâm điện, Đại cung nữ Lan Chỉ đang đứng hầu ngoài cửa, bên trong rất yên tĩnh, không hề có ai.
Nàng nhướn mày hỏi: “Hoàng phu đâu?”
Từ một thời gian trước, đã sắp đến ngày sinh dự tính của nàng, trong cung đã sớm chuẩn bị ngự y bà đỡ, nhưng Chiến Bắc Liệt lại luôn không ở trong cung, ngày nào cũng đến khuya mới về, lén la lén lút nhưng lại không giấu được sự hưng phấn, không biết là đang làm gì.
Lan Chỉ cúi người hành lễ trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng phu mới đi lúc nãy, nói là nếu như Hoàng thượng hỏi thì nói đến Cổ Mặc Trai.”
Lãnh Hạ gật đầu, đi vào trong thay Long bào bằng bạch y rồi lại bước ra.
Lan Chỉ do dự nhắc nhở: “Hoàng thượng muốn xuất cung ạ, có nên phái người đi theo không ạ, cũng sắp đến ngày sinh…”
“Không cần, Trẫm đi một lát rồi sẽ quay về, chắc cũng phải còn mấy ngày nữa, không nhanh thế đâu.” Lãnh Hạ khoát khoát tay, một mình đi ra khỏi cung.
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không