Nàng khẽ nhướn mày, nhìn về phía người nào đó đang hồn vía lên mây, khó hiểu hỏi: “Ngươi sao thế?”
Chiến Bắc Liệt vẫn nhìn chằm chằm phía trước, lững thững bước đi, hoàn toàn không hề để ý tới câu hỏi của nàng, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Nàng nhíu mày, kéo lấy tay áo hắn, người nào đó mới chậm chạp hoàn hồn, quay đầu lại hỏi: “Hả?”
Lãnh Hạ khẽ thở dài một cái, đại khái đã hiểu rốt cuộc người này đang suy nghĩ gì, nhún vai, cũng không vạch trần.
Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên ồn ào, làm hai người chú ý.
Một đám bách tính đang tụm lại, chẳng biết xem cái gì, trên mặt có vài phần không nỡ.
Lãnh Hạ kéo Chiến Bắc Liệt đi nhanh về phía đó, hắn cả kinh vội vàng nhảy dựng lên, lấy cánh tay khoanh vùng an toàn cho nàng rồi căng thẳng nói: “Thai khí! Thai khí a!”
Đến gần hai người mới nhìn rõ, một nữ tử đang quỳ dưới đất, trước mặt có một thi thể nam nhân, đặt trên chiếu đắp vải trắng, phía trước có một tờ giấy viết bốn chữ: Bán mình chôn cha.
Dân chúng xung quanh thở dài, cực kỳ tiếc hận: “Đáng thương, sau này một thân một mình, cô gái yếu đuối như thế sống thế nào a!”
Dần dần bắt đầu có người, ném chút bạc vụn xuống trước mặt nàng, nàng cúi đầu thút thít không ngừng, thấy ai cho tiền liền dập đầu lạy, dập đến sưng cả trán.
Đột nhiên, phía xa có một giọng nam bỉ ổi vang lên: “Ai u! Cô nương này! Để bản Hầu gia nhìn một cái!”
Vừa dứt lời mọi người liền quay đầu lại, vừa thấy người đến liền lui về phía sau hai bước, nhỏ giọng nói: “Gặp phải tiểu Hầu gia, cô nương này, xem ra là xong a!”
Lãnh Hạ nhíu mày, ở đây nhảy ra một tiểu Hầu gia thế?
Hoàng thất Tây Vệ, kẻ bị nàng giáng chức, người bị giết, kẻ lưu vong, đến giờ căn bản là còn mỗi mình nàng, Hầu gia này ở đâu ra thế, hơn nữa nhìn bách tính sợ hãi thế kia, rõ ràng người này không phải là lần đầu làm việc ác!
Dân chúng lui dần ra, phía xa có một nam tử tuấn mỹ bước tới, theo sau có hơn mười tùy tùng, nhìn sơ qua bộ dáng cũng biết là kẻ lòng người dạ thú, ánh mắt lóe lên vẻ ác độc dâm tà, vẻ mặt vênh váo không biết trời cao đất rộng, làm nàng không nhịn được mà nhíu mày.
Hắn lảo đảo bước tới trước mặt nữ tử, mặc kệ nàng đang run rẩy co người lại, bóp cằm ngửa khuôn mặt thanh tú lên.
Tiểu Hầu gia nhìn một lúc rồi hài lòng gật đầu, ngoắc ngoắc tay về phía sau: “Được! Hôm nay tâm tình của Bản Hầu gia tốt, mua!”
Phía sau có một tên tùy tùng bước lên ném bạc vào người cô nương kia rồi lôi nàng dậy, hét: “Sau này ngoan ngoan hầu hạ Hầu gia, sẽ không tệ bạc với ngươi!”
Cô gái điên cuồng giãy dụa, gào khóc: “Ta không bán, không bán! Ta chỉ làm nô tỳ… không làm… không làm…”
Nói cho cùng thì cũng còn nhỏ tuổi, sợ sệt không thể nói hết câu, trong mắt tiểu Hầu gia hiện lên một tia ngoan lệ, tát nàng một cái, làm khóe miệng nàng chảy máu, búi tóc cũng rối đi.
Hắn túm tóc nữ tử, cười ha ha: “Ngươi bán cũng phải bán, không bán cũng phải bán! Ngươi hỏi mọi người trong thành Lương Đô này xem, có ai không biết sự lợi hại của bản Hầu gia!”
Ánh mắt tàn nhẫn đảo quanh, dân chúng đều cúi đầu, lúng ta lúng túng không dám phản bác, chỉ có vài tiếng thở dài nho nhỏ vang lên.
“Nghiệp chướng a! Một cô nương trong sạch như thế lại bị chà đạp.”
“Nói nhỏ một tý, ai bảo người ta là Hầu gia, mới một tháng đã cướp đoạt không ít cô nương!”
“Cướp người còn nhẹ, các ngươi chưa nghe à, mấy hôm trước ở Đông thành có chết một nhà, nghe nói chính là hắn làm!”
Đột nhiên, có tiếng bước chân truyền đến, sau đó tiếng một nam tử vang lên: “Tri phủ đến!”
Dân chúng lại tránh đường để một nam tóc vóc dáng cao to mặc quan bào bước vào.
Vóc dáng có vẻ thư sinh yếu ớt nhưng khuôn mặt lại có sự ngay thẳng cố chấp khác người, để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.
Đây hẳn là Tri phủ Lương Đô mới nhậm chức, Khổng Vân.
Hắn nghiêm nghị nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở tiểu Hầu gia, giơ tay lên nói: “Dẫn đi!”
Vừa nói xong, tiểu Hầu gia nhất thời sửng sốt rồi cười to, không tin chỉ vào mặt mình, hung ác nham hiểm hỏi: “Dẫn Bản Hầu gia đi?”
Khổng Vân lại không thèm nói với hắn, chỉ nhìn chăm chú.
Tiểu Hầu gia bỗng nhiên ngừng cười, nét mặt vẫn có phần hài hước, hất hất cằm cao ngạo nói: “Có biết Bản Hầu gia là ai không?”
Khổng Vân cười nhạt, lại vươn tay, nói với nha dịch: “Dẫn đi!”
Lúc hắn nói những lời này, nét mặt và thân hình kia cực kỳ không tương xứng, có vài phần buồn cười, nhưng mọi người ở đây, không có ai cười, mọi người đều hiểu, hắn nghiêm túc.
Bọn nha dịch nhìn đám người tiểu Hầu gia kiêu ngạo ở phía trước, rõ ràng không để bọn họ vào mắt, lại nhìn Tri phủ mới nhậm chức ‘Tính tình bướng bỉnh’ ‘Không sợ cường quyền’ ‘Cương trực công chính’ vã hết mồ hôi.
Cuối cùng vẫn là cắn răng một cái, giậm chân xông về phía tiểu Hầu gia.
Hầu gia ki diễu võ dương oai tại Lương Đô đã quen, không hề sợ hãi chút nào, quát to: “Đánh cho bản hầu gia!”
Tùy tùng thấy hắn hạ lệnh, cũng không sợ hãi, đồng loạt xông lên.
Hai đám người đều không có công phu gì cả, chỉ đấm đá loạn cả lên, nói là đánh nhau chẳng qua là người đánh ta một quyền, ta đánh ngươi một cước.
Muốn bao nhiêu khó xem thì có bấy nhiêu khó xem!
“A!” Dân chúng hoảng sợ thét lên, đường phố vô cùng hỗn loạn.
Đột nhiên, một bóng dáng màu đen bay vọt qua đầu mọi người, chỉ trong nháy mắt, đám đánh nhau kia lần ngẩn ngơ tại chỗ, vẫn đang duy trì động tác lúc trước, bất động.
Đến tận lúc người đó lui ra ngoài, mọi người mới nhìn rõ, là một nam nhân, một nam nhân hắc y cực anh tuấn!
Mà đứng cạnh hắn, là một bạch y nữ tử có mang sáu tháng, cũng cực kỳ đẹp, hai người đứng sóng vai giữa phố xá hỗn loạn cũng không thể làm lu mờ vẻ tao nhã trời sinh, giống như một đôi thần tiên quyến lữ bước ra từ trong tranh vẽ, làm dân chúng nhìn đến ngây cả người.
Chiến Bắc Liệt hộ tống Lãnh Hạ đi về phía đám người bị điểm huyệt, lúc này, người có thể di chuyển, trừ dân chúng thì chỉ có Khổng Vân.
Nàng đứng trước mặt tiểu Hầu gia đang bất động, người nào đó thậm chí cũng không cần nàng nói, hiểu rõ ý nàng, phất tay một cái, nhất thời tiểu Hầu gia kia hét lớn: “Các ngươi là ai? Dám bất kính với Bản Hầu gia, có biết bản Hầu gia là ai không?”
Hắn vẫn không thể động đậy, nhưng có thể nói.
Lãnh Hạ nhàn nhạt nhìn hắn, hỏi: “Vậy thì… ngươi là ai?”
Tiểu Hầu gia hiện lên vẻ đắc ý, hừ lạnh nói: “Nói ra hù chết các ngươi! Bản hầu gia chính là Biểu ca của đương kim Hoàng thượng!”
Lãnh Hạ nhìn kỹ hắn một lượt, cuối cùng cũng hiểu.
Không khỏi chậm rãi nở nụ cười, nụ cười kia người khác không rõ nhưng Chiến Bắc Liệt lại rất hiểu, có người sắp xui xẻo!
Lãnh Hạ không phải không thừa nhận, nàng sớm đã quên người kia, hoàn toàn không quan tâm, một nhân vật nhỏ bé như thế, vốn không hề có chỗ trong mắt nàng.
Không ngờ lại cho hắn một chỗ trống, để hắn nhờ việc nàng đăng cơ mà tác oai tác quái!
Văn võ bá quan chắc cũng có ý muốn nịnh nọt nên không hề báo cho nàng việc này mà tự động sắp xếp địa vị cho hắn.
Mà người nọ, chính là cậu của Mộ Dung Lãnh Hạ, Hà Vĩnh Sinh!
Mặt mũi của tiểu Hầu gia này, có vài phần giống Trương thị.
Nàng đang nghĩ thì đột nhiên…
Bịch!
Bên cạnh vang lên tiếng, là do Khổng Vân quỳ gối, lớn tiếng hô: “Vi thần Tri phủ Lương Đô Khổng Vân, tham kiến Hoàng thượng!”
Hoàng… Hoàng thượng?
Hoàng… Hoàng thượng!
Một tiếng bái lạy này làm toàn Lương Đô như yên tĩnh lại, không còn chút thanh âm nào, mọi người đều tập trung nhìn Lãnh Hạ.
Bọn họ cúi đầu, liếc nhìn, như muốn phân biệt bóng hình đỏ rực ngày đăng cơ với bạch y nữ tử tao nhã này…
Phịch!
Bỗng nhiên, không biết là ai bắt đầu, quỳ xuống: “Tham kiến Hoàng thượng!”
Một lát sau, tất cả dân chúng đầu quỳ xuống lễ bái: “Tham kiến Hoàng thượng!”
Lãnh Hạ thản nhiên nói: “Bình thân.”
Đến lúc Khổng Vân và bách tính đều đã đứng dậy, nàng hỏi: “Sao ngươi nhìn ra?”
Khổng Vân hơi cúi đầu, vẫn chưa nhìn thẳng Lãnh Hạ, thái độ cung kính, lại không hề có cảm giác khiêm nhường, trấn định nói: “Hoàng thượng phong thái lẫm liệt, mang thai sáu tháng, bên cạnh còn có Hoàng phu làm bạn.”
Nếu chỉ có một mình Chiến Bắc Liệt hay Lãnh Hạ, có lẽ hắn cũng không dám chắc chắn, nhưng hôm nay hai người đi cùng nhau, Tây Vệ Nữ hoàng và Đại Tần Chiến thần, hai người như vậy, không phải ai cũng có thể so sánh, chỉ cần có chút lòng là đều có thể nhìn ra.
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, hài lòng gật đầu, Trịnh Khấu Sư quả không tiến cử sai người.
Đúng lúc này, một tiếng kêu gào truyền tới: “Hoàng thượng! Bản… Ta là biểu ca!”
Lãnh Hạ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tiểu Hầu gia dương dương đắc ý: “Đây là muội phu phải không? Mau, mau giải huyệt cho ta!”
Chiến Bắc Liệt phất tay một cái, hắn ta liền cử động được.
Tiểu Hầu gia được giải huyệt xong liền hung ác nhìn về phía Khổng Vân: “Người đâu, mau bắt kẻ dám bất kính với hoàng thân quốc thích này lại, cả nữ nhân không biết xấu hổ kia nữa, bắt lại!”
Nhất thời, các tùy tùng thấy chủ tử đã có Hoàng đế làm chỗ dựa, liền không sợ hãi mà một nửa chạy đi muốn bắt Khổng Vân, một nửa lại muốn bắt nữ tử kia.
Dân chúng xung quanh bất đắc dĩ thở dài, còn tưởng rằng hoàng thượng tới sẽ có thể xoay chuyển tình thế, nào ngờ, còn cổ vũ thêm khí thế cho Hầu gia kia.
Đây là quyền quý a, thống trị a…
Không chọc được, không chọc được!
Chỉ có Khổng Vân, lại không hề động đậy, thậm chí nét mặt cũng không đổi chút nào.
Các tùy tùng đang hùng hổ lao tới, đột nhiên bị một giọng nữ nhàn nhạt khiến bất động.
“Dừng tay!”
Lãnh Hạ lạnh lùng nhìn tiểu Hầu gia, làm hắn sợ hãi rồi cười lạnh, rồi quay sang phía dân chúng và nữ tử đã bị đánh kia.
Nàng vẻ mặt nghiêm nghị, giọng nói trịnh trọng: “Việc này là do Trẫm sơ sẩy, nên mới khiến có kẻ làm xằng làm bậy trong thành, cưỡng đoạt dân nữ, ức hiếρ bách tính, Trẫm phải gánh vác một nửa trách nhiệm!”
Dứt lời, trong ánh mắt nghi hoặc của bách tính, nàng từ từ, từ từ…
Cúi người xuống!
Nàng cúi đến mức mà một nữ tử mang thai hơn sáu tháng không thể cúi được nữa mới chậm rãi chống eo đứng dậy.
Dân chúng không dám tin nhìn Nữ hoàng của bọn họ, Khổng Vân cũng không dám tin nhìn nàng, tuy rằng hắn đã sớm ngờ tới, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không giúp Hầu gia, nhưng cũng không ngờ, vua của một nước mà lại xin lỗi bách tính.
Từ xưa đến nay, có Hoàng đế nào làm được như thế?
Mà càng không thể tin, chính là Chiến Bắc Liệt, hắn rất hiểu Lãnh Hạ nên hiểu nàng kiêu ngạo cỡ nào!
Trên không quỳ trời đất, dưới không bái quỷ thần, thậm chí đã từng ở Kim Loan điện Đại Tần, thấy Hoàng đế không quỳ, một tính tình duy ngã độc tôn như thế, một nữ tử vĩnh viễn kiêu ngạo không cúi người, mà lại có một người, vì một chuyện không có bao nhiêu liên quan đến nàng, chỉ có thể gọi là ‘sơ sẩy’ mà lại hướng về phía bách tính bình dân, cúi người.
Hắn nhìn Lãnh Hạ, bỗng nhiên nở nụ cười, bạc môi chậm rãi nhếch lên, đúng vậy, dù chỉ là ‘sơ sẩy’ thì cũng chính là sai lầm của nàng, tức phụ a, mãi mãi không bao giờ hiểu được cái gì gọi là trốn tránh, cái gì gọi là qua loa tắc trách.
Nàng chính là một người như vậy, nói một không nói hai, dám làm dám chịu!
Ánh mắt của mọi người đều đã ươn ướt, một người, hai người, ba người, càng ngày càng nhiều người, đều tự quỳ xuống, một lúc sau, trên toàn bộ đường phố Lương Đô, ngoại trừ tiểu Hầu gia và Chiến Bắc Liệt, những người còn lại đều quỳ xuống…
Sau đó, một tiếng hô không hẹn mà cùng vang đến tận trời!
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Đây không phải quỳ theo lễ nghi mà là sự kính trọng phát ra từ nội tâm, tiếng hô càng ngày càng cao, vang vọng khắp Lương Đô, vang vọng khắp bầu trời Tây Vệ!
Đến tận lúc Lãnh Hạ giơ tay lên, nói to: “Bình thân.”
Dân chúng mới chậm rãi đứng lên, vành mắt còn đầy lệ nóng, sùng kính nhìn Nữ hoàng đầu tiên xin lỗi bọn họ, Nữ hoàng đầu tiên cúi đầu trước bọn họ.
Lãnh Hạ quay sang nhìn tiểu Hầu gia sắc mặt tái nhợt, qua câu nói kia hắn đã hiểu, cả người run rẩy, lắp bắp nói: “Hoàng… Hoàng thượng…”
Không đợi hắn nói xong, trong phượng mâu xẹt qua một tia sát khí, Lãnh Hạ lạnh lùng hạ lệnh: “Lôi ra ngọ môn, lập tức chém đầu!”
“Dạ!” Khổng Vân nhận mệnh, trong mắt hiện rõ sự kich động không thể kìm chế, quay lại ra lệnh cho nha dịch, nhất thời tiểu Hầu gia bị trói lại, áp giải đi.
Giờ phút này, bách tính lại nhiệt liệt hoan hô, vỗ tay rầm rầm.
Lãnh Hạ ra lệnh cho Khổng Vân: “Còn quốc cữu, biếm làm thứ dân, việc này ngươi trực tiếp đi làm đi.”
Xử lý mọi chuyện xong, nàng và Chiến Bắc Liệt trở về cung.
Bởi vì mệt mỏi suốt một ngày nên phụ nữ có thai là nàng chỉ dùng bữa đơn giản rồi đi ngủ, bởi vậy nên cũng không để ý tới Chiến Bắc Liệt không yên lòng suốt cả đêm.
Đến sáng sớm hôm sau, không thấy Chiến Bắc Liệt!
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không