Mộ Dung Triết đạp thẳng một cước vào mặt một tên thái giám, làm miệng hắn chảy đầy máu tươi, quát lớn: “Phế vật! Phế vật!”
Mộ Dung Tiêu khẽ cười một tiếng, phe phẩy chiết phiến nói: “Vừa ăn cướp vừa la làng là như vậy sao?”
“Ngươi có ý gì?” Mộ Dung Triết túm áo hẳn, trong mắt có mấy tia ngoan lệ: “Ngươi muốn nói là ta bắt cóc Phụ hoàng sao?”
Mộ Dung Tiêu không chút hoang mang, gấp quạt lại rồi gõ vào tay hắn, nói rất thâm ý: “Tam ca bị ta nói trúng nên thẹn quá hóa giận sao?”
Hắn buông tay ra, cũng tĩnh tâm lại rồi cười lạnh: “Có khi là ngươi chó cùng rứt giậu!”
“Chó cùng rứt giậu còn chưa đến lượt ta…” Mộ Dung Tiêu quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Tề vẫn im lặng, châm chọc nói: “Có phải không, Lục đệ?”
Lúc này, Mộ Dung Tề đã khác hoàn toàn so với trước đây, râu ria đầy mặt, hai mắt thâm quầng, hắn hơi ngẩng đầu một chút nhưng không nói gì.
Nhìn vẻ tàn tạ này của hắn, mọi người đều thấy tâm tình tốt hơn hẳn.
Mộ Dung Lãnh Nhàn ho nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: “Theo Bổn cung thấy, chuyện Phụ hoàng biến mất lớn như vậy, mấy tỷ đệ chúng ta đều tới mà có kẻ không đến mới là có vấn đề.”
Vừa dứt lời một tiếng nói thanh lãnh đã vang lên: “Đại hoàng tỷ muốn nói đến ta sao?”
Lãnh Hạ chậm rãi bước vào, đảo qua mọi người đang nghi ngờ lẫn nhau, dừng lại nhìn Mộ Dung Lãnh Nhàn đang lúng túng, nhếch môi nói: “Ta và thần y Mộ Nhị đi hái thuốc cho vi phụ hoàng, không ngờ mới về đã nghe thấy tin Phụ hoàng mất tích, càng không có ngờ, Đại hoàng tỷ lại nghi ngờ ta?”
Mộ Dung Lãnh Nhàn ngượng ngùng cười cười rồi lập tức đứng thẳng dậy, thản nhiên nói: “Bổn cung cũng chỉ suy đoán thôi, bây giờ Phụ hoàng đang mất tích, ai cũng đáng nghi.”
“Nói cách khác…” Lãnh Hạ gật đầu: “Đại hoàng tỷ cũng khả nghi?”
Mộ Dung Lãnh Nhàn vỗ bàn một cái thật mạnh, lạnh lùng nói: “Bổn cung vẫn luôn ở phủ.”
“Đại hoàng tỷ, chuyện này cần gì phải tự làm.” Mộ Dung Triết tự nhận là ở cùng phe với Lãnh Hạ, đáp lại một cách mỉa mai: “Phái vài tên thuộc hạ làm là xong thôi!”
Mộ Dung Lãnh Nhàn tức giận muốn đánh người nhưng vẫn chưa quên phong thái của Đại Công chúa, đang định phản bác thì đã có một tiếng quát to vang lên.
“Im miệng hết cho Bổn cung!”
Nữ tử trung niên mặc phượng bào vẻ mặt giận dữ bước nhanh vào trong, sau khi dừng lại liền đảo mắt nhìn một vòng, trách cứ: “Phụ hoàng các ngươi lâm trọng bệnh, hôn mê bất tỉnh, lại vô cớ mất tích, triều đình đều hỗn loạn, vậy mà các ngươi còn có hơi sức mà tranh cãi ở đây ư?”
Lãnh Hạ nhìn bà ta, dung mạo giống Mộ Dung Lãnh Nhàn, ngay cả vẻ mặt, cử chỉ đều y hệt, đoan trang mà uy nghi, từ lúc bà ta bước vào, mọi người đều cúi đầu cụp mắt, không tranh cãi nữa, chính là Hoàng hậu đương triều.
Cùng lúc ấy, bà ta cũng nhìn Lãnh Hạ, mày liễu hơi nhíu lại, ánh mắt đầy vẻ chán ghét.
Thị vệ tìm kiếm hết cả hoàng cung xong trở về bẩm báo: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, không tìm được Hoàng thượng.”
Sắc mặt bà trầm xuống, tát cho hắn ta một phát, làm thị vệ kia lảo đảo đứng không vững, bà ta nhìn một người một lượt rồi nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng các ngươi không ở đây, vậy thì mọi chuyện sẽ do Bổn cung làm chủ, ai tìm được Hoàng thượng đầu tiên thì trước khi Người tỉnh dậy, người đó sẽ chấp chính thay Hoàng thượng.”
Mọi người đều sáng mắt lên, ai cũng rất quyết tâm.
Chả biết đến bao giờ lão Hoàng đế mới tỉnh dậy, có khi còn ngủ luôn không tỉnh nữa, có lời này của Hoàng hậu, vừa chấp chính vừa thao túng triều đình, trong lúc loạn lạc thế này, chính là bàn đạp tuyệt vời nhất để lên ngôi.
Lãnh Hạ cũng cau mày, hạ lệnh như thế vào lúc này là rất không sáng suốt, nếu người bắt cóc Hoàng đế đi chính là một trong số những người này thì chẳng phải là quá lợi cho kẻ đó sao?
Nữ nhân này lại rất chắc chắn, có lẽ…
Trong tay còn quân át chủ bài!
Lãnh Hạ rất bình tĩnh mà rời đi cùng mọi người.
Hoàng hậu thầm nháy mắt với Mộ Dung Lãnh Nhàn, hai người đi thật chậm, tụt lại ở phía sau, chờ mọi người đi hết rồi mới bước về phía Phượng Tê cung.
Phượng Tê cung.
Hoàng hậu đuổi hết nha hoàn ra ngoài rồi ngồi xuống, Mộ Dung Lãnh Nhàn lo lắng hỏi: “Mẫu hậu, sao lại quyết định như thế, nếu bọn chúng tìm được Phụ hoàng trước…”
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, rót một chén trà đưa cho rồi mới lên tiếng: “Con có chí lớn là tốt, nhưng lại không biết nghĩ sâu xa, nếu cứ thiếu kiên nhẫn như thế thì sao có thể ngồi lên bị trí kia!”
Mộ Dung Lãnh Nhàn ngượng ngùng nhận lấy chén trà, ổn định tinh thần rồi gật đầu đáp: “Vâng, mẫu hậu, nhi thần sẽ chú ý.”
Lúc này Hoàng hậu mới hài lòng, cười lạnh phân tích: “Hạ lệnh này thì chẳng phải bọn chúng sẽ nháo nhào đi tìm lão già kia sao, phân tán lực chú ý của bọn chúng mới có thời gian cho chúng ta chuẩn bị.”
“Nhưng…” Mộ Dung Lãnh Nhàn chần chừ một lát rồi mới hỏi: “Nếu có người tìm được thật…”
“Không thể nào!” Hoàng hậu cũng không ngẩng đầu, giơ bàn tay lên thưởng thức màu móng mới sơn, rất chắc chắn: “Thích khách có thể vào cung bắt cóc lão già kia thần không biết quỷ không hay, thì sẽ không bị tìm được một cách dễ dàng đâu. Hơn nữa, dù có tìm được thì ta vẫn có cách để con ngồi lên vị trí kia.”
Mộ Dung Lãnh Nhàn sửng sốt, buông chén trà xuống, kinh ngạc nhìn bà ta: “Mẫu hậu, người nói có cách…”
Hoàng hậu nâng mi lên nhìn ái nữ, khé môi nhếch lên một nụ cười thâm sâu khó lường, chậm rãi đứng dậy.
Đây chính là tẩm cung của bà ta, bên ngoài lại có tâm phúc canh chừng, đương nhiên là không có gì phải sợ, bà ta đi vào gian trong, rồi cầm một hộp gỗ quý giá đi ra ngoài.
Trong vẻ kinh ngạc của Mộ Dung Lãnh Nhàn, chậm rãi mở hộp ra, mở ra một con dấu vàng rực lẳng lặng nằm trong ấy.
Hai tay của Mộ Dung Lãnh Nhàn hơi run rẩy, không dám tin lấy con dấu ra, dưới đáy vẫn còn có mực dấu đỏ chót làm nổi bật tám chữ một cách rõ ràng.
Vâng mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương. (Vâng mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương: Ta cũng k rõ lắm ý của câu này, nhưng theo ta hiểu thì là vâng theo lệnh trời, trường tồn vĩnh viễn)
Chính là ngọc tỷ!
Mộ Dung Lãnh Nhàn nuốt nước miếng một cái, trên khuôn mặt đoan trang lộ ra nụ cười kich động, trong mắt lấp lánh ánh nước thực hiện được mộng đẹp.
Mà trong phòng hai người còn đang hưng phán, bên trên mái hiên có một viên ngói được để vào chỗ cũ.
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, lộ ra một chút ý cười, ống tay áo vung lên, biến mất khỏi chỗ ấy…
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không