Mấy lão quân y được Chiến Bắc Liệt chỉ điểm, đều hiểu ra thần y Mộ Nhị thích mỹ nữ a!
Họ còn muốn chờ thêm mấy ngày nữa, dù sao bọn họ cũng đi theo đại quân về, vẫn còn phải đóng ở ngoài thành.
Nhưng tin tức trên thuyền hoa hôm trước đã truyền khắp Lương Đô, càng lan xa ra khắp cả Tây Vệ, nên họ cũng không thể chờ thêm được nữa!
Tin tức Thần y Mộ Nhị ở Lương Đô, hiện giờ không ai không biết, nếu bị những tên đại phu khác chiếm cơ hội trước thì chẳng phải là thành dã tràng xe cát à?
Cho nên, bọn họ đều quyết định, hối lộ thủ vệ ở cửa thành, thừa dịp trời còn chưa sáng đã lén vào thành, tuy già nua mà lại bước rất nhanh, dẫn những nữ nhi như hoa như ngọc của nhà mình, dù là con gái hay cháu gái, đều gom hết lại mang đến phủ Tam Hoàng tử.
Lúc này, Mộ Nhị đang ngồi ở trong phòng tiếp khách, ngơ ngác nhìn các cô nương muôn hình muôn vẻ trước mắt, trong mắt có một đống dấu chấm hỏi, vẻ mặt vốn trong trẻo lạnh nhạt, nay thì nhăn hết cả lại.
Các cô nương này từ ba tuổi đến ba mươi tuổi, nhưng ai cũng là mỹ nữ, à, còn có tiểu mỹ nữ.
Một lão quân y đẩy cháu gái mình lên phía trước, bé gái ba tuổi lảo đảo về phía Mộ Nhị, ngay lúc hắn định thi triển khinh công để tránh thì đã ôm chặt lấy chân hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười ngọt ngào.
Mộ Nhị luống cuống tay chân, nhìn đứa bé đáng yêu đang ôm chân mình, nghe tiếng nói non nớt: “Thần y ca ca, gia gia nói để ta làm con dâu nuôi từ bé của ca ca.”
Dứt lời, một khuôn mặt già nua đã bước lại gần, chân chó cười: “Sư phụ, chính là lão hủ!”
Đột nhiên một cánh tay mềm mại ôm lấy cổ Mộ Đại thần y: “Thần y ca ca, tiểu nữ tử Nghênh Xuân, gia phụ là Chu quân y, muốn bái thần y làm sư phụ, tiểu nữ tử nguyện thỏa mãn…”
Mộ Nhị ngơ ngác nhìn nữ nhân này, dạ dày đang cuộn trào mãnh liệt, nữ tử kia gần ba mươi tuổi, môi anh đảo hé mở, kiều mị nói: “Tất cả nguyện vọng của thần y.”
Mộ Nhị nghe nữ nhân này nói ‘Thần y ca ca’ lại nhìn tư thái của nàng, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
Mộ Đại thần y luôn luôn sạch sẽ, phun ra vào cả mặt và cổ nữ tử kia.
Đương nhiên, cũng dính một ít vào y bào sạch đẹp của hắn, Mộ Nhị không thể nhịn được nữa, nhíu đôi hàng mi cao quý, khẽ điểm mũi chân đang định trở về phòng thay quần áo, rời xa những kẻ kinh khủng này thì…
Nữ tử kia lau đi vết bẩn trên mặt mình, rồi bị các cô nương ở phía sau giật lại, rồi cả đám người bao vây lấy Mộ Đại thần y.
Ôm tay, ôm đùi, kéo vạt áo, ôm cổ, các loại hương thơm xộc cả vào mũi, vô số màu sắc rực rỡ của vô số các loại khăn tay, các giọng nói kiều mị vang lên ở bên tai…
“Thần y ca ca, năm nay tiểu nữ tử mới mười tám tuổi, đến nay còn chưa xuất giá…”
“Tiện nhân cút ngay! Thần y ca ca, huynh nghe tiểu nữ nói…”
“A! Mụ đàn bà chanh chua này, dám đẩy ta! Thần y ca ca, tiểu nữ tử…”
Mộ Nhị luôn luôn bình thản sống trong thế giới của mình, cuối cùng cũng xuất hiện cảm giác muốn bùng nổ đầu tiên trong đời, cảm giác này hiện ra rất rõ ở trên mặt, tất cả các biểu tình rất ít xuất hiện đều hiện ra ở trên mặt, hành mi nhíu chặt, khóe miệng giật giật, mặt mũi nhăn nhúm, đôi mắt lạnh nhạt dần dần bùng lên ngọn lửa.
Mộ Nhị, Mộ Đại thần y, nổi giận!
Vừa lúc đó, trong đám nữ nhân đột nhiên vang lên một tiếng kêu sợ hãi: “A, tiện nhân!”
Không biết ai đã buông Mộ Nhị đang muốn bùng nổ ra trước tiên, rồi quay sang tát nữ nhân ở bên cạnh!
Nữ tử bị đánh liền nổi giận, bụm mặt hét lên một tiếng, lập tức xông lên đánh trả!
Chút lửa giận của Mộ Nhị khó khăn lắm mới được tích cóp được đã bị đánh bay hoàn toàn, há hốc mồm nhìn hai nữ nhân đang đánh nhau, lại khôi phục vẻ ngơ ngác thường ngày.
Giật tóc, véo tai, cào cấu, hai nữ nhân dùng mọi cách có thể để chiến đấu, lôi kéo nhau, đạp chân nọ, đá chân kia…
Càng ngày càng nhiều người buông Mộ Nhị ra, gia nhập cuộc chiến.
Tiết mục chúng nữ tranh thần y đổi hết lần nọ đến lần kia, cuối cùng thành chúng nữ kéo bè kéo lũ đánh nhau, trong tiếng chửi rủa ầm ĩ, thi thoảng lại vang lên tiếng khóc oa oa, đảo lộn phòng khách đến long trời lở đất.
“Dừng tay!” Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh lùng vang lên.
Thanh âm này như là một mệnh lệnh vang lên bên tai các nữ nhân kia, làm cho họ tự giác dừng tay, không hẹn mà cùng nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói.
Nữ tử đứng ở cửa một thân bạch y, chắp tay đứng đó, rõ ràng là đứng ở cùng một nơi với họ mà lại tựa như nhìn họ từ trên xuống, toàn thân cao quý tao nhã, trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến họ không dám nhìn thẳng, đều cúi đầu, bỗng dưng thấy tự ti mặc cảm.
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, chậm rãi bước vào, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mỗi nữ nhân, lúc đảo qua một bé gái khoảng ba tuổi, thấy cô bé khóc đỏ cả vành mắt thì hơi dừng bước, thấy mềm lòng.
Tay nàng bất giác phủ lên bụng, cười nhẹ, một lát sau mới nhìn về phía mấy lão quân y bị đám nữ nhân dồn vào góc tường, lạnh lùng hỏi: “Con cái nhà ai?”
Một ông lão bước ra, run rẩy thỉnh an nàng rồi nói: “Công… Công chúa, đây là cháu gái của lão hủ…”
Lãnh Hạ nhíu nhíu mày, kể từ khi biết mình có cục cưng, nàng luôn có một loại cảm giác khó nói thành lời với trẻ con, nàng lướt qua ông lão này, lạnh như băng nói: “Dẫn đi, đừng để Bổn cung thấy ngươi lần nữa!”
Lão quân y này tay chân mềm nhũn cả ra, gật đầu liên tục, ôm đứa cháu gái vẫn còn đang sụt sùi, lập tức chạy biến.
Đã đi xa rồi mà vẫn có thể nghe tiếng đứa bé còn chưa hiểu chuyện kia nói: “Gia gia, không cần lấy thần y ca ca làm chồng sao?”
Lãnh Hạ lảo đảo, vất vả lắm mới giữ được thăng bằng, nhìn về phía những người còn lại.
Mọi người không khỏi cúi đầu, hạ mi mắt, sợ run cả người, mấy lão quân y đi theo Lãnh Hạ trở về nên đương nhiên là biết nàng, nhất là thủ đoạn nàng chỉ huy quân đội chống thích khách, làm bọn họ vô cùng kính nể.
Mà những nữ nhân kia tuy không biết nhưng lại nghe thấy cách lão quân y kia xưng hô, càng sợ hãi, mặt mũi trắng bệch cả ra.
Đang lúc nghĩ là Lãnh Hạ sẽ muốn trị, thì lại thấy nàng chậm rãi nói: “Thần y không chỉ muốn một nữ nhân!”
Vừa dứt lời, mọi người liền sửng sốt, một lát sau mới hiểu ra.
Thì ra là dùng sai cách rồi!
Các nàng coi đối phương là đối thủ, căm thù lẫn nhau, còn chưa nắm được tâm thần y mà đã loạn cả lên, đúng vậy, thần y là ai, dù có cưới tất cả các nàng, hay là cưới hết toàn bộ nữ tử ở Lương Đô, cũng không ai dám nói nửa câu chỉ trích!
Chúng nữ tóc tai bù xù, toàn thân chật vật, y phục bị xé rách rưới, mặt mũi đầy vết móng tay, hiện tại đều nhìn về phía Lãnh Hạ với ánh mắt cảm kich.
Công chúa này thật lương thiện a!
Lãnh Hạ vẻ mặt rất bình tĩnh, nhắc nhở: “Các ngươi đánh nhau làm thần y tức giận nên rời đi rồi, nếu đã biết phải làm thế nào thì đuổi theo mau!”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trịnh trọng gật đầu một cái, có Công chúa nhắc nhở, đương nhiên các nàng biết phải làm gì, đoàn kết hợp tác, tranh thủ gả tất cho thần y!
Một nữ tử lấy khăn lau vết máu trên mặt ột nữ tử khác, nhiệt tình nói: “Tỷ tỷ, vừa rồi là lỗi của muội muội, sau này đều là tỷ muội một nhà rồi!”
Người đằng sau sửa sang lại tóc cho người đứng trước, cũng nhiệt tình nói: “Muội muội nói đúng lắm, sau này việc chính chính là hầu hạ thần y.”
Chúng nữ bắt tay giảng hòa, đồng loạt nhìn ra phía ngoài phòng khách, cực kỳ phấn chấn.
Lãnh Hạ nói với họ: “Thần y đang ở hậu điện…”
Còn chưa nói hết đã có một cơn gió phất qua, mang theo vô số mùi hương, chúng nữ tay trong tay, vai sóng vai lao về phía ‘Phu quân’ Mộ Đại thần y.
Lãnh Hạ nhìn phòng khách vắng vẻ, lại quay sang nhìn mấy lão quân y, nở một nụ cười vô tội rồi thản nhiên rời đi.
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không