Nàng vẫn luôn dậy sớm nhưng khoảng thời gian này trời chưa sáng sẽ chưa muốn dậy, trong ngày cũng rất buồn ngủ.
Nàng đi đến bên ngoài phòng Mộ Nhị, gõ hai cái ra hiệu rồi đẩy cửa phòng ra, đi đến trước giường Mộ Nhị.
Lúc này, Mộ Đại thần y đang ngủ rất say sưa, miệng hơi phồng ra, ngủ ngoan ngoãn lại có chút ngây thơ như trẻ con vậy.
Lãnh Hạ cười cười, lật chăn của hắn ra rồi mặc kệ Mộ Nhị hốt hoảng mà ném lại hai chữ rồi bước đi: “Rửa mặt.”
Nàng dùng bữa sáng xong thì Mộ Nhị đã thành thật rửa mặt xong, cũng đã thay y phục, ánh mắt dại ra ngồi ở trong phòng.
Mà trên bàn ở cạnh hắn, đang có một bát thuốc nóng hổi, khói bay nghi ngút…
Nhất thời Lãnh Hạ có dự cảm không tốt, nàng ngửi thử, quả nhiên đây là thuốc mà nàng đã uống lúc trước.
Nàng cực kỳ bất đắc dĩ vỗ trán, trừng Mộ Nhị một lúc lâu rồi hít sâu một hơi, uống cạn.
Lần trước hắn nói là tám ngày, dọc đường mới uống được bảy ngày thì đã bị Trịnh lão đại bắt đi, ngừng lại một thời gian nên nàng đã quăng chuyện này đi rồi, không ngờ Lăng Tử này vẫn còn nhớ.
Được rồi, Lãnh Hạ chưa bao giờ bội phục tình chấp nhất và nghị lực của vị thần y này đến thế, nói tám ngày là tám ngày, một ngày cũng không thể thiếu.
Bây giờ Lãnh Đại sát thủ đương nhiên là không biết, đâu chỉ tám ngày, từ nay về sau, gần như mỗi ngày nàng đều phải làm bạn với thuốc a.
Lãnh Hạ buông bát thuốc xuống rồi túm lấy Lăng Tử rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, oán niệm lượn lờ, ra ngoài.
Hai người thong thả đi trên đường, Lãnh Hạ không tự chủ mà ngáp một cái, dùng khuỷu tay huých kẻ cũng đang díp mắt ở bên cạnh: “Gần đây ta luôn thấy buồn ngủ.”
Con ngươi Mộ Nhị nhìn nàng đảo một vòng rồi im lặng.
Vì hắn đang buồn ngủ lại bị đánh thức, lúc dậy còn bị kẻ kia quấy phá, kiên quyết thề không nói cho nữ nhân đáng trách này!
Đáng tiếc là Lãnh Đại sát thủ không hề biết suy nghĩ trong lòng thần y, bằng không nhất định sẽ ngã luôn trên đường, chưa thấy qua nam nhân nào ấu trĩ như thế, nhưng đương nhiên là Lãnh Hạ không biết, thấy Mộ Nhị không đáp lời, cũng chỉ nhún vai, cho là không có gì đáng ngại.
“Cửu muội!” Một thanh âm nam nhân truyền đến.
Lãnh Hạ quay lại nhìn, chằng biết đã tới cửa phủ Tứ Hoàng tử từ bao giờ, mà Mộ Dung Tiêu đang đứng giữa mấy công tử tiểu thư, cả nhóm người, nam tiêu sái lỗi lạc, nữ lộng lẫy xinh đẹp, chắc là muốn đi chơi.
Câu nói này lập tức khiến người khác chú ý, đều nhìn lại, không ít người nhìn thấy nàng liền kinh ngạc.
Nữ tử ở phía xa hơi nghiêng đầu, y bào nguyệt sắc bay bay trong gió, được phủ một tầng vàng rực của ánh mặt trời, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng bọn họ lại nghĩ đến thân phận của nữ nhân này, vẻ kinh diễm trong mắt liền biến đổi thành các loại tâm tình phức tạp khác.
Lãnh Hạ trực tiếp chọn không nhìn mấy ánh mắt này, nhất là một ánh mắt cực kỳ ghen ghét ở trong đó, chính là Mộ Dung Lãnh Tương.
Lãnh Hạ đảo mắt qua mấy người kia, nhanh chóng nghĩ đến thân phận của mấy người này, đều là các công tử, thiên kim của các trọng thần trong triều.
Nàng khẽ gật đầu, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Mộ Dung Tiêu phe phẩy chiết phiến, cười nói: “Tứ ca hẹn mấy người bạn tốt đi du hồ, mời mọc không bằng vô tình gặp, không ngại thì đi cùng nhau.”
Mộ Dung Lãnh Tương nhìn Lãnh Hạ và Mộ Nhị, trong giọng nói có sự ác ý: “Tứ ca, không thấy người ta đi hai người sao? Cô nam quả nữ đi dạo phố, chúng ta đừng làm hỏng chuyện của họ.”
“Hơn nữa, chỉ là phế vật, lấy tư cách gì đi du hồ cùng chúng ta?” Nàng hất cằm, vẻ khinh thường.
Mộ Dung Lãnh Tương lớn hơn Lãnh Hạ một tuổi, năm nay đã mười bảy, y phục màu khói nhạt thêu mây vàng, áo choàng màu vàng nhàng, trên người có vẻ thanh xuân tươi đẹp. Nhưng vẻ mặt kiêu ngạo với giọng nói điêu ngoa đã phá hỏng hoàn toàn khí chất kia.
Cạnh nàng có một nữ tử, nhỏ tuổi hơn một chút, khoảng mười lăm mười sáu, dung mạo thì chỉ trên hạng trung, trong mắt lại có vài phần đố kị, Lãnh Hạ có thể nhận ra, đây là thiên kim Thừa tướng đương triều, không biết đã bị Lục hoàng tử Mộ Dung Tề lừa gạt cái gì, Trịnh Phù.
Vẻ mặt của nàng ta y hệt Mộ Dung Lãnh Tương, khinh bỉ nói: “Đã là phụ nữ đã có chồng mà còn ăn mặc như thế này, ai không biết còn tưởng rằng nữ tử Tây Vệ chúng ta, phẩm hạnh đều như thế, đúng là làm mất mặt Tây Vệ!”
Lãnh Hạ lập tức hiểu ra nàng ta đang ám chỉ cái gì, ở nơi này, nữ tử đã thành thân thì phải búi tóc thành kiểu của phu nhân, mà nàng thì luôn tiện tay búi lên bằng một cây trâm đơn giản, nếu ở Trường An thì càng trực tiếp buộc đuôi ngựa, từ trước tới giờ Chiến Bắc Liệt cũng chẳng bao giờ chú ý tới cái này.
Nhưng hành động tùy tiện của nàng ở trong mắt đám người Mộ Dung Lãnh Tương, chính là làm bại hoại thuần phong mỹ tục.
Lãnh Hạ ngay cả đuôi mắt cũng lười nhìn hai kẻ kia, khóe môi lộ vẻ tự tiếu phi tiếu, xoay người, dắt Lăng Tử rời đi.
“Cửu muội!” Trong vẻ mặt phẫn hận của Mộ Dung Lãnh Tương và Trịnh Phù, Mộ Dung Tiêu lại gọi: “Cùng là huynh muội, cần gì phải đề phòng chúng ta như vậy, Tương nhi cũng chỉ nhanh miệng thôi, Tứ ca tạ lỗi thay muội ấy.”
Lãnh Hạ dừng bước, cười nhạt trong lòng, vốn nghĩ là Mộ Dung Tiêu khách khí nên nói vậy không ngờ hắn thật sự muốn mời nàng đi, người này nhìn qua có vẻ quân tử nhưng thật ra tâm cơ rất nhiều, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ mà làm như thế.
Nàng xoay người, đảo mắt nhìn vẻ mặt có vẻ như rất chân thành của Mộ Dung Tiêu, khoanh tay lại, chậm rãi nói: “Như ý của ngươi.”
Để xem ngươi muốn đùa giỡn cái gì!
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không