Nàng ngẩng đầu, trong sắc mặt lạnh lùng của Mộ Dung Lãnh Nhàn, chậm rãi phun ra: “Không có chừng mực.”
Sắc mặt Mộ Dung Lãnh Nhàn đột nhiên lạnh hẳn, không còn giả vờ đoan trang nữa, lạnh lùng hỏi: “Cửu muội có ý gì?”
Lãnh Hạ bưng chén trà lên uống cạn rồi mân mê chiếc chén, chỉ im lặng, nàng biết, Mộ Dung Lãnh Nhàn hiểu.
Bộ dáng này nhất thời kich thích Mộ Dung Lãnh Nhàn, nàng ta nắm chặt lấy vòng tay, bước đến trước mặt Lãnh Hạ.
Mộ Dung Lãnh Nhàn khinh bỉ liếc nhìn Lãnh Hạ, cười nhạo nói: “Bổn cung là nữ nhi của Chính cung Hoàng hậu, là Trưởng Công chúa Tây Vệ. từ nhỏ đã được học như các huynh đệ khác, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, học vấn uyên thâm không thua nam nhi, chỉ vì là nữ nhân, dù có là Công chúa, thì vẫn chỉ có thể phụ thuộc vào nam nhân sao?”
Nàng càng nói càng kich động, vẻ mặt dữ tợn hẳn lên: “Chí hướng của Bổn cung, loại phế vật do cung nữ sinh trong lãnh cung như ngươi, mãi mãi cũng không hiểu được!”
Ở trong mắt nàng, kẻ có mẹ ruột hèn mọn, phế vật lớn lên ở lãnh cung, thì mãi mãi cũng không thể đậu cao hơn chim tước.
Nàng tới tìm Lãnh Hạ, chẳng qua là do nhà chồng thôi, nếu nữ nhân này đã không biết suy xét, vậy thì thôi, chờ ngày sau nàng khoác Long bào, đăng cơ lên ngôi, chắc chắn sẽ nhìn vẻ mặt của nữ nhân này một chút, hỏi nàng: “Trẫm, rốt cuộc là có biết chừng mực hay không!”
Lãnh Hạ vẫn cứ thưởng thức chén trà, mặc kệ vẻ khinh bỉ của nàng ta, khóe môi cười nhạt, nụ cười kia rơi vào mắt Mộ Dung Lãnh Nhàn, thật sự là vô cùng chói mắt, giống như là Thiên đế đang cười nhạo một kẻ phàm tục tự ình là rất cao, không biết tự lượng sức mình.
Mộ Dung Lãnh Nhàn oán hận nhìn Lãnh Hạ, rồi lại khôi phục ý cười, thanh tao nói: “Cửu muội không cần tiễn.”
Lúc này Lãnh Hạ mới nâng mi lên nhìn, nhìn bóng nàng ta rời đi, lưng thẳng tắp, bước chân uyển chuyển, mỗi bước đều giống nhau, không nhiều hơn, không kém hơn một ly, chuẩn mực…
Như một bức tượng.
Nàng lắc đầu cười, nếu một người đã không biết vị trí của mình thì dù có năng lực cũng vô dụng, huống chi lời của nàng ta, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, học vấn uyên thâm không thua nam nhi, căn bản là chẳng liên quan gì đến Long ỷ kia, thống trị một quốc gia, nếu dễ dàng như vậy, thì chẳng phải là làm bách tính cười rụng răng sao.
Lãnh Hạ đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.
Lão Hoàng đế còn chưa chết đâu, đám người kia đã cấp bách thế rồi, từng vai diễn lần lượt lên sân khấu, tuồng kịch này, đúng là càng ngày càng đặc sắc.
Lãnh Hạ ngửa mặt nhìn bầu trời đêm, khóe môi gợi lên một độ cong nguy hiểm…
A, chỉ mong các ngươi vừa hát vừa diễn trò cho ta xem, hát cho khung cảnh rực rỡ màu sắc mới vui.
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không