Đúng như đã nghĩ, khi biết nàng và Mộ Dung Triết ở cùng phe, quả nhiên là có người ngồi không yên.
Dù sao thân phận của nàng cũng không phải chỉ đơn giản là phế vật, nó đại diện cho Chiến Bắc Liệt, ở trong mắt bọn họ, ý của nàng rất có thể là ý của Chiến Bắc Liệt, được nàng ủng hộ cũng chính là được Đại Tần ủng hộ!
Chỉ là người ngồi không yên này lại nằm ngoài dự định của Lãnh Hạ.
Người thứ nhất tới phủ Tam Hoàng tử, là Lục hoàng tử Mộ Dung Tề.
Nhắc tới người này, Lãnh Hạ đã xem qua thông tin về hắn, thấy buồn cười mà lắc đầu.
Thừa tướng đương triều vốn thuộc phe Mộ Dung Triết, con gái sẽ gả cho Mộ Dung Triết làm chính phi, nhưng lúc Mộ Dung Triết xuất binh đánh Bắc Yến thì không biết Mộ Dung Tề dùng thủ đoạn gì mê hoặc cô nương kia, một khóc hai quậy ba thắt cổ, dùng mọi cách luôn mồm ngoài hắn thì không lấy chồng.
Thừa tướng chỉ có một ái nữ, tử nhỏ đã cưng chiều như trứng mỏng, hơn nữa Mộ Dung Triết bị cản trở bên Bắc Yến, có khi lão Hoàng đế chết rồi hắn cũng không kịp về, nhiều Hoàng tử dòm ngó ngôi vị như vậy, dù phe cánh Mộ Dung Triết có lớn mạnh đến đâu mà không chiếm được tiên cơ thì đừng nói là ngôi vị, đến cứt cũng không có hàng nóng mà dùng đâu!
Thừa tướng Tả Tư Lượng nghĩ chán rồi cắn răng đi theo địch làm phản, chuyển sang phe Mộ Dung Tề.
Dù thủ đoạn này có quang minh chính đại hay không thì Lãnh Hạ cũng không thể không nói, một chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Mộ Dung Tề quả thật là đã cho Mộ Dung Triết một đả kich rất lớn, đợi đến khi hắn tỉnh lại mà biết tin này, liệu có tức đến hôn mê lần nữa không đây.
Lúc này, Mộ Dung Tề ngồi vắt chéo, đang cầm chén trà chậm rãi thưởng thức, trên mặt có ý cười lành lạnh: “Thế nào Cửu muội, Tam ca đã không thể rồi, cân nhắc vào phe của Lục ca đi, chuyện lớn thế này nếu lỡ đặt sai cửa thì không chỉ là mất một ít bạc thôi đâu.”
Lãnh Hạ dựa lưng về phía sau, cười nói: “Như lời Lục ca, chuyện lớn như vậy, sao Cửu muội dám tuỳ tiện đặt tiền cược đây.”
Mộ Dung Tề suy đoán: “Ý của Cửu muội là… đến giờ vẫn chưa chọn ai?”
Lãnh Hạ chỉ cười cười, cũng không đáp lời, kệ cho hắn đoán.
Mà hành động này ở trong mắt của Mộ Dung Tề chính là ngầm thừa nhận!
Hắn buông chân xuống, ngồi thẳng người, nói những lời đã dự tính trước: “Cửu muội nên cân nhắc kỹ lưỡng một chút, dù là bọn tiểu nhân cứ hò hét đặt đại nhưng mở mấy lần rồi mà cũng chẳng được gì, dù đại bây giờ có tỉnh thì cũng làm nổi trò gì chứ.”
Lãnh Hạ cầm chén trà lên, khẽ thổi một cái rồi lắc đầu: “Có lẽ Lục ca còn chưa hiểu rõ, việc đánh cược bây giờ không đơn giản như thế…”
“Không phải là đại hay tiểu?” Lãnh Hạ cười nhạo vẻ nghi hoặc của Mộ Dung Tề: “Lục ca để Tứ ca ở đâu?”
Mộ Dung Tề cau mày nhìn chằm chằm nàng, nguy hiểm hỏi: “Ngươi hướng về Lão Tứ?”
Lãnh Hạ lại khôi phục vẻ trầm mặc, chỉ chuyên tâm uống trà, từ chối cho ý kiến.
Mộ Dung Tề nắm chặt hai đấm, cười rất nham hiểm và hung ác, phất tay áo đứng dậy, cực kỳ tự tin nói: “Vậy thì để ta cho ngươi xem, cuối cùng thì ai là người ngồi lên cái ghế kia.”
Hắn mau chóng rời đi, đột nhiên lại dừng ở cửa, tiếng nói u ám chậm rãi truyền đến: “Cửu muội, đừng nói là Lục ca không nhắc nhở muội, chắc ngươi ở Đại Tần cũng không vui vẻ gì, bằng không cũng sẽ không chọn quay về, nếu lỡ đặt cược nhầm, lại mất đi tín nhiệm của Liệt Vương, thì cái được cũng không bù nổi cái mất!”
Mộ Dung Tề đi rồi, Lãnh Hạ vừa quay đầu lại liền thấy Mộ Nhị đi ra khỏi phòng, trong con ngươi khô khan rõ ràng viết hai chữ ghét bỏ.
Mộ Đại thần y ngây ngô thật sự là vô cùng ghét bỏ những thứ cong cong vòng vòng này.
Lãnh Hạ tiến lên hai bước, vỗ vỗ vai hắn, thở dài: “Ngươi cứ ngây ngô như vậy đi, rất tốt.”
Mộ Nhị nhíu nhíu mày, tỉnh tỉnh mê mê nhưng lại luôn cảm thấy người này không nói cái gì tốt cả, hình như là…
Hắn cũng bị ghét bỏ?
Trừng Lãnh Hạ xong, Mộ Nhị giơ tay lên gạt tay nàng xuống, xoay người, rời đi.
Lãnh Hạ nhìn trời, từ lúc nào mà Lăng Tử này cũng có thể nhận ra ý khác trong lời nói thế?
Đúng lúc này, một gã sai vặt vội vã báo lại: “Công chúa, Đại Công chúa tới!”
Lãnh Hạ sửng sốt, mày liễu nhíu lại, không ngờ người thứ hai đến lại là Đại Công chúa, nàng nghĩ một lát rồi phân phó gã sai vặt: “Mời vào phòng khách.”
Lương Đô này thật sự là ngày càng thú vị!
Các Hoàng tử tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, bây giờ ngay cả Công chúa cũng không nhịn được, không biết nữ nhân này rốt cuộc là đến vì chồng, hay thuyết phục hộ huynh đệ đây, hay là…
Lãnh Hạ vừa đi đến phòng khánh vừa nhớ lại thông tin về nữ nhân này một lần.
Đại Công chúa Mộ Dung Lãnh Nhàn, năm nay đã hai mươi sáu tuổi, là trưởng nữ của Hoàng hậu, dưới còn có bào đệ Bát hoàng tử, mười sáu tuổi đã gả cho Trung dũng đại tướng quân đương triều, đến nay đã mười năm mà vẫn không có con nối dõi, chắc cuộc sống vợ chồng cũng không hài hòa gì, cũng chỉ là hôn nhân chính trị mà thôi.
Đang suy nghĩ thì phòng khác đã ở ngay trước mắt, trước cửa có một nữ tử đoan trang tao nhã, vẻ mặt nhã nhặn lịch sự, khẽ nâng cằm, thể hiện uy nghi của Công chúa.
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, lúc trước nữ nhân này rất ít khi dễ Mộ Dung Lãnh Hạ, chắc là do cách biệt tuổi tác, đến lúc mẫu thân của Mộ Dung Lãnh Hạ mất thì nàng đã xuất giá, cho nên tới giờ cũng chưa bao giờ gặp mặt.
Nhưng nữ nhân này là ai, trưởng nữ hoàng gia mà lại phải tới phòng khách nghênh đón một ‘Phế vật’?
Từ xa nàng đã mỉm cười, tuy không tính là thân thiện, nhưng nếu là người khác thì cũng nên thụ sủng nhược kinh mới phải.
Nhưng khiến nàng thất vọng rồi, Lãnh Hạ vẫn bước đi thản nhiên như trước, không nhanh không chậm, thậm chí ngay cả nét mặt cũng không thay đổi chút nào.
Trong mắt Mộ Dung Lãnh Nhàn xẹt qua vẻ tức giận, nhưng cũng biến mất rất nhanh, nàng ta ưu nhã mỉm cười: “Cửu muội, ngày muội xuất giá Đại tỷ bị bệnh nhẹ, sợ lây xui uội nên không đến tiễn, chớ nên trách tội.”
Lãnh Hạ thản nhiên đáp lời: “Không dám.”
Hai người cùng đi vào điện, cùng ngồi xuống, Mộ Dung Lãnh Nhàn cũng không nóng nảy, chỉ lẳng lặng uống trà, chọn những chuyện không liên quan mà nói với Lãnh Hạ.
Theo nàng, Lãnh Hạ cũng chỉ là phế vật thôi, nhất định sẽ không kiềm chế được mà bắt đầu câu chuyện trước, đến lúc đó nàng sẽ chiếm quyền chủ động, ai ngờ đâu, phế vật này cũng không nóng nảy, thậm chí còn bình tĩnh hơn nàng, dù nàng nói gì cũng nhàn nhạt đáp lại một câu, chuyên tâm uống trà.
Đương nhiên là nàng tuyệt đối sẽ không cho rằng Lãnh Hạ tâm tư sâu kín, mà tự động cho rằng đó là đần độn.
Phế vật chính là phế vật, không có chút nhãn lực nào!
Qua một lúc lâu, Mộ Dung Lãnh Nhàn mới bắt đầu dẫn dắt câu chuyện vào vấn đề chính: “Lần này Cửu muội trở về, chắc không phải chỉ là thăm Phụ hoàng đơn giản như vậy đi.”
Tuy là câu hỏi nhưng giọng nói lại là khẳng định, Lãnh Hạ hỏi lại: “Vậy thì là vì sao?”
Câu hỏi này làm Mộ Dung Lãnh Nhàn bối rối, nàng đã nghĩ ra các kiểu câu trả lời, có thể là thừa nhận, có thể là không thừa nhận, dù thế nào thì nàng cũng có cách ứng phó, nào ngờ lại là kiểu này.
Mộ Dung Lãnh Nhàn cười cứng ngắc, Phụ hoàng còn chưa băng hà, nếu Bổn cung nói là vì sao thì chẳng phải là đại nghịch bất đạo ư?
Lãnh Hạ lạnh lùng cười, thản nhiên nói: “Đại hoàng tỉ, có chuyện thì cứ nói, trước ngươi đã có người đến rồi.”
Mộ Dung Lãnh Nhàn cau mày, không ngờ phế vật này có vẻ hiểu rõ là vì đã có người đến trước.
“Là ai?” Nàng vội vàng hỏi, chỉ thấy Lãnh Hạ lắc đầu, bộ dáng rất kiên quyết không chịu nói.
Đã như vậy, nàng cũng không chần chừ nữa, trực tiếp nói: “Bổn cung muốn ngươi giúp ta!”
“Giúp…” Lãnh Hạ chậm rãi ngẩng đầu, bây giờ mới bắt đầu nhìn thẳng vào nữ nhân này, chậm rãi phun ra: “Ngươi?”
Mộ Dung Lãnh Nhàn như là đã sớm đoán được nàng sẽ như thế, cũng không ngại, ngồi thẳng người lên, trên gương mặt tao nhã có loại khí khái không chịu thua nam nhi, tự tin nói: “Đúng vậy, là ta!”
Lãnh Hạ nhướn mày, dù gì thì phần dũng khí này cũng đáng được tán thưởng.
Đáng tiếc, trên người nữ nhân này, trừ dũng khí tự ình là rất cao kia, Lãnh Hạ không nhìn được là có tý phẩm chất nào thích hợp để ngồi lên vị trí kia.
Mộ Dung Lãnh Nhàn cũng chẳng quan tâm nàng nghĩ gì, nhìn thẳng vào mắt Lãnh Hạ, khẩn thiết nói: “Cửu muội, muội cũng là nữ nhân, chắc muội cũng hiểu ra nữ nhân chúng ta, dù là Công chúa thì sao, vẫn phải coi nam nhân là trời, Đại hoàng tỉ không vì gì cả, chỉ muốn cho nữ nhân chúng ta một chút sức mạnh, chỉ cần ta ngồi lên vị trí kia thì còn ai dám coi khinh nữ nhân nữa? Đến lúc đó…”
Mộ Dung Lãnh Nhàn rút vòng tay của mình ra, nhét vào tay Lãnh Hạ, cười nói: “Đến lúc đó, có Đại hoàng tỉ làm hậu thuẫn uội, dù là Liệt Vương cũng không dám coi khinh muội nửa phần!”
Lãnh Hạ ngắm nghía chiếc vòng tay kia, chế tác tinh xảo, chất liệu quý giá, trong ánh mắt căng thẳng của Mộ Dung Lãnh Nhàn, chậm rãi nở nụ cười.
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không