Đường xá đọng đầy tuyết nên cũng không dễ đi, Tiêu Phượng đã không được ngồi một tháng, Chiến Tiểu Quai mới sinh ra được một tháng, lại còn có cả Thí Thiên đi bộ theo nên tốc độ rất chậm.
“Vương phi” Cuồng Phong lên tiếng hỏi: “Đêm nay sẽ ở quán trọ này nhé?”
“Đây là đâu?” Lãnh Hạ vừa hỏi vừa vén màn xe lên.
Trời tối đen, đường đi thì trắng xóa, chỉ có một quán trọ bình dân hai tầng, bên ngoài rào sân lại bằng rào tre, còn có mấy chiếc xe chất đống ở đó, dùng lông thú dày đắp lên. Cửa chính dùng vải lông thú chắn gió, màu lông cũng không đẹp gì, thô kệch mà xù xì, trên cửa có một tấm biển đơn sơ: Quán trọ Phúc Lai.
“Phía trước chính là Mãn Đô Lạp Đồ, có lẽ nghỉ qua đêm nay, đến mai là tới.” Cuồng Phong giải thích cho Lãnh Hạ rồi vẫy vẫy tay với tiểu nhị.
Tiểu nhị mặc áo bông thô, ngáp ngắn ngáp dài, lười biếng chào hỏi: “Khách quan, nghỉ chân hay ở trọ vậy?”
Thấy Lãnh Hạ gật đầu, Cuồng Phong phân phó: “Ở trọ.”
Tiểu nhị đang định dắt ngựa vào sân, liền thấy Thí Thiên ở phía sau, giật mình nói: “Đại gia, quán trọ nhỏ của chúng tôi cũng chỉ có mười phòng, giờ cũng chỉ trống bốn, sao có thể chứa nhiều người như thế?”
“Bọn họ ở bên ngoài.” Cuồng Phong phân phó tiểu nhị một chút, Lãnh Hạ buông mành xe, đánh thức Tiêu Phượng.
Đợi Tiêu Phượng mặc y phục xong, bế Chiến Tiểu Quai cẩn thận, bao bọc rất kỹ lưỡng rồi Lãnh Hạ mới xuống xe.
Lãnh Hạ tiêu sái bước ra làm tiểu nhị thất thần, oa, đây là tiên nữ hạ phàm sao!
“Các ngươi ở ngoài này.” Lãnh Hạ phân phó Thí Thiên một câu, đuôi mắt liếc về phía tiểu nhị, khóe môi khẽ cong lên, thanh âm lạnh lùng chậm rãi nói: “Trước sau đều không có nhà ở mà việc làm ăn của quán các ngươi cũng thật không tệ.”
Vừa dứt lời, ba người Cuồng Phong liền híp mắt lại.
Chỗ thế này mà sáu phòng đều đã có người, mà kỳ quái là lại trùng hợp như vậy, chỉ còn lại có bốn phòng, Tiểu Vương phi, Hoàng hậu, thần y Mộ Nhị, Diệp Nhất Hoàng, bốn phòng này như là chuẩn bị riêng cho họ vậy.
Tiểu nhị giật mình một cái hoàn hồn, mỹ nữ đẹp thì đẹp thật nhưng ánh mắt thật lạnh, lạnh như băng lại sắc như dao.
Hắn không tự chủ được mà run rẩy, nhanh chóng trả lời: “Khách… khách quan, bình thường chúng tiểu nhân cũng làm ăn được, vì từ Tắc Nạp đến Mãn Đô Lạp Đồ chỉ có mỗi quán trọ này, không ít tiểu thương đi ngang qua đều ở lại, hơn nữa mấy hôm nay gió tuyết, không ít người đều phải dừng lại trên đường…”
Lãnh Hạ không nói nữa, bước vào trong.
Bên trong trang trí đơn sơ, có tám bàn gỗ tròn, bây giờ đang là giờ cơm nên cũng có mấy người ngồi, có vẻ đều là thương nhân.
Gọi vài món ăn đơn giản, Lãnh Hạ Tiêu Phượng Mộ Nhị Diệp Nhất Hoàng ba người Cuồng Phong ngồi quây quần ở một chiếc bàn.
Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị đã bưng đồ ăn lên, Lôi Minh lấy một cây ngân châm ra, bọn họ rất nghi ngờ, hơn nữa, những người này, Hoàng hậu, Vương phi, tiểu Hoàng tử, thân phận như vậy, không cho phép bọn họ có chút bất cẩn nào.
Hắn vân vê ngân châm, đang muốn thử độc liền bị Lãnh Hạ cản lại: “Có thần y ở đây, cần gì những thứ này.”
Lôi Minh lập tức thu hồi ngân châm, cười chân chó với Mộ Nhị, Mộ Đại thần y quả nhiên là người cần cho việc du hành giết người cướp của a!
Món ăn đơn giản nhưng vị cũng không tệ, một đôi đũa gắp một ít rau lên, đang muốn gắp cho Lãnh Hạ, đũa của Tiêu Phượng đã mau chóng đoạt về bát mình.
Tiêu Phượng cười đắc ý: “Đa tạ đa tạ!”
Diệp Nhất Hoàng trừng mắt nhìn đôi đũa rỗng tuếch, thở phì phò, cố nặn ra một nụ cười: “Khách khí khách khí!”
Tiêu Phượng bĩu môi, quay đầu sang nơi khác, tiểu tử này, cũng dám có ý đồ với Lãnh Hạ, nên giúp đỡ Bắc Liệt ngăn cản mấy tên này.
Sau đó, bàn ăn lập tức trở thành chiến trường để Tiêu Phượng và Diệp Nhất Hoàng quyết đấu, hai người châm chọc đối đầu, ngươi gắp một đũa, ta đoạt một đũa, đùa bất diệc nhạc hồ.
Mọi người ăn uống sạch sẽ trong bầu không khí vui vẻ này.
Dùng bữa xong, tiểu nhị liền dẫn mấy người lên gian phòng ở tầng hai.
Mộ Nhị chậm rãi di chuyển cổ, ánh mắt đảo khắp quán trọ, đột nhiên nhíu nhíu mày Lãnh Hạ đang nghĩ không phải ngay cả hắn cũng đã nhận ra có vấn đề chứ?
Chợt nghe Mộ Nhị chậm quá phun ra hai chữ: “Sắc thuốc.”
Lãnh Hạ lập tức thấy mất thăng bằng, bất đắc dĩ nhìn về phía Mộ Đại thần y vẻ mặt cố chấp, quả thực là dở khóc dở cười, trong hoàn cảnh như vậy mà hắn còn không quên bát thuốc chết tiệt kia, rốt cuộc thì nên nói hắn có tâm với nghề hay cố chấp đây…
Tiểu nhị bừng tỉnh đại ngộ nói: “Khách quan muốn sắc thuốc sao, có thể xuống phòng bếp.”
Mộ Nhị ngơ ngác gật đầu, đeo hòm thuốc đi về phía phòng bếp.
Lãnh Hạ quay đầu, vừa đi vừa hỏi Cuồng Phong: “Hiện tại Vệ vương thế nào rồi?”
Đột nhiên hỏi nên Cuồng Phong phải suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: “Vệ vương vẫn trong trạng thái nguy kịch, từ lần trước nhận được tin tới giờ đã gần một tháng, chắc cũng không sống được bao lâu.”
Lúc Lãnh Hạ hỏi điều này, như là chợt nhớ ra, thuận miệng hỏi, nhưng khóe mắt vẫn đảo trong đại sảnh, động tác của mấy người khách đồng loạt khựng lại trong giây lát nhưng cực kỳ nhanh đã khôi phục nguyên trạng.
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, rẽ vào hành lang tầng hai, tới gần ba người nói nhỏ: “Đêm nay dù xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng phải ở bên Tiêu Phượng không rời một bước, đây là mệnh lệnh!”
Ba người thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, liền lo lắng nói: “Vương phi, ý người là đêm nay có thể có nguy hiểm sao?”
“Ai biết được?” Lãnh Hạ nhún nhún vai, tùy ý nói, thấy bọn họ muốn phản bác, nàng liền lạnh nhạt nói: “Lẽ nào các ngươi định bảo vệ ta?”
Ba người Cuồng Phong nghe rõ nàng nhấn mạnh hai chữ ‘Bảo vệ’, mắt trợn tròn lên, cuối cùng cũng hiểu ý nàng, không thể nào nha, Tiểu Vương phi bưu hãn như thế, cần gì bọn họ bảo vệ.
Kẹt!
Rầm!
Lãnh Hạ mở cửa bước vào phòng rồi đóng sập cửa lại.
Ba người lẻ loi đứng ngoài, lệ rơi đầy mặt, hình như bọn họ bị ghét bỏ…
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không