Những tầng mây nặng nề bao phủ trên tầng trời, như muốn che chắn hết ánh sáng, để thế giới kia nhuốm màu đen tối, trời hôm nay tăm tối lạ thường, mới giờ Dậu mà đã tối đen.
Một chiếc xe ngựa màu vàng chói mắt chậm rãi dừng ở bên ngoài phủ thành thủ, Thác Bạt Nhung kéo mành xe, bước xuống xe ngựa.
Vẫn mặc áo choàng hoàng kim óng ánh, áo khoác lông thú ấm áp, trong mắt lấp lánh áng sáng, hắn khoanh tay hàn huyên với Cách Căn Thành thủ Triêu Lỗ: “Thành thủ khách khí quá, thật là vinh dự cho tại hạ!”
Triêu Lỗ khoát khoát tay, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhuốm ý cười: “Thác Bạt lão bản nhận lời tới thật làm vẻ vang cho kẻ hèn này, tại hạ sao có thể không biết đối nhân xử thế?”
Hai người liếc nhau, cười ha ha, Triêu Lỗ đang định đưa hắn vào trong, Thác Bạt Nhung lại quay người lại, vén mành xe lên.
Triêu Lỗ có chút kinh ngạc, trong Cách Căn thành này, Thác Bạt Nhung có thể nói là nhân vật số một số hai, lúc này lại vén mành xe cho người khác?
Hắn híp mắt lại nhìn, rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Một nữ tử chậm rãi bước xuống, khẽ giẫm lên mặt tuyết trắng tinh khôi.
Dù đã đảm nhiệm chức Thành thủ nhiều năm, duyệt nữ vô số, Triêu Lỗ cũng không khỏi hít thở không thông, khuynh quốc khuynh thành, nhân gian tuyệt sắc!
Nữ tử mặc một bộ y phục xanh nhạt, khoác áo choàng lông màu trắng, búi tóc một cách đơn giản, chỉ cắm một cây trâm ngọc bích, không dùng bất cứ trang sức gì khác, nhưng phong thái tao nhã thánh khiết đúng là khiến người ta không dám nhìn gần!
Ngũ quan tinh xảo, nhất là một đôi phượng mâu, đuôi mắt hơi nhếch lên trên, hiện lên chút cảm giác lười biếng, trầm tĩnh mà lạnh nhạt…
Câu hồn người lúc nào không biết!
Thác Bạt Nhung thản nhiên nói với Triêu Lỗ một câu: “Đây là nội tử.”
Nói xong ra vẻ không muốn nói gì thêm, nhưng khuôn mặt lại đầy kiêu ngạo tự hào và cả vẻ vang.
Chưa từng nghe qua Thác Bạt Nhung đã thành thân, Triêu Lỗ nhướng mày nhưng cũng tự hiểu ra, nữ nhân như vậy, ai mà không muốn giấu ở trong nhà, không cho ai nhìn thấy.
Hắn ném về phía Thác Bạt Nhung một ánh mắt hiểu rõ, cười rất mờ ám, liếc mắt về phía Lãnh Hạ một lần nữa rồi cúi người làm ra tư thế ‘Mời!’ rồi dẫn hai người vào trong phủ.
Thác Bạt Nhung và Triêu Lỗ hàn huyên câu được câu không, khách khí mà thân thiện.
Lãnh Hạ âm thầm đánh giá xung quanh, ngầm phân tích bản đồ phủ, ở đây có tổng cộng mười hai gian trong cả tiền điện và hậu điện, giữa hai điện có một hoa viên cực lớn, mà phòng bày tiệc thì ở hậu điện.
Lúc đi ngang qua hoa viên, nàng chợt dừng bước chân, nhìn cánh rừng mai đỏ phía trước, mai đỏ nổi bật trên nền tuyết trắng, có một vài cánh hoa rớt xuống mặt tuyết, tạo nên chút màu sắc thê lương, như son, như chu sa, độc nhất vô nhị.
Lãnh Hạ giả vờ như nhìn đến ngây dại vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên chút gì đó như mảnh ngọc quý vỡ nát, ánh sáng long lanh, đẹp không sao tả xiết.
Bộ dáng này rơi vào trong mắt của Triêu Lỗ, làm hắn thất hồn lạc phách: “Phu nhân thích ư?”
Lãnh Hạ không nói gì, khẽ thở dài, Thác Bạt Nhung hiểu ý, liền cười nói với Triêu Lỗ: “Phu nhân này của tại hạ a, thích nhất là mai đỏ, bị ta làm hư rồi.”
Câu nói có vẻ trách cứ nhưng giọng nói cưng chiều thì ai cũng có thể nghe ra, Triêu Lỗ cười ha ha: “Nếu phu nhân thích thì chúng ta sẽ bày tiệc ở đây!”
Triêu Lỗ sai người chuẩn bị mọi thứ, vào lúc hắn không để ý, Lãnh Hạ và Thác Bạt Nhung cùng rùng mình một cái, liếc nhìn đối phương bằng ánh mắt ghét bỏ.
Thật sự là có thể giả vờ nha!
Hạ nhân trong phủ sắp xếp xong, rốt cuộc yến hội cũng bắt đầu.
Đồ ăn rất phong phú, Triêu Lỗ chiêu đãi cực kỳ nhiệt tình, quá ba tuần rượu, hắn liền buông chén, khơi mào câu chuyện: “Tại hạ nghe nói, thương hội muốn rời về phía bắc sao?”
Lãnh Hạ cười thầm một tiếng, quả nhiên là không chịu được.
Từ hai ngày trước, nàng đã để Thác Bạt Nhung truyền tin tức này ra ngoài, Y Thản thành đã bị hạ, Cách Căn thành sắp tới vòng nguy hiểm, Thác Bạt Nhung muốn chuyển thương hội về phía bắc, chuyển tới Tắc Nạp, kinh đô Bắc Yến, tin tức này lập tức bay khắp Cách Căn thành.
Thành thủ Triêu Lỗ này liền ngồi không yên, hắn vốn rất lo lắng về chiến sự, trong thành chỉ có ba nghìn binh mã, làm sao đối chiến được với hùng quân Đại Tần?
Hắn vẫn nghĩ, tuy Cách Căn thành không đủ binh lực nhưng lại phòng thủ tốt, tất nhiên Đại Tần không dám đánh mạnh, chỉ có thể bao vây thành, nếu cứ vậy thì bọn họ cũng sẽ hao tổn binh lính.
Ngũ cốc trong thành dồi dào, đặc biệt thương hội của Thác Bạt Nhung cũng có rất nhiều, nếu Đại Tần kéo dài trận chiến, mấy hôm nay lại mưa tuyết không ngừng, sẽ rất khó để cung cấp lương thảo, nói không chừng Cách Căn thành có thể giữ được thành công.
Nghĩ đến những điều này làm hắn đang trong mộng cũng cười mà choàng tỉnh, Đại Tần hạ năm tòa thành trì liên tiếp, lại bị Cách Căn thành của hắn phá hỏng!
Thậm chí hắn đã nhìn thấy sau chiến sự lúc đó, hắn thăng liền ba cấp quan!
Không ngờ, lúc hắn cho là đã chuẩn bị ổn, đột nhiên có tin Thác Bạt Nhung muốn chuyển về phía bắc, lập tức viết một phong thư, sai người đưa tới phủ mời hắn tới dự tiệc, hạ quyết tâm thăm dò chuyện này trong bữa tiệc, nếu việc này là thật thì nhất định phải cản hắn lại.
Thác Bạt Nhung ngăn tiểu tỳ đang rót thêm rượu cho Lãnh Hạ lại, bưng rượu lên tự mình rót rượu cho nàng, động tác này làm Triêu Lỗ sáng ngời hai mắt, có lẽ có thể bắt đầu từ nữ nhân này.
Thác Bạt Nhung rót rượu cho Lãnh Hạ xong, âm thầm trừng mắt nhìn nàng rồi quay lại nói với Triêu Lỗ: “Không biết Thành thủ lấy tin tức này từ đâu, hay chỉ là do lời nói vô căn cứ.”
Hắn nói như vậy, lòng của Triêu Lỗ càng không yên, Thác Bạt Nhung nổi danh tính nết cổ quái, lời này rốt cuộc có thể tin được hay không.
Hắn trầm ngâm chỉ chốc lát, rất buồn bực, đang muốn nói thì thấy Thác Bạt Nhung bưng ly rượu lên cười nói: “Tại hạ kính Thành thủ một chén, đang lúc uống rượu thưởng mai, đừng để những chuyện phiền phức này làm bận lòng.”
Triêu Lỗ uống ly rượu xong, tạm thời phải nuốt xuống những lời đang định nói.
Thời gian chậm rãi trôi qua, màn đêm nặng nề buông xuống toàn bộ Cách Căn thành.
Nhiều lần Triêu Lỗ muốn gợi chuyện nhưng đều bị Thác Bạt Nhung dùng bốn lạng đọ nghìn cân mà bỏ qua.
Thác Bạt Nhung gắp cho Lãnh Hạ một miếng thịt khô ớt, vẻ mặt săn sóc nhưng trong lòng lại vui không ngừng được, nữ nhân này, lần trước ăn cơm hắn đã quan sát qua, khẩu vị nhạt, rất không thích những thứ… cay cay mặn mặn này.
Hắn nhếch môi, cười đắc ý: Ăn đi ăn đi!
Lãnh Hạ buông ly rượu xuống, nhân lúc không ai để ý liền đạp cho Thác Bạt Nhung một cước rồi giẫm thật mạnh.
Đến tận lúc thấy sắc mặt của hắn đã thay đổi đến vặn vẹo mới hài lòng bĩu môi: Bị coi thường.
Không để ý tới ánh mắt hung tợn của Thác Bạt Nhung nữa, vẻ mặt Lãnh Hạ có vẻ buồn rầu, nhỏ giọng than: “Thật sự là không thú vị.”
Lời này dù nhẹ nhưng Triêu Lỗ tập võ nhiều năm, nhĩ lực tất nhiên là rất cao, nghe được câu này, nhất thời sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng chỉ thay đổi trong chớp mắt, đang muốn bắt đầu từ nữ nhân này, hiện tại vừa lúc!
Hắn cười cười, vẻ mặt thân thiết: “Chỉ ăn uống quả thật là không thú vị, phu nhân thích gì, tại hạ sẽ sai người đi chuẩn bị.”
Hắn đang nghĩ nữ nhân thì cũng chỉ thích hát hò nhảy múa, nào ngờ Lãnh Hạ nhíu mày nghĩ một lát rồi nói: “Luận võ!”
Ầm!
Thác Bạt Nhung vỗ bàn thật mạnh, quát to: “Làm càn! Ngươi, nữ nhân khuê các sao có thể nói lời vô lễ như thế?”
“Trên yến tiệc sao có thể luận võ cái gì đó, đao thương không có mắt nếu làm người khác bị thương, thì xem ngươi báo đáp thịnh tình của Thành thủ đại nhân như thế nào!” Hắn mắng to, tuy vẻ mặt tức giận nhưng trong lòng lại rất khoái chí.
Trong cuộc đời này có thể mắng nàng một trận như thế, lão tử cũng đã nở mày nở mặt rồi!
Lãnh Hạ nhàn nhạt rũ mi mắt xuống, chẳng muốn nhìn vẻ hưng phấn không che giấu nổi của tên kia, âm thầm khinh bỉ một phen nhưng lại giả vờ hậm hực.
Quả nhiên, Triêu Lỗ đứng lên giảng hòa: “Thác Bạt lão bản chớ nổi giận!”
Thác Bạt Nhung chỉ tiếc rèn sát không thành thép thở dài: “Đúng là đã bị ta làm hư, chỉ thích mấy thứ…chém chém giết giết này!”
Triêu Lỗ sắc mặt hồng nhuận, vung tay lên, hạ lệnh: “Luận võ có hơi mạo hiểm, nếu phu nhân đã thích thì không bằng tập trung thị vệ lại, biểu diễn cho phu nhân một màn.”
“Vậy đa tạ Thành thủ.” Lãnh Hạ khẽ nhướn mày, ta đang chờ câu này của ngươi đây!
Nếu bọn họ chủ động đề nghị, có lẽ sẽ khiến Triêu Lỗ nghi ngờ, lúc này là do hắn tự nói ra, không thể tốt hơn!
Chỉ chốc lát sau, trong hoa viên đã tụ tập một đội ngũ, vì là biểu diễn nên họ cũng không mặc khôi giáp, chỉ nghe lời dặn là chọn y phục đẹp một chút, nghiêm chỉnh nghe lệnh.
Lãnh Hạ ra vẻ khen ngợi: “Ở đây phải có mấy trăm người.”
Triêu Lỗ cười đắc ý: “Ánh mắt của phu nhân thật tinh tường, sáu trăm vệ binh của phủ Thành thủ đều ở đây.”
Lãnh Hạ chậm rãi cong khóe môi, nàng quay đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Triêu Lỗ, gằn từng chữ hỏi: “Tất cả đều ở đây?”
“Đúng vậy, Bản Thành thủ ra lệnh một tiếng, ai dám không theo, tất cả đều…” Triêu Lỗ nói được nửa câu, đột nhiên cảm giác bầu không khí không bình thường, giọng nói kia cũng không đúng!
Hắn mau chóng quay đầu nhìn lại, liền thấy thiếu nữ kia như đã thay đổi hoàn toàn, toàn thân bao phủ khí tức lạnh lùng.
Nhất là đôi mắt kia, vet quyến rũ, lạnh nhạt, trầm tĩnh trong ấn tượng của hắn, ánh mắt câu người mà không biết, phủ đầy lệ khí âm trầm, giống như ánh mắt của Tu La nơi địa ngục, dưới màn đêm tĩnh lặng, càng trở nên nổi bật.
Sát khí dày đặc đè ép khắp nơi, làm hắn không thở nổi, mồ hôi lạnh luôn ra như tắm.
Tâm trạng hắn trầm xuống, hình như hiểu ra cái gì, lập tức nhìn về phía Thác Bạt Nhung, nhưng ngay trong khoảnh khắc chiếc cổ chuyển động, hàn quang chợt lóe lên, cổ họng của hắn liền lạnh lẽo, giống như vừa bị thứ gì đó rét lạnh sượt qua.
Triêu Lỗ lập tức co rút hai mắt, hắn muốn phản kháng nhưng đã không còn kịp nữa, thứ cảm giác lạnh lẽo đó đã ăn sâu vào cổ hắn rồi, thậm chí đã chết hắn cũng không thể nghĩ ra, tại sao nữ nhân nhìn yếu đuối mảnh mai như cành liễu kia có thể giết hắn chỉ trong một chiêu.
Máu tươi văng ra, lúc Lãnh Hạ lưu loát rút chủy thủ về, nhìn cũng không thèm nhìn đám vệ binh đang sững người, chuyển sang phía Thác Bạt Nhung đang ăn cơm lại bị nàng làm cho sửng sốt: “Còn ngốc cái gì nữa, chờ ăn tiếp sao?”
Còn chưa dứt lời, Lãnh Hạ đã phi thân bay lên không, giống như một con báo hung tợn vọt vào giữa sáu trăm con cừu non…
Giơ tay chém xuống, máu tươi văng ra!
Nhảy liên ra chiêu, hét thảm một tiếng!
Chém phát nào, một sinh mệnh liền bị cướp đi phát ấy!
Từng vệ binh ngã xuống dưới lưỡi dao của nàng, sáu trăm người chỉ trong một cái chớp mắt đã bị giết một phần mười, chúng liền hỗn loạn, có kẻ ngoan cường chống cự, cũng có kẻ lặng lẽ đi ra ngoài.
Lãnh Hạ chỉ nhìn thoáng qua chứ không đi quản kẻ muốn chạy, người của nàng tổng cộng chỉ có bảy mươi lăm, xếp mười người ở bên ngoài phủ, mười người này phụ trách ngăn chặn tất cả các cửa trong phủ, không được để cho bất cứ ai ra ngoài.
Thác Bạt Nhung còn đang suy nghĩ, nữ nhân này thực sự là không nói đạo nghĩa, không có nguyên tắc, nói cũng không nói câu nào đã xong lên, Triêu Lỗ còn chưa nói xong đã nằm thẳng căng trên mặt đất.
Lúc này nhìn sang sáu trăm vệ binh, chỉ trong chớp mắt đã có vô số người ngã xuống, máu tươi đầy đất.
Rốt cuộc, Thác Bạt Nhung cũng có phản ứng, đứng tại chỗ mở to hai mắt nhìn, rồi quát to một tiếng.
“Ta kháo!”
Sợ hãi, cảm thán đã qua, hắn điểm mũi chân một cái bay vào vòng chiến, lớn tiếng kêu: “Con mẹ nó, ngươi phải để lại mấy người cho ta chứ!”
“Được!” Lãnh Hạ trả lời rất sảng khoái, Thác Bạt Nhung còn đang kỳ quái sao nữ nhân này lại có thể nghe lời như thế, liền thấy nàng giết xong tên vệ binh kia rồi quay lại mỉm cười với hắn.
Thác Bạt Nhung liền cảm thấy không ổn, cả người tê rần ngay cả đao cũng suýt rơi, quả nhiên liền thấy nữ nhân kia nhanh như chớp lao ra khỏi vòng chiến, lúc đứng lại thì đã phi đến cửa hoa viên, thản nhiên nói: “Để lại cho ngươi tất.”
Nói xong, xoay người…
Bạch y thuần trắng bị vương chút máu tươi, nhìn như cánh mai đỏ điểm xuyết cho tà áo tinh thuần, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Thác Bạt Nhung nhìn đám người còn lại, cũng phải đến ba trăm, ngay cả khóc cũng không khóc nổi!
Ngươi nghĩ lão tử là ai, có thể đối phó với nhiều người như vậy!
Con mẹ nó, thật là tiện miệng a!
Lãnh Hạ ra khỏi hoa viên, nhanh chóng phóng hỏa từng điện.
Trong thoáng chống, phủ thành chủ vô cùng sáng chói.
Lửa đỏ cuồn cuộn cháy, kèm theo đó là máu tươi văng khắp nơi, dưới bầu trời đen kịt, nổi bật lên màu đỏ rực của lửa và của máu.
Giơ tay lên, một móc câu bay ra cắm thẳng vào mặt tường của một tòa vọng lâu thật cao ở phía xa.
Lãnh Hạ kéo sợi thiên tàm ti rồi thả mình nhảy lên, gió thổi làm mái tóc vào y bào nàng bay múa, giống như chim phượng sải cánh bay giữa bầu trời, phi thân đến tòa vọng lâu, rồi nhàn nhạt quan sát cả Cách Căn thành.
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không