Một nữ tử đi qua đi lại trong phòng, dung mạo xinh đẹp, bụng nhô cao, y bào đỏ rực như ánh lửa, oai hùng hiên ngang.
Chính là Tiêu Phượng!
Lúc này, Lãnh Hạ và Tiêu Phượng đều không biết, hai người tìm nhau lâu như thế, nay lại gần như vậy.
Nàng đặt mông ngồi lên ghế, tức giận vung tay gạt toàn bộ ấm chén đèn đóm trên bàn xuống đất, khóc lóc om sòm: “Người, người đâu! Mau thả lão nương ra ngoài!”
Ngoài cửa vẫn không có tiếng ai đáp lại, Tiêu Phượng cầm một chiếc đèn dầu lên, ném về phía cánh cửa đang khóa chặt: “Nếu không thả ta ra, lão nương liền đốt cháy nơi này.
Tiêu Phượng đập phá lung tung trong phòng, chỉ cần đập được là đập tuốt.
Rốt cục, bên ngoài cũng có tiếng mở khóa.
‘Xoạch’ một tiếng, cửa phòng đã bị mở ra, nữ tử có thai kia nhìn căn phòng hỗn loạn, không khỏi thở dài: “Cô nương, ngươi còn tiếp tục ầm ĩ như thế thì chúng ta không thể làm ăn được!”
Tiêu Phượng oán hận trừng mắt nhìn nàng, cố gắng đè nén lửa giận, bàn điều kiện với nàng: “Ngươi thả ta ra, quán trọ cũng sẽ không còn những âm thanh ầm ĩ nữa, ta cũng thoải mái đi tìm bằng hữu của ta, nhất cử lưỡng tiện!”
Nữ tử lắc đầu: “Lão bản đã hạ lệnh, sao chúng ta dám thả ngươi? Dù ngươi có tiếp tục làm ầm cũng vô ích.”
Tiêu Phượng lập tức nhảy dựng lên, trợn tròn mắt mắng: “Lão nương không có ăn quỵt! Lão bản các ngươi keo kiệt như thế có phải là đàn ông không, ngươi gọi hắn tới đây, lão nương tự nói với hắn!”
Nhớ tới lúc đó nàng liền tức giận, trên người không có một đồng nào, đi ăn quỵt cơm, lúc đầu nam nhân kia vẫn bình thường, không thấy có chút tức giận nào, nàng thầm cảm tạ ông trời đã gặp được một người tốt.
Không ngờ hắn hỏi nguyên nhân xong liền nhốt nàng ở đây!
Hỉ nộ vô thường, thay đổi liên tục!
Quả thực là đầu óc có bệnh!
“Tình trạng của ngươi bây giờ cũng không cần ta nhiều lời, ngươi không có đồng nào lại không biết đi đâu…” Nữ tử bất đắc dĩ lắc đầu, thanh âm cũng kiên quyết: “Cô nương đừng không phân biệt phải trái, lão bản chúng ta cũng là vì lo cho an nguy của ngươi nên mới giữ ngươi lại chăm sóc, ở đây tuy không phải nơi xa hoa quyền quý gì, nhưng cô nương cũng không được phép khóc lóc om sòm!”
Nữ tử hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất là ngươi nên yên ổn ở lại đây! Đừng có gây ầm ĩ, chờ lão bản cảm thấy thích hợp, thì sẽ thả ngươi đi ra ngoài.”
Nàng đang định đi thì Tiêu Phượng đã kéo lấy tay nàng làm nàng lảo đảo lui về phía sau.
Nữ tử dường như không nhận ra Tiêu Phượng, quan sát nàng một phen, trong lòng thất kinh, nữ nhân này cũng không đơn giản!
Tiêu Phượng túm chặt nàng, mắng luôn miệng: “Ta phi! Ngươi mở to mắt ra mà nhìn, lão nương cần hắn chăm sóc sao? Muốn chăm sóc thì cũng phải xem người đó có cần không! Các ngươi là cái gì, dựa vào đâu mà dám giam giữ ta? Lão nương còn phải đi tìm người, ngươi mau thả ta, nếu ngươi không làm chủ được thì gọi hắn tới đây!”
Nữ tử cũng phát giận, rút tay ra, xoay người lại trợn mắt nhìn.
Nàng chống lưng mắng to: “Ta nói ngươi – nữ nhân này, lão bản không ở đây, ngươi muốn tìm hắn thì chờ đi! Lão nương chưa từng thấy qua loại người nào đanh đá như ngươi, thật sự là không biết xấu hổ!”
Lập tức Tiêu Phượng trừng mắt thật lớn, hét to!
Lão nương ngang dọc vài chục năm ở Trường An, ngoại trừ Tiểu Thái Bản kia thì chưa từng có ai dám hét vào mặt ta!
Ngươi thật có dũng khí!
Nàng bước thật nhanh lên phía trước, hai tay chống lưng, đập bụng vào bụng nữ nhân kia.
Nữ nhân bị nàng đâm vào nên hơi lảo đảo, hai nữ nhân có thai hung hăng trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu tỏ ra yếu kém.
Tiêu Phượng vén tay áo lên, hất hất cằm, gương mặt khiêu khích.
Bộ dạng này trong mắt nữ nhân kia, quả thật là tìm đánh!
Đột nhiên, nữ tử kia nhào tới, lao về phía Tiêu Phượng muốn ẩu đả…
Hạnh mâu chợt hiện lên một tia quang hoa, cười gằn một tiếng, ngọc thủ nhanh như tia chớp nắm lấy cánh tay nữ tử kia bẻ về phía sau!
Nữ nhân kia thét lên một tiếng đau đớn, còn chưa đứng vững, cánh tay kia của Tiêu Phượng đã nằm trên cổ nàng!
Nhìn ánh mắt khó tin của nữ nhân này, Tiêu Phượng đắc ý mặt tươi như hoa, vừa túm lấy nàng đi ra ngoài, hai mắt vừa tỏa sáng: “Lão bản của các ngươi công phu cũng không tồi, lão nương giấu giếm công phu nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng đợi được lúc hắn không có ở đây!”
“A! Lão nương cũng phải cám ơn ngươi, bằng không ta cũng không thể biết rõ hắn có ở đây hay không…” Tiêu Phượng nháy mắt mấy cái, vỗ nhẹ hai cái vào gò má nàng rồi lớn lối nói: “Nhớ kỹ a, lần sau ở trước mặt lão nương, đừng để ta nghe thấy ngươi nói hai chữ ‘ Lão nương’!”
Ra ngoài cửa, tiểu nhị ở trong quán đều bị kinh hãi, đến lúc phản ứng kịp thì định lao tới cứu người, vẻ hưng phấn trong mắt Tiêu Phượng lập tức biến thành tàn nhẫn.
Nàng bóp cổ nữ tử kia quát lên: “Lui ra phía sau! Ai dám tiến lên một bước, lão nương liền giết nàng!”
Tay nàng tăng sức từng chút từng chút một, sắc mặt nữ nhân kia cũng đỏ lên từng chút từng chút một, đã không thể nói, chỉ cố sức lắc đầu.
Tiểu nhị đều đứng im tại chỗ, tiến lên cũng không được mà lui ra sau cũng không xong.
Nếu tiến lên, có khi nữ nhân này nổi điên giết chưởng quỹ thật cũng nên.
Nhưng nếu lui về phía sau, để cho nữ nhân này chạy mất, đến lúc lão bản về…
Bọn tiểu nhị khóc không ra nước mắt, nghĩ tới lão bản tính tình cổ quái, trực giác mạng nhỏ lâm nguy!
Tiêu Phượng nhìn bọn họ do dự, một cước đạp vào cửa phòng bên cạnh, cửa gỗ ‘ầm’ một tiếng vỡ vụn, hình thành một lỗ hổng lớn, vừa lúc nhìn thấy một đôi nam nữ nửa thân trần đang ôm nhau bên trong, đứng ngẩn người nhìn ngoài cửa.
Tiêu Phượng nhếch miệng cười, hạnh mâu lóe lên tia hưng phấn, ánh mắt quét qua một vòng thân thể tя͢ần ͙ȶя͢uồng của đôi nam nữ kia, không có nửa phần xấu hổ, khoát khoát tay: “Các ngươi tiếp tục, tiếp tục, coi như ta không tồn tại.”
Đôi nam nữ kia vẫn dại ra, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.
Tiêu Phượng trừng mắt, bĩu môi nói: “Ta nói các ngươi tiếp tục!”
Nam nữ dại ra.
Tiêu Phượng bực tức lại đạp của phòng một cước, lỗ hổng lại càng lớn, nàng hét lớn một tiếng: “Nói các ngươi tiếp tục, nhìn cái gì!”
A!
Lúc này hai người kia mới có phản ứng, cùng hét lên một tiếng, rúc vào trong chăn, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Đời này chưa từng thấy qua như thế…
Được rồi, thực sự cũng không có từ ngữ nào thích hợp để hình dung cảm giác của bọn họ đối với Tiêu Phượng lúc này.
Tiêu Phượng lấy một mảnh gỗ sắc nhọn từ đống gỗ vụn bị nàng phá nát, đè trên cổ nữ nhân kia, rồi hơi dùng lực, trên chiếc cổ trắng nõn liền xuất hiện một giọt máu đỏ tươi.
Tiêu Phượng cười đắc ý, lão nương lăn lộn theo Lãnh Hạ lâu như vậy, nếu như chút công phu như vậy mà cũng không có thì cũng thật mất mặt!
Ừ, mất mặt ở Đại Tần thì cũng không sao, nhưng ra bên ngoài thì không được!
Nàng cứa mảnh gỗ sâu dần, máu chảy ra càng nhiều…
Lúc này bọn tiểu nhị mới thật sự sợ hãi, đồng loạt nuốt nước miếng một cái, từng bước từng bước một lui về phía sau.
Càng ngày càng nhiều bách tính ở xung quanh xem náo nhiệt, càng ngày càng nhiều người chạy tới quán trọn, thuộc hạ, hộ vệ, đừng đầy ra đấy nhưng lại không ai dám tién lên.
Tiêu Phượng rất hài lòng, cuối cùng cũng không làm Lãnh Hạ mất mặt, đời này lão nương cũng nở mày nở mặt một hồi!
Nàng tươi cười đắc ý, bước từng bước chậm rãi.
Nàng bước xuống tầng một, cẩn thận lui về phía cửa sau, trên đường còn không quên dắt một con ngựa, đến tận lúc ra khỏi cửa sau, mới đẩy nữ nhân kia ra, vận kinh công nhảy lên lưng ngựa.
Vung roi thật mạnh: “Đi!”
Nữ nhân kia túm lấy cổ áo thở hổn hển, lát sau mới quay ra chỗ đám người đang sững sờ, quát to một tiếng: “Mẹ nó, còn không đuổi theo! Lão nương phải lột da nàng!”
Một đám thuộc hạ tỉnh táo lại đều nhảy lên ngựa, điên cuồng đuổi theo.
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không