Tiêu Phượng không biết nàng và Chiến Bắc Liệt bây giờ đã ra khỏi đường hầm, rất có khả năng sẽ đi tìm doanh trại hỏi, đặc biệt là đại huynh Tiêu Chấp Vũ của nàng còn đang thống lĩnh ba quân.
Nhưng cũng chỉ là đoán thôi, ai biết nàng đột nhiên nảy ra suy nghĩ gì không.
Bắc Yến, Cách Căn thành.
Đây là một tửu lâu cực kỳ bình thường nhưng cũng là cứ điểm tại Cách Căn thành.
Lãnh Hạ ngồi trong phòng, trước mặt là một đám thuộc hạ của Chiến Bắc Liệt.
Nàng không kịp hàn huyên, mau chóng phân phó nói: “Việc cụ thể thì các ngươi cũng đã biết, để ý ở thanh lâu sòng bạc nhiều một chút, không chỉ là tìm người, dù là tin đồn trong dân chúng cũng phải điều tra toàn bọ, nếu tìm được Hoàng hậu thì nói ta đã ở đây nếu không chưa chắc nàng đã chịu về.”
Lãnh Hạ quét một vòng hỏi: “Rõ chưa?”
“Rõ, Vương phi!” Ám vệ lĩnh mệnh đi.
Lãnh Hạ day day huyệt Thái Dương, mấy ngày nay chạy đôn chạy đáo trên đường, đến bất kỳ thành nào cũng phải tìm kiếm khắp nơi, nghĩ những chỗ mà Tiêu Phượng có thể đi.
Thời gian càng kéo dài, nàng càng lo lắng.
Sau khi ám vệ rời đi, nàng cũng xuất phát cùng Chung Trì, tìm kiếm không mục đích trong Cách Căn thành, Cách Căn thành không phồn hoa như Tắc Nạp, có lẽ là vì chiến loạn nên có phầnhoang vắng.
Gió lạnh hiu quạnh, nàng đã hỏi khắp nơi, thanh lâu, tửu quán,… tất cả những chỗ mà Tiêu Phượng có hứng thú, cả hiệu thuốc cũng đã đi qua, nàng mang thai nên có khả năng này nhưng một chút tin tức cũng không có.
Hỏi ai cũng chỉ có một đáp án là không biết.
Chung Trì an ủi nàng: “Vương phi, Hoàng hậu nương nương sẽ không có chuyện gì đâu, nếu như… không có tin gì cũng coi như là tin tốt!”
Lãnh Hạ cười cười, gật đầu nói: “Không cần an ủi ta, nàng sẽ không có chuyện gì, nhất định không!”
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không