Còn có áo choàng các loại, đều đầy đủ hết!
Gian phòng rất rộng, phân ra phòng trong phòng ngoài, phòng trong còn có một phòng tắm nho nhỏ.
Lãnh Hạ nhìn Chiến Bắc Liệt đã sớm tắm xong còn không chịu đi, một cước đạp hắn ra ngoài, hất cằm ý bảo: Đi ra ngoài.
Chiến Bắc Liệt chép chép miệng, kiên quyết ăn vạ: “Tức phụ, ta tắm cùng nàng!”
Hắn tâm tâm niệm niệm hai người cùng tắm uyên ương hí thủy, lần trước bởi vì muốn rời khỏi hoàng lăng mà chuyện này tan tành, bây giờ không thể cứ từ bỏ như vậy được.
Lãnh Hạ nhìn bộ dáng yếu đuối của hắn, toàn thân nổi da gà, phượng mâu chậm rãi nheo lại, cánh môi hồng khẽ mở: “Gia quy điều mười.”
Đại Tần Chiến thần phản xạ có điều kiện, nhất thời phun ra: “Khi Vương phi không muốn thì phải tự mình giải quyết, không được có hành vi mua sắc bên ngoài!”
A, quả nhiên là đọc làu làu!
Lãnh Hạ cười híp mắt gật đầu, ánh mắt đảo một vòng ở giữa hai chân hắn, khẽ cúi người vươn tay ra làm tư thế mời, cho thấy tâm tình đang rất tốt của nàng: “Tự giải quyết, không tiễn.”
Chiến Bắc Liệt hận không thể tự vả miệng mình, tiện miệng!
Thế nhưng Đại Tần Chiến thần luôn luôn nói một không hai, cũng chỉ có thể bước khỏi bồn tắm, dọc đường hít sâu một hơi, làm những bắp thịt rắn chắc màu đồng khỏe khoắn lại hiện rõ ra vài phần, bọt nước chậm rãi trượt trên những bắp thịt săn chắc, đường cong lả lướt, rất có vài phần ý tứ sắc dụ.
Lãnh đại sát thủ tâm tĩnh như nước, mắt thậm chí còn chưa động mảy may, mãi cho đến khi Chiến Bắc Liệt bước cẩn thận từng bước ra khỏi phòng tắm, mới đá chân đóng cửa lại, chậm rãi lộ ra một nụ cười.
Đến lúc Lãnh Hạ tắm rửa xong, thay y phục rồi, tóc đen ướt đẫm xõa ở sau lưng, mở cửa ra liền ngây ngẩn cả người.
Một cô nương Bắc Yến trẻ tuổi đang phủ phục trên mặt đất, hai tay nắm lấy mắt cá chân Chiến Bắc Liệt, chết cũng không buông tay.
Nàng ấy không mặc y phục rực rỡ của nữ tử Bắc Yến, mà là trường bào của nữ tử Đại Tần, vải vóc cực kỳ quý giá, thân phận hẳn không tầm thường, mái tóc dài tết ở sau gáy, làn da màu lúa mạch xinh đẹp, trong đôi mắt nâu tràn đầy kiên định.
Đại Tần Chiến thần dở khóc dở cười, một lần nữa lại khẳng định, trên đời này, nữ nhân, trừ tức phụ hắn ra, tất cả đều rất đáng sợ!
(Ai da da, câu này ngược rồi, phải là tất cả đều không đáng sợ, trừ Lãnh Hã tỷ ra)
Sau đó thì cách được bao xa thì cách bấy nhiêu xa!
Chiến Bắc Liệt liếc mắt liền nhìn thấy Lãnh Hạ đang đứng trước cửa phòng tắm, nhất thời tức giận, lạnh lùng nói: “Ngươi buông ra trước đã!”
Nếu là nam nhân thì hắn đã đá văng lâu rồi, nhưng đây là một nữ nhân yếu đuối…
Nữ nhân quật cường ngẩng mặt, giọng nói bướng bỉnh: “Không buông, nếu ngươi không đồng ý với ta thì ta sẽ không buông!”
Lãnh Hạ nhíu mày, đi vòng qua hai người, bò lên giường lấy khăn lau tóc, thấy hai người không hẹn mà cùng nhìn mình, nhún vai, ý nói: Các ngươi tiếp tục!
Sau khi Chung Trì vào cửa, thấy một hình ảnh quỷ dị như vậy, Tiểu Vương phi bình tĩnh nhìn Vương gia bị…
Lúc nhìn rõ nữ nhân trên đất, trong nháy mắt, hắn nổ tung, hét lớn: “Châu Mã, ai cho ngươi tới, đi ra ngoài!”
Tiểu cô nương tên Châu Mã quay đầu lại trừng hắn, chớp mắt một cái hai mắt liền đẫm lệ, cắn môi thật mạnh, hai tay nắm lấy cổ chân Chiến Bắc Liệt vẫn không nhúc nhích, cố chấp nói: “Ta biết ngươi là chủ tử của hắn, nếu ngươi bảo hắn lấy ta, nhất định hắn sẽ chấp nhận!”
Mặt Chung Trì đầy vạch đen, toàn thân bao phủ khí tức phiền chán, tiến lên hai bước, kéo tay nàng lôi ra ngoài: “Cút ra ngoài cho lão tử, đây không phải là chỗ mà ngươi nên tới!”
Nếu lúc này còn không nhìn ra được gì thì Lãnh Hạ thật hổ là một người hiện đại, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Lãnh Hạ khẽ nhướn mày, nhìn nắm đấm thật chặt của Chung Trì, à, nước chảy cũng chưa chắc đã vô tình đâu!
Châu Mã ra sức giật tay ra, nàng khác dân Bắc Yến bình thường, thân thể yếu đuối, không có công phu, đành bị Chung Trì lôi ra ngoài cửa, nhưng vẫn có mấy phần mạnh mẽ cuồng dã của dân cư phương bắc.
“Ta sẽ còn trở lại, đến tận khi ngươi đồng ý để ta gả cho hắn mới thôi!” Lúc bị lôi ra ngoài, nàng hét lên với Chiến Bắc Liệt, rồi quay đầu, hung hăng cắn cánh tay Chung Trì đang túm tay nàng!
Chung Trì nghiến răng chịu đựng, chỉ thấy bỗng nhiên nàng nhả ra, ngẩng mặt lên, dung nhan diễm lệ, ánh mắt vô cùng sáng lạn.
Nàng nói: “Nhất định ngươi sẽ thú ta, nhất định sẽ!”
Nói xong liền gạt tay hắn ra, quay người bỏ đi.
Đến lúc nàng đi mất dạng, Chung Trì còn đang đắm chìm trong đôi mắt xinh đẹp kia, đắm chìm trong sự kiên định, câu nói kia hắn nghe vô số lần, lại chưa từng như giờ phút này…
Sợ hãi!
“Nhanh cút ra ngoài, thuận tiện khép cửa lại!”
Chung Trì còn chưa tỉnh ra, Chiến Bắc Liệt đã ghét bỏ quăng một câu như thế, làm hắn giật mình tỉnh mộng, gãi gãi đầu, bĩu môi đi ra ngoài: “Lão tử đang thất tình, cũng không chịu an ủi một chút!”
Chiến Bắc Liệt mặc kệ hắn, thế mà gọi là thất tình à, người thất tình phải là cô nương mặt dày mày dạn xin gả cho hắn, còn bị cự tuyệt, thô lỗ ném ra ngoài!
Hắn cũng không hỏi, rất rõ ràng, Chung Trì đối với cô nương này cũng không phải là không có hảo cảm, nhưng có những chuyện không thể can thiệp, giống như uống nước, ấm lạnh tự biết, dù Chung Trì quyết định như thế nào, hắn cũng đều chúc phúc!
Được rồi, Đại Tần Chiến thần không muốn thừa nhận, một người nam nhân quản vấn đề tình cảm của một nam nhân khác, mẹ nó rất đàn bà!
Chung Trì đi tới cửa, đột nhiên thò đầu vào, vẻ mặt tò mò hỏi: “Vương phi, vừa nãy sao người không ăn giấm?”
Hắn luôn nghĩ chuyện này rất bất thường, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, có nữ nhân nào thấy phu quân của mình dây dưa với nữ nhân khác mà bình tĩnh như Tiểu Vương phi?
Lãnh Hạ nâng mi liếc mắt nhìn hắn, đương nhiên còn có cả ánh mắt ghét bỏ của Chiến Bắc Liệt, thuận miệng nói: “Bởi vì tín nhiệm.”
Bởi vì tín nhiệm, nên dù nhìn thấy cái gì, đều không nghi ngờ!
Chung Trì chưa kịp hận ngứa răng vì cái nhìn ghét bỏ kia, chợt nghe đáp án, vẻ mặt liền cứng đờ, nỉ non hai chữ này, chậm rãi biến mất ở ngoài cửa.
Chiến Bắc Liệt bò lên giường, gối lên đùi Lãnh Hạ, trong lòng bị hai chữ ‘Tín nhiệm’ kia làm ấm áp, lầu bầu nói: “Thằng nhóc này cũng đã trưởng thành…”
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không