Lãnh Hạ bĩu môi, giơ tay lên, một sợi thiên tàm ti bay ra từ bao tay, cắm chặt vào bờ tường.
Cùng lúc đó, nàng phi thân lên, mượn lực của sợi dây hạ cánh xuống bờ tường rồi bỗng nhiên nhảy xuống dưới.
Chiến Bắc Liệt cả kinh, mặc dù biết mẫu sư tử nhất định sẽ không làm chuyện không nắm chắc, nhưng bước tường này cao những hơn mười thước!
Hắn nhanh chóng nhìn xuống dưới, chỉ thấy Lãnh Hạ lúc rơi xuống đất nhanh nhẹn ôm lấy đầu gối lăn một vòng, rồi lợi dụng quán tính đứng lên mau chóng.
Nàng phủi bụi trên người, vẻ mặt ngạo nghễ vẫy vẫy tay với người ở trên: “Không chơi, nhanh lên!”
Chiến Bắc Liệt cũng nhảy xuống, ôm eo nàng, lập tức lao đi.
Kinh thành Bắc Yến khác Trường An, tràn đầy khí tức bưu hãn ngang tàn, phong cách cổ xưa, nhà cửa đều rộng lớn hơn những căn nhà bình thường, màu sắc rực rỡ.
Lúc này nhìn sắc trời thì chắc đã là giờ sửu, trên phố chẳng còn ai, chỉ có thanh lâu sở quán là vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Phía trước có một tòa nhà ba tầng, cực kỳ nho nhã, ở nơi tục tằng rực rỡ này giống như hạc giữa bầy gà, tấm biển ghi bốn chữ lớn: Hàm Hương Nhã Trúc.
Hàm Hương Nhã Trúc rất đặc biệt ở Tắc Nạp, từ tên cũng đã có thể nhìn ra, thanh nhã đạm dật, khác hẳn phố xá nơi này, ở giữa vô vàn thanh lâu Bắc Yến cuồng dã quyến rũ, thanh lâu dịu dàng tú lệ như thế không thể không nói là có một phong cách riêng.
Lúc này, bầu không khí ở Hàm Hương Nhã Trúc đang rất náo nhiệt, vô số nữ tử như hoa như ngọc trêu đùa cùng các hán tử, thỉnh thoảng lại truyền ra những tiếng hoan hô, đang lúc oanh ca yến hót, vô cùng náo nhiệt.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt bước vào đại sảnh, hai nữ tử quyến rũ lập tức lả lơi tới tiếp đón, mỗi người bước về phía một người, tiếng nói kiều mị: “Đại gia…”
Chiến Bắc Liệt điểm mủi chân một cái, tránh khỏi nàng ta, đùa sao, vào thanh lâu hắn đã thấy run sợ rồi, nhỡ may mẫu sư tử ghen thì sao?
Lúc này nữ nhân không có mắt này còn dám dựa vào hắn!
Hắn thận trọng nhìn về phía Lãnh Hạ, liếc một cái nhất thời khuôn mặt tuấn tú đen kịt, bắt đầu nghiến răng.
Chỉ thấy Lãnh Hạ một tay ôm lấy nữ nhân kia, một tay tiện thể kéo nữ nhân bên phía Chiến Bắc Liệt qua nốt, trái ôm phải ôm, giọng nói thô dày: “Mang một bầu rượu ngon, một bàn thức ăn ngon lên, rồi tìm mấy cô nương tốt nhất đến, tiếp gia!”
Hình ảnh này ở trong mắt Đại Tần Chiến thần, thực sự là vô cùng chói mắt, thầm nghĩ muốn cắt cổ hai nữ nhân kia!
Hắn cố gắng đè nén giấm chua trong lòng, nếu đã vào thanh lâu thì phải có bộ dạng của khách làng chơi.
Nếu khiến người khác hoài nghi, tiết lộ tin tức bọn họ ở Bắc Yến ra ngoài thì bọn họ ở Tắc Nạp này sẽ bị bao vây!
Còn có Hàm Hương Nhã Trúc này, có khi cũng bị bại lộ.
Hai nữ tử che miệng anh đào khẽ cười, quan sát trên dưới hai người một phen, thấy quần áo bọn họ quý giá lập tức yên lòng, cười híp mắt đi sắp xếp.
Hai người được dẫn lên một phòng ở tầng hai, từng món từng món ăn được bưng lên, chủ yếu là thịt, mang đậm phong cách Bắc Yến, một nữ tử bưng một bầu rượu để lên bàn cười nói: “Đây là rượu mạnh nhất của Bắc Yến chúng ta, khách nhân mời dùng!”
Nàng xoay người vỗ tay một cái, cùng với mùi hương đậm đặc, bốn nữ tử nối đuôi nhau đi vào, mỗi người mỗi vẻ, nhưng không ai không phải là quốc sắc thiên hương.
Các cô nương khéo léo đi tới bên cạnh hai người, yểu điệu ngồi xuống, rót rượu gắp thức ăn cho bọn họ.
Chiến Bắc Liệt trưng ra bộ mặt ác sát làm hai cô nương ở bên cạnh hắn bị dọa run người, Lãnh Hạ thầm nghĩ không tốt, vươn tay vẫy vẫy hai người, khẽ cười nói: “Qua đây.”
Hai cô nương như được đại xá, lập tức đi về phía nàng, Lãnh Hạ thuận tiện nhìn sang, chỉ thấy thanh âm Đại Tần Chiến thần nghiến răng lại vang lên lần nữa.
Thấy Lãnh Hạ và bốn nữ tử giả vờ trêu đùa, Chiến Bắc Liệt lại biến sắc, trong lòng thầm nghĩ, phải nghiêm phạt!
Ở trong lòng hắn diễn tập tình hình nghiêm phạt một lần, rốt cục cũng thư thái được vài phần.
Cứ như vậy, hai người ở trong phòng này hơn hai canh giờ.
Sắc trời dần dần sáng, hai người vẫn ngồi ăn, không hề có ý định rời đi, cũng không chọn cô gái nào hầu hạ qua đêm, công tử thanh tú kia thi thoảng còn trêu đùa vài câu với các nàng còn công tử cao lớn kia thì mặt vẫn đen, nhìn cũng không thèm nhìn các nàng, hình như cũng chỉ là tới ăn cơm!
Các cô nương ngồi không yên, thế này rất kỳ quái, không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Một người trong đó tương đối thông minh bưng rượu lên rót, giả vờ rót rượu cho Lãnh Hạ, đột nhiên cổ tay run lên, rượu tràn ra ngoài, làm ướt xiêm y.
Nàng cười cười, vừa xoa xoa vạt váy vừa giận trách: “Đều là lỗi của ta, ta đi thay bộ xiêm y khác rồi quay trở lại.”
Trong đáy mắt Lãnh Hạ xẹt qua ý cười, tùy ý phất phất tay, nàng kia thở phào nhẹ nhõm, lui ra ngoài.
Qua nửa khắc đồng hồ, nữ tử kia không quay lại, trái lại người tới là một nữ nhân đã hơi lớn tuổi, mặc áo choàng của nữ tử Bắc Yến, tóc cũng vẫn theo quy cách Bắc Yến.
Nữ nhân thi lễ với Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt, chưa nói đã cười: “Ta là ma ma ở đây, chẳng hay hai vị có hài lòng hay không, các cô nương hầu hạ có tận tâm chăng?”
Lãnh Hạ uống ly rượu được đưa đến bên miệng, gật đầu nói: “Không tồi.”
Ma ma kia cười cười: “Đại gia hài lòng là tốt rồi, không biết hai vị chọn cô nương nào hầu hạ qua đêm?”
Lãnh Hạ nhướn mày, gắp một đũa thức ăn, chậm rãi thưởng thức, rồi ngẩng đầu lên cười, chậm rãi nói từng chữ từng chữ: “Một cũng không chọn.”
Ma ma sửng sốt, không ngờ là hai kẻ ăn quỵt.
Nàng quét mắt nhìn hai người, thấy bọn họ mặc đồ quý giá, đang nghĩ nên hỏi thế nào thì thấy Lãnh Hạ buông đũa xuống.
Nàng vuốt tay, nghiêm mặt nói: “Ma ma đoán đúng rồi, chúng ta đúng là không mang theo bạc!”
Ma ma trợn tròn mắt, thông thường người không mang bạc sao có thể trắng trợn như thế, nhìn bọn họ đâu có chỗ nào là sợ sệt!
Ma ma tức giận sôi máu, khuôn mặt tươi cười nịnh nọt thay đổi, chửi ầm lên: “Không mang bạc còn dám bừa bãi như thế, hai người các ngươi muốn lưu manh cũng không nhìn xem đây là đâu, ở Tắc Nạp này, dám ăn quỵt cơm của Hàm Hương Nhã Trúc, trêu đùa cô nương? Nhìn các ngươi cũng giống người không ngờ lại không biết xấu hổ như vậy, ta phi! Thật sự coi Hàm Hương Nhã Trúc là ngồi không phải không, coi lão nương…”
Ma ma hơi ngừng lại, ngơ ngẩn nhìn Chiến Bắc Liệt cầm một chiếc chén lên, khẽ nhếch miệng.
Hắn hơi dùng sức, chiếc chén kia dần dần nát thàn bột phấn.
“A!” Các cô nương đồng loạt hét lên một tiếng, trong nháy mắt cách xa hai người nguy hiểm này, không ngừng vỗ ngực chạy trốn.
Sắc mặt của ma ma vô cùng xấu xí, há hốc miệng nói không nên lời, lập tức chạy.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt giống như không phát hiện ra, lẳng lặng cúi đầu dùng bửa, ăn thích ý, thảnh thơi, nhai kỹ nuốt chậm, không coi ai ra gì.
Ma ma nuốt nước miếng một cái, thấy hai người không nói gì nữa, không có phản ứng gì, liền hít sâu một hơi cẩn thận lui ra bên ngoài, thấy bọn họ không ngăn lại liền đẩy cửa xông ra ngoài…
Xông thẳng đến phòng của lão bản!
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không