Hắn chậm rãi mở mắt, ưng mâu mơ màng chớp chớp, vẫn chưa tỉnh hẳn.
Cảm giác mềm mại, xúc cảm tinh tế ngập tràn giống như một quyền đập vào đầu hắn.
Chiến Bắc Liệt bỗng nhiên cúi đầu.
Lãnh Hạ còn đang say sưa trong mộng đẹp, lông mi đen dài cong νút, đôi môi khẽ mím, tóc đen như mực tán loạn trên giường, da trắng như tuyết, gò má ráng hồng, đang say ngủ trong lòng hắn.
Ký ức mãnh liệt nhất thời tràn ngập trong đầu!
Chiến Bắc Liệt chỉ bối rối trong chớp mắt, phản ứng kịp chỉ trong giây lát, trong giờ phút ngắn ngủi đó, căn phòng tối như được chiếu sáng bởi vô số ánh mặt trời rực rỡ, ánh sáng rực rỡ tràn vào trong lòng hắn, xua tan mọi mây đen âm u.
Môi của hắn cong lên, cong lên, càng ngày càng cong, càng ngày càng cong,…
Đến lúc khóe miệng hắn đã cong đến tân mang tai, ưng mâu cũng cong νút, khắp người sảng khoái, không tự chủ mà cười cười hồi lâu, rốt cuộc, Chiến Bắc Liệt đã chân chân chính chính tỉnh táo!
Ưng mâu đen như mực bình tĩnh khóa lại cảnh đẹp trước mắt, chớp cũng không dám chớp, rất sợ đây là mộng cảnh.
Hắn nắm lấy tay Lãnh Hạ, nắm thật chặt, ôm lấy nàng, sau đó nhìn, cười khúc khích.
Lúc Lãnh Hạ tỉnh lại, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang cười như kẻ ngốc.
Chiến Bắc Liệt ngây ngốc nhìn nàng, cười thật tươi, giọng điệu phơi phới: “Tức phụ,…”
Lãnh Hạ ngứa răng, người này, thật sự chỉ thiếu lăn trên đất liếm lông nữa thôi.
À, có khi còn vẫy vẫy đuôi.
Nàng tươi tỉnh trở lại, vươn hai tay ôm lấy cổ Chiến Bắc Liệt, chủ động nghênh đón, ấn một nụ hôn xuống môi hắn, lúc muốn rời ra lại bị kéo lại, bàn tay to lớn kia ôm lấy gáy nàng, hôn một nụ hôn thật sâu.
Gắn bó quấn quít, đầu lưỡi linh hoạt đảo quanh khoang miệng đối phương, ngọt ngào triền miên.
Cùng với nụ hôn này, Lãnh Hạ đã nhận thấy được vấn đề.
Mày liễu nhướn lên, cảm giác được người này lại sục sôi ý chí chiến đấu…
Trong lòng không khỏi than thở, nam nhân năm tuổi đã xem đông cung đồ, quả nhiên không tầm thường!
Ngay cả nàng cũng không thể không cảm thán tinh lực của Chiến Bắc Liệt, hai người mang thương ra trận, hôm nay toàn thân nàng đều giống như vỡ nát, trọng thương khắp người, chỗ nào cũng đau đớn tận xương, nhưng người này, tinh lực vẫn dồi dào như vậy!
Trái tim nhỏ của Lãnh Hạ không khỏi run rẩy, ngọc thủ đẩy hắn ra một cía.
Chiến Bắc Liệt rời khỏi môi nàng, trong mắt lấp lánh ánh lửa.
Nàng liếm liếm môi, biểu tình nóng bỏng vô cùng ám chỉ này làm Đại Tần Chiến thần mắt lộ ra tinh quang, cảm xúc dâng trào!
Đang dâng trào thì bị Lãnh Hạ trừng mắt nhìn, khóe môi cong lên, chậm rãi nói: “Đói bụng.”
Lửa nóng trong lòng Chiến Bắc Liệt bị dội ột gáo nước lạnh, hai vai rủ xuống, ra vẻ đáng thương rồi liếc mắt nhìn Lãnh Hạ, ủ rũ bò dậy.
Ngay lúc cảm giác áy náy ít ỏi của Lãnh Hạ hiện lên, liền thấy Đại Tần Chiến thần đạp chân sau, giống như một con báo nhanh nhẹn, nhảy về phía nàng, giương mắt nhìn chằm chằm.
A, tức phụ là tức phụ của lão tử…
Tức phụ đói bụng đương nhiên lão tử phải có trách nhiệm cho nàng ăn no!
Lãnh Hạ bị người này kich thích cơn tức, tôn nghiêm của sát thủ chi vương không cho phép bị kẻ khác giẫm đạp!
Nàng vặn người một cái, trong nháy mắt rời khỏi vòng tay Chiến Bắc Liệt, ngồi lên người hắn, lạnh lùng nói: “Ai sợ ai?”
Chiến Bắc Liệt nhướn mày, trong mắt ẩn chứa ý cười như ý, thoả mãn liếm môi một cái.
Mặc kệ ăn thế nào, ăn là được rồi!
Danh hiệu Đại Tần Chiến thần đương nhiên không phải là hư danh, tài dùng binh, phủ sĩ đắt thành, chế địch đắt gạt, các phương pháp vận dụng trên chiến trường đều được hắn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
(Phủ sĩ đắt thành: an ủi binh sĩ chú trọng sự chân thành;
Chế địch đắt gạt: chế ngự địch chú trọng mưu kế)
Bất luận là người hay là chiến trường!
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không