Lúc mọi người về tới nơi đã là buổi trưa, ở đây tuyết cũng rơi, trên mặt đất ngập tuyết, ước chừng phải dày tới mắt cá chân.
Bên trong doanh trại cũng không có thay đổi gì, dù mới trải qua một trận chiến, vẫn ngăn nắp như cũ, trong không khí có mùi hương thức ăn, các tướng sĩ đang thao luyện ở trong sân huấn luyện, nửa phần lười biếng cũng không có.
Tiếng hò hét phấn chấn lòng người xông thẳng tới chân trời!
Lính vệ binh nhìn thấy Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đã trở về, đồng loạt cúi chào, hô to: “Tham kiến Vương gia, mưu sĩ!”
Chiến Bắc Liệt gật đầu, phân phó một người trong đó: “Truyền lời, một khắc đồng hồ sau, tất cả phó tướng ở lều lớn nghị sự.”
Chiến thần nói chuyện với hắn! Tiểu binh phấn khởi không gì sánh kịp, lập tức đi truyền lời.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đi về lều, sắp xếp hành lý.
Trong chốc lát, bảy tên phó tướng đã đứng ở trước án, một đám cúi đầu hết cỡ, chỉ còn thiếu nước nhét đầu vào túi vải, mắt nhìn chân, giống như trẻ con làm sai, một tiếng cũng không dám lên.
Chiến Bắc Liệt nhìn bảy cái gáy, thanh âm lạnh lùng: “Các ngươi mà cũng biết tránh nặng tìm nhẹ ư? Là ai dạy?”
Không phải là Chiến Bắc Liệt nghi ngờ, thuộc hạ của mình đương nhiên mình hiểu rõ, bảy người này đều là những hán tử thành thật, dù khôn khéo như Phùng Hiền Lập, cũng sẽ không chú ý cái này, chỉ báo nguyên nhân, không báo diễn biến.
Nếu không phải có kẻ hiến kế, hắn tình nguyện chặt đầu xuống làm ghế ngồi.
Bảy người theo Chiến Bắc Liệt đã nhiều năm, từ lúc hắn mới chỉ là một tiểu tử cho đến hôm nay nắm chắc trăm vạn quân quyền Đại Tần, danh hào Chiến thần vang dội khắp đại lục, làm bao kẻ sợ tiểu ra quần.
Cho nên vừa bị hỏi, đã lập tức khai.
Chiến Bắc Liệt gật đầu, cười nói: “Tốt, Diệp Nhất Hoàng…”
Âm cuối ngân vang, nghe thấy ngữ điệu này, cũng biết Diệp Nhất Hoàng nhất định gặp phải xui xẻo.
Trịnh Thạch thành thực nhất, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, nói: “Vương gia, Diệp huynh đệ cũng là có ý tốt, tuy rằng thuộc hạ tự ý động thủ với quân Bắc Yến, nhưng thật ra là có nguyên nhân.”
Phùng Hiền Lập lúng túng nói tiếp: “Dạ, Vương gia, trên thư không thể nói rõ, Diệp huynh đệ chỉ cho chúng ta một chiêu, để tránh Vương gia tức giận trên đường.”
Chiến Bắc Liệt cũng biết Diệp Nhất Hoàng toan tính cái gì, nói không rõ ràng để hắn nóng lòng muốn biết nội tình, cùng Lãnh Hạ cấp tốc chạy về.
Tạm thời bỏ qua cái này, nhưng tiểu tử kia hắn nhớ kỹ!
Chiến Bắc Liệt ngả lưng về phía sau, chậm rãi nói: “Nói đi, chuyện gì xảy ra.”
Phùng Hiền Lập chậm rãi thuật lại.
Thì ra, tuy rằng Bắc Yến dùng thủ đoạn tàn bạo cưỡng chế lưu dân nhưng vẫn có một số ít trốn thoát, binh lính ở biên giới nhận được tin, nếu không trấn áp được, liền trực tiếp giết!
Lúc đầu, các tướng sĩ Đại Tần vẫn tập luyện ở Tuyết sơn, có mấy binh sĩ vào núi.
Qua một hang động liền thấy một đám lưu dân, khoảng hơn mười người, chạy xuống từ Tuyết sơn, toàn phụ nữ và trẻ em, người già yếu, cụt tay cụt chân, tàn tật, phụ nữ ôm trẻ mới sinh, trẻ con năm sáu tuổi…
Bọn họ chạy đến dưới chân núi, vừa thấy được lính mặc binh phục Đại Tần, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Nhất thời không dám tiến lên, cũng không thể lui ra phía sau.
Cứ như vậy, đứng lại, mười mấy binh sĩ Bắc Yến đuổi theo đã xông tới lập tức giơ đao, đối mặt với những…đồng bào của mình, ra tay cực kỳ tàn nhẫn!
Mười mấy Tần binh còn chưa kịp phản ứng, bên kia đã bị giết mười mấy người.
Tần binh lập tức xông lên phía trước, binh Bắc Yến bưu hãn hơn Đông Sở, nhưng so với Đại Tần thì cũng chỉ là tương đương mà thôi, huống chi trước đó vài ngày Lãnh Hạ đã dạy bọn họ làm sao để một kich mất mạng, thân thủ cũng lợi hại hơn không ít.
Bọn họ nhanh chóng chế phục binh Bắc Yến, cứu mười mấy lưu dân còn sót lại, binh Bắc Yến lại không cho.
Tuy rằng đang bị chế phục, nhưng thái độ cũng cực kỳ kiêu ngạo, giương nanh múa vuốt hét lớn: “Đây là chuyện của Bắc Yến chúng ta, các ngươi… mấy tên người ngoài này dựa vào cái gì mà nhúng tay!”
Những người khác đều phụ họa: “Đúng vậy, thức thời thì mau thả chúng ta, chúng ta giết… đám điêu dân này rồi còn về phục mệnh, bằng không, hậu quả các ngươi không gánh nổi.”
Vì vậy một bên không nên giết, một bên không nên cứu.
Mười mấy người thương lượng trong chốc lát, thả binh Bắc Yến, dù sao Liệt Vương lúc này không ở đây, nếu vì chuyện này mà xảy ra chiến tranh thì sẽ vô cùng tổn hại.
Thế nhưng về cách xử lý mười mấy lưu dân, bọn họ cũng nhất trí, quyết không thể trơ mắt nhìn họ chết ở trước mặt mình.
“Mẹ nó, các ngươi chờ cho ta!” Binh Bắc Yến bỏ lại vài câu ngoan độc rồi rời đi.
Bọn họ vốn tưởng rằng chuyện này đã xong, chẳng qua cũng chỉ là mười mấy lưu dân, cứu thì cứu, ai ngờ, một lát sau, bọn họ còn chưa trở lại doanh trại, những binh sĩ Bắc Yến đó đã kéo người tới giúp đỡ, xông lên chém giết.
Hai bên giao chiến chết mất mấy người, làm những người còn lại cũng mù quáng, chém giết không quan tâm gì nữa.
Lưu dân kinh hoảng thét ầm lên, lầm quân đội Đại Tần chú ý, phái một tiểu đội lính tới, binh lính thấy thế cũng lao tới tham chiến.
Cùng lúc đó, một tiểu đội binh Bắc Yến lao tới từ Tuyết sơn…
Nhất thời, cục diện hỗn loạn!
Lúc đầu chỉ là một số lượng nhỏ binh lính tham chiến, sau đó dần dần diễn biến thành đại quân chém giết.
Nhưng, cái này không phải là chiến tranh, chỉ là binh sĩ tự phát ẩu đả.
Nói trắng ra là, binh lính hai bên đánh nhau!
Phùng Hiền Lập nuốt nước miếng một cái, ngẩng đầu lên, cao giọng nói: “Gia, ta không cho là mình sai! Giết địch trên chiến trường là một chuyện, trên chiến trường chỉ có kẻ địch, không giết chúng, chúng sẽ giết ta! Nhưng đây chỉ là những bách tính tay không tấc sắt a! Mặc kệ bọn họ là người của quốc gia nào, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị binh lính Bắc Yến tàn sát tàn nhẫn!”
Chiến Bắc Liệt day day trán, nhàn nhạt hỏi một câu: “Thương vong thế nào?”
Phùng Hiền Lập vừa to gan, nhất thời lại bé lại, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Chúng ta hy sinh hơn bốn trăm người, bị thương hơn sáu nghìn bảy trăm…”
Trịnh Thạch lớn tiếng hơn, bổ sung: “Mẹ nó, Bắc Yến cũng chẳng khá hơn, lão tử giết hơn hai nghìn quân! Bị thương gần một vạn!”
Hắn nói xong liền nhìn Lãnh Hạ, cười khà khà: “May mà mưu sĩ dạy chúng ta thủ đoạn một kich mất mạng, bỏ bớt những động tác thừa thãi, ta chỉ dùng một đao! Một đao! Con mẹ nó, quá nghiện!”
“Đúng! Con mẹ nó, quá nghiện!”
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không