Lãnh Hạ đang cầm một chén trà nóng hầm hập, khẽ nhấp một ngụm, rồi nhìn sang bàn cờ đen trắng ngang dọc.
Trên bàn cờ, quân đen thế như chẻ tre, từng hàng dài xuyên qua khắp chốn, khí thế lẫm lẫm!
Mà quân trắng núp ở một góc, chỉ thủ chứ không tấn công, nhưng cũng an ổn.
Nhất thời hai phe giằng co.
Chính là chiến cuộc hôm nay giữa Bắc Yến và Đông Sở!
Bộp!
Một quân trắng bất ngờ tiến vào trong trận của quân đen, cắt đứt thế tiến công của hắc long.
Đông Phương Nhuận ôn nhuận, lười biếng tựa lưng, cười hỏi: “Liệt Vương cũng biết sau chiêu này, Bắc Yến sẽ hành động thế nào chứ?”
Chiến Bắc Liệt suy nghĩ về tính cách của chủ tướng Bắc Yến Đồ Ba Căn, tính toán một lát rồi nhếch miệng.
Hắn ngẩng đầu, chắc chắc nói: “Hắc long phân ra cánh trái.”
Đông Phương Nhuận kẹp một quân cờ, đặt trong trận thế, không đối đầu với cánh trái mà vòng sang phải chặn hắc long, hai bên cùng nhiễu.
Hắn hơi ngước mắt, hiếu kỳ hỏi: “Nếu Liệt Vương đánh bất ngờ thì sẽ làm thế nào?”
Chiến Bắc Liệt lại phân ra hai cánh, quay đầu nhìn về phía tức phụ đang yên lặng quan sát, Lãnh Hạ mỉm cười, đồng thời nói ra đáp án cùng hắn: “Lấy lui làm tiến!”
Hai người không biết đã chiến đấu bao nhiêu hiệp, chơi cờ như người, tính người sao thì cách chơi cờ cũng vậy.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đều là mở rộng trận thế, thẳng tiến không lùi, bộc lộ tài năng, lấy tấn công làm phòng thủ.
Bọn họ chơi cờ cực nhanh, có rất ít thời gian suy tính, không giống Đông Phương Nhuận, rõ ràng sớm đã tính toán, lại càng muốn cố đầu cố đuôi, suy nghĩ thấu đáo từng chi tiết, không cho phép có nửa phần sai phạm.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ ăn ý mười phần, khiến khóe môi tươi cười của Đông Phương Nhuận cứng đờ.
Hắn rũ mi mắt xuống, bỏ qua hình ảnh chói mắt kia, chuyên tâm nhìn bàn cờ.
“Thất hoàng tử…” Một tiếng thét to truyền tới, người chưa tới, tiếng đã nghe, chắc là tướng sĩ tính tình nóng nảy trong doanh trại.
Rèm cửa bị xốc lên, Mã Đằng Bình dẫn theo mấy người phó tướng đi đến, không ai không cau mày thật chặt, sắc mặt phẫn hận.
Mã Đằng Bình cắn răng, tức giận nói đầu tiên: “Bắc Yến mắng càng ngày càng khó nghe, cựu thần không nhịn được nữa!”
Đông Phương Nhuận không chút hoang mang, lấy ra một quân trắng, đặt xuống bàn cờ, quân trắng rút về một góc, thận trọng.
“Mã tướng quân…” Thanh âm của hắn ôn hòa mờ ảo, lại tự có một phen khí độ, đợi mọi người đang kich động đều tĩnh lặng lại, mới nói: “Tại đây, Bắc Yến tập kết mười lăm vạn binh, người nào người nấy dũng mãnh bưu hãn, chúng ta chỉ có mười vạn nhược binh, làm sao kháng địch?”
Mã Đằng Bình ửng đỏ mặt, phó tướng phía sau sắc mặt càng xấu xí.
Thất hoàng tử lại nói vậy trước mặt Đại Tần Liệt Vương, cổ vũ chí khí người khác!
Đông Phương Nhuận vẫn lẳng lặng nhìn bàn cờ, khóe môi hơi cong lên nói: “Hai bên như thế nào Liệt Vương đều thấy rõ, dù chư vị không nói thì đó cũng là sự thật!”
Một lúng túng lúng túng ho khan, nhịn không được hỏi: “Đúng vậy, chúng ta và Bắc Yến chênh lệch rất xa, dù là số lượng hay thực lực, nhưng Thất hoàng tử chẳng nhẽ chúng ta cứ kéo dài như vậy?”
“Kéo dài…” Đông Phương Nhuận nhìn Chiến Bắc Liệt vừa hạ một quân, cánh trái xuất binh xiết chặt không tha, vuốt cằm cười yếu ớt: “Các ngươi cho rằng ta đang kéo dài sao?”
Mấy phó tướng đều không nói, nhưng biểu tình trên mặt lại chính là như vậy.
Thất hoàng tử, ngươi thừa nhận đi!
Trước khi ngươi về thì không nói, nhưng hôm nay bị Bắc Yến Đồ Ba Căn mắng thành cái dạng gì, ngươi lại chẳng quan tâm.
Lúc này, còn có tâm trạng chơi cờ!
Đông Phương Nhuận hạ xuống một quân, lắc đầu nói: “Thời tiết giá lạnh, binh mã không cường, Bắc Yến am hiểu nhất là tuyết chiến, điều này Ngũ quốc đều rõ, đó là một bất lợi cho quân ta, nhưng cũng không thể kéo dài mãi. Chiến tranh là phải tốn bạc, lương thảo, quân nhu… Kéo dài tới khi nào? Đợi sang đầu xuân năm sau chúng ta ở đây tiêu bạc sao. À, chút nữa thì quên, chúng ta còn phải đưa một số bạc tới xích cương Đại Tần, Nhuận còn đang nợ Vương gia bạc mà!”
Chiến Bắc Liệt gật đầu, nghiêm mặt nói: “Chưa quên là tốt rồi!”
Đông Phương bị hắn làm cho nghẹn họng không nói được gì, người này, chỉ nhớ đến số bạc đó!
Hắn có hứng thú quay đầu lại, có vài phần ý tứ ly gián, gây xích mích, tiếng nói lành lạnh hỏi Lãnh Hạ: “Nam nhân tính toán chi li như thế, sao ngươi chịu được?”
Nào ngờ bộ dạng Lãnh Hạ đương nhiên, nhướn mày hỏi: “Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa!”
Chiến Bắc Liệt vui vẻ tột cùng, khắp người thỏa mãn, quả nhiên là tức phụ của lão tử.
Bên này ba người không coi ai ra gì trò chuyện, bên kia Mã Đằng Bình đang gấp gáp, ho khan một tiếng để kéo sự chú ý của Đông Phương Nhuận.
Thất hoàng tử này, chúng ta còn đang nói chính sự a!
Khụ!
Ho khan một tiếng!
Cuối cùng Đông Phương Nhuận cũng lấy lại tinh thần, nói rằng: “Ngươi cho là mỗi ngày bọn họ đánh trống cũng cảm thấy dễ chịu sao? Hôm nay Đồ Ba Căn đóng quân ở ngay ngoài kia, ngày nào cũng nghe tiếng trống giống chúng ta, nhưng ta ban ngày huấn luyện, còn họ thì phải tìm cách nào đó để tiếp tục quấy nhiễu, bọn họ không mệt sao?”
Hắn nhìn phương hướng quân Bắc Yến, bên môi nhếch lên một tia cười nhạt, khinh miệt nói: “Loại phương pháp đả thương địch thủ một nghìn tự tổn hại tám trăm này, cũng chỉ có Bắc Yến mới nghĩ ra được.”
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đều biết hắn phân tích không sai, hôm nay đứng ở trên lầu, hai người cũng đã quan sát được, Bắc Yến cũng lộ vẻ mệt mỏi, chỉ là có sức khỏe hơn Đông Sở, thân thể tố chất tốt hơn, nên chưa rõ ràng mà thôi.
Mã Đằng Bình hình như hiểu được vài phần, ngập ngừng hỏi: “Thất hoàng tử, vậy chúng ta phải làm sao…”
Đông Phương Nhuận cười nhợt nhạt: “Chờ!”
“Hả?” Phó tướng rất mơ hồ, bọn họ cho rằng Thất hoàng tử sẽ nói, nếu bọn họ cũng mệt mỏi, chúng ta liền xuất kich.
Lúc này nói chờ, không biết đến tột cùng là hắn có chủ ý gì.
Chiến Bắc Liệt tán thưởng gật đầu, từ lúc Đông Phương Nhuận đi bước cờ đầu tiên, quân trắng xen vào quân đen, hắn đã biết ý đồ của Đông Phương Nhuận: “Kì thực hư chi hư tắc thực chi, phân binh dụ địch, đánh bại từng quân! (Kì thực hư chi hư tắc thực chi: hư hư thực thực, thật mà không thật, không thật nhưng lại thật. Cả câu, ý của chiến bắc liệt là: Đông Phương Nhuận chỉ giả vờ không có đối sách, giống như sẽ thua nhưng thực tế là hắn còn có hậu chiêu)
– Tks Nguyệt Nha! –
Loại kế sách này, mạo hiểm, giảo hoạt, quả quyết, cực kỳ giống thái độ làm người của hắn.
Hắn chia quân đen làm hai cánh, đuổi theo quân dụ địch, lúc nào hắc long đã bị phân tán binh lực, xung quanh trống rỗng.
“Để nhược binh của ta nghỉ ngơi đi, không huấn luyện một ngày cũng không sao, mặc kệ dùng phương pháp gì, phải ngủ đủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, đến lúc đó…” Đông Phương Nhuận nói đến đây, không nói thêm gì nữa, trong con ngươi như bùng ánh sáng.
“Rõ!” Mã Đằng Bình và phó tướng tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi lại, đoán rằng hắn đã có kế sách.
Đợi bọn hắn rời đi, Đông Phương Nhuận lấy một quân trắng ra, kẹp trong hai ngón tay.
Bộp một tiếng, hạ quân cờ xuống!
Quân trắng vốn đang co đầu rút cổ đột nhiên vùng lên, xen vào đám hắc long, làm hắc long tứ phân ngũ liệt. (Tứ phân ngũ liệt: vỡ nát thành nhiều mảnh, ở đây ý nói bị đánh tan tác.)
Đấu chuyển càn khôn, khí thôn bát hoang!
(Đấu chuyển càn khôn, khí thôn bát hoang: theo như ta hiểu thì là xoay chuyển trời đất, lấn át thiên hạ.)
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không