Hôm qua nàng đã hướng dẫn nội dung huấn luyện cho các tướng sĩ, thật ra không có thay đổi gì lớn, chỉ là cải tiến phương thức một chút, dù sao binh của Chiến Bắc Liệt vốn đã nghiêm chỉnh huấn luyện, hơn nữa cái nàng dạy thích hợp cho sát thủ chứ không thích hợp với chiến trường.
Những tướng lãnh kia đều là những người rất có khả năng, bàn về kinh nghiệm huấn luyện binh sĩ thì nàng không cần lo lắng.
Đang dùng đồ ăn sáng thì thanh âm của Chung Thương vang lên, bẩm báo: “Gia, sứ giả Đông Sở cầu kiến, hiện tại đang ở bên ngoài doanh trại.”
“Dẫn vào.” Chiến Bắc Liệt phân phó Chung Thương xong liền gắp một đũa thức ăn cho Lãnh Hạ: “Không cần ra ngoài.”
Lãnh Hạ nhấp một hớp cháo, gật đầu.
Sau khi hai người ăn xong, tiểu binh bê mâm đi, sứ giả Đông Sở cũng vừa tới.
Lần này người tới là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo nho nhã, trường sam thanh nhã, theo sau hắn có hai tùy tùng, đều mặc trang phục thị vệ.
Sứ giả thi lễ với Chiến Bắc Liệt, tiếng nói chất phác, khách sáo hỏi han: “Hạ quan Chu Nho Thân, tham kiến Liệt Vương gia.”
Chiến Bắc Liệt cẩn thận đảo qua ba người, giả tạo ôn hòa: “Không cần khách khí.”
Lúc vào lều lớn, Chu Nho Thân vừa thấy trong lều còn có người khác, nhất thời sửng sốt, người này ăn mặc không giống thị vệ, người hầu hay binh sĩ…
Chiến Bắc Liệt không muốn nhiều lời, thuận miệng nói: “Mưu sĩ.”
Dứt lời, cho Chu Nho Thân ngồi xuống.
Chu Nho Thân cười cười ngồi xuống, âm thầm nghĩ, mưu sĩ này cũng quá dễ nhìn, tuổi cũng còn quá trẻ.
Mà một tùy tùng phía sau hắn lại nhếch miệng lên.
Sau khi lính cần vụ dâng trà, Chiến Bắc Liệt làm động tác mời, thản nhiên nói: “Nơi biên giới hoang vắng, nước trà thô, Chu đại nhân đừng ghét bỏ.”
“Không dám, không dám.” Chu Nho Thân liên tục xua tay, nâng chén trà lên uống một hớp, rồi chậm rãi nói: “Trà này tinh khiết và thơm ngọt, là Vương gia tự khiêm nhường rồi.”
Hai người ngươi tới ta đi, nói toàn những thứ không liên quan, ngươi một câu ta một câu trò chuyện không dứt.
Từ trà nói đến đồ ăn, từ đồ ăn nói đến phong tục hai nước, từ phong tục hai nước nói đến sự khác biệt của con người, từ sự khác biệt của con người nói đến thi từ ca phú…
Như vậy như vậy như vậy như vậy, hai người nói liên miên tròn một buổi sáng, mà không nhắc tới một chữ nào về chính sự.
Lãnh Hạ vừa giở sách vừa cười thầm, bản lĩnh lan man của Chiến Bắc Liệt cũng không tồi, trong chuyện này, ai đề cập trước sẽ rơi vào thế hạ phong, nhất là đối thủ lại là văn nhân tài tử của Đông Sở, văn nhân mà há miệng thì nói không có biên giới.
Có lẽ hôm qua, sứ giả Bắc Yến có thể nói hơn một canh giờ với hắn cũng coi như là nhẫn nại, Bắc Yến dùng võ trị quốc, người Yến luôn luôn nóng tính, nói được lâu thế đã là bất ngờ rồi.
Thời gian trôi qua hơn nửa canh giờ nữa, Lãnh Hạ ngáp một cái, nhìn về phía hai người kia, nước miếng vẫn tung bay như trước.
Chu Nho Thân lúc này đã có chút ngồi không yên, nước trà uống liên tục.
Mà Chiến Bắc Liệt vẫn ổn định như trước, cười trả lời: “Bản vương thật ra rất tán thưởng tài tử của quý quốc, văn phong rất phổ biến ở Nam Hàn, nhưng câu thơ này có vẻ làm thương xuân thu buồn.”
Chu Nho Thân cười đến cứng cả miệng lại rồi, hơi quay đầu nhìn về phía sau một chút, rồi gật đầu nói thẳng: “Liệt Vương, lần này hạ quan tới, là muốn trao đổi chuyện hai nước giao hảo với Vương gia.”
Chiến Bắc Liệt thổi thổi chén trà, uống một hớp rồi mới tỏ vẻ không để ý lắm hỏi: “Vậy sao?”
“Vâng, Đại Tần và Đông Sở chưa từng có bất kỳ mâu thuẫn nào, nước giếng không phạm nước sông, sau này nếu hai nước có thể như vậy thì thật là quá tốt.” Chu Nho Thân nói dối không chớp mắt, trực tiếp bỏ qua trận chiến bốn năm trước.
Chiến Bắc Liệt cong cong khóe miệng, hết sức tập trung uống trà, không nói.
Chu Nho Thân lại nhìn về phía sau, hai mắt lóe lên, quay lại chắp tay với Chiến Bắc Liệt nói rằng: “Liệt Vương gia, người sáng mắt không nói tiếng lóng, hạ quan tin Vương gia rất hiểu tình hình Yến Sở hiện tại, nếu hai nước khai chiến, xin Liệt Vương có thể khoanh tay đứng nhìn.”
Rốt cuộc, Chiến Bắc Liệt cũng ngẩng đầu, ưng mâu hơi híp lại, ánh mắt rơi xuống tên tùy tùng phía sau hắn.
Hắn nhìn một lát rồi khóe môi chậm rãi cong lên, thanh âm thâm trầm mà chắc chắc: “Nếu người thông minh không nói tiếng lóng thì Thất hoàng tử cũng chớ dấu đầu lộ đuôi.”
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không