Nàng ngay lập tức lao về phía lều lớn, không phải vì không tin Chiến Bắc Liệt mà là nhớ lại lần trước hắn trúng mị dược đã phải khổ sở vô cùng, phải liều mạng đè nén du͙c vọng,…
Ba người Cuồng Phong ở phía sau cũng có phản ứng ngay lập tức, ngay sau đó, bảy người Phùng Hiền Lập và Trịnh Thạch thầm than một tiếng ‘Xong!’ rồi cũng chạy theo nàng.
Lãnh Hạ chạy được một nửa, đột nhiên dừng bước, nữ nhân kia nàng không lo lắng, Chiến Bắc Liệt sẽ giải quyết nhưng nếu hắn trúng mị dược thật thì nên cho hắn thuốc giải, chậm trễ phút nào hắn sẽ càng phải chịu khổ thêm phút ấy.
Nàng quay người lại, đi về phía lều của Mộ Nhị.
Lúc đến nơi, Mộ Nhị đang xem một quyển sách thuốc, ngồi nghiêm chỉnh, cực kỳ chăm chú.
Nhìn thấy Lãnh Hạ lòng như lửa đốt chạy vào, hắn nhíu nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt mê man.
Lúc nghe nàng nói xong, hai chân mày càng nhíu sát vào nhau, trên mặt thể hiện sự nhẫn nhịn.
Hai mắt chớp chớp, ẩn chứa sự lên án sâu sắc: Dẫu gì ta cũng là một thần y.
Lãnh Hạ suy nghĩ một chút, ngoại trừ hai lần Mộ Nhị giải độc cho quan viên Đại Tần vì nàng thì những lúc khác nàng chỉ toàn tới chỗ hắn lấy độc dược, mê dược, mị dược,.. mấy loại thuốc vớ vẩn gì đó.
À, cũng có chút không biết trọng nhân tài.
Nhưng lúc này nàng không thừa thời gian, trực tiếp không nhìn sự oán niệm hiếm có ở Mộ Nhị, mảy may áy náy cũng không có, trực tiếp chìa tay ra.
Mộ Nhị và Lãnh Hạ không biết từ khi nào đã ăn ý đến thế, một người chìa tay, một người đưa thuốc.
Hắn lấy một bình sứ từ trong hòm thuốc, ngơ ngác đưa cho nàng, nhưng trong mắt thì cực kỳ không tình nguyện.
Lãnh Hạ cầm bình sứ, nhíu mày, cười nói ‘Đa tạ’ rồi lập tức phi như bay về phía lều của Chiến Bắc Liệt.
Trước cửa lều.
Cùng với một tiếng thét chói tai, là một nữ nhân bay từ trong lều ra ngoài, ngã sóng soài trên đất, kêu la rên rỉ.
Lãnh Hạ nhìn cũng không thèm nhìn mà trực tiếp vén mành đi vào trong.
Bên trong lều không có chỗ nào mà không có mùi vị kiều diễm, ngọt ngào, cực kỳ nồng nặc.
Chiến Bắc Liệt đang đứng chắp tay, sắc mặt âm trầm đứng ở giữa lều, đối diện là bảy phó tướng đang cúi thấp đầu và ba người Cuồng Phong đang đứng im lặng nhưng bộ dạng rõ ràng là xem kịch vui.
Lãnh Hạ bước đến trước mặt Chiến Bắc Liệt, đổ ra một viên, chưa nói gì đã trực tiếp nhét vào trong miệng hắn.
Chiến Bắc Liệt sửng sốt, nhưng không do dự mảy may, thành thành thật thật nuốt xuống.
Hắn chưa bao giờ lo Lãnh Hạ sẽ hiểu lầm, cho tới hôm nay, giữa hai người đã có sự tín nhiệm tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không vì những chuyện như thế này mà có sự xa cách.
Hơn nữa, hắn còn ước mẫu sư tử có thể ghen tuông một chút ấy chứ.
Lãnh Hạ nhìn hắn hình như không có chỗ nào không khỏe mới thở dài một hơi, rốt cuộc cũng có thể yên tâm.
Bảy phó tướng thì âm thầm liếc mắt nhìn nhau, Vương gia thân là Đại Tần Chiến thần, bị ám sát hãm hại không biết bao nhiêu lần, vậy mà mưu sĩ nhét thuốc vào miệng hắn, hắn nhìn cũng không nhìn một cái, hỏi cũng không hỏi một câu, không nghi ngờ chút nào, trực tiếp nuốt xuống.
Mà lúc trước, bọn họ nói đã tặng một nữ nhân, mưu sĩ cũng không lo lắng gì cả.
Hình thức ở chung như vậy, là xuất phát từ sự tín nhiệm tuyệt đối!
Hai người như thế, ai có thể chia cắt được?
Phó tướng lặng lẽ thở phào, may mà bọn họ sớm tỉnh ngộ, chứ nếu mà làm phải chuyện gì không nên làm, chọc phải hai người này thì hậu quả bọn họ không lãnh nổi.
Đến lúc này, Lãnh Hạ mới có thời gian nhìn nữ nhân kia.
Lúc nhìn lướt qua thấy không có gì, nhưng bây giờ nàng thật sự là kinh ngạc, trừng mắt nhìn Chiến Bắc Liệt, dở khóc dở cười hỏi: “Đây là… nữ nhân bọn họ tìm tới?”
Chiến Bắc Liệt mặt mày xanh mét, lúng túng ho khan một tiếng, buồn bực gật đầu.
Hắn và sứ giả Bắc Yến lôi thôi suốt một buổi chiều, ngươi tới ta đi đánh thái cực quyền, vừa tiễn chân bọn họ đi lên kinh thành gặp mặt Chiến Bắc Diễn.
Lúc quay về, mới bước đến cửa đã cảm thấy có gì đó không đúng, bên trong lại nồng nặc mùi hương.
Lãnh Hạ chưa bao giờ dùng phấn son, trên người nàng luôn có một mùi hương thơm mát tự nhiên, mùi hương ấy giống như nàng, lạnh nhạt mà lạnh lùng.
Mà mùi thơm nồng này có vài phần rẻ mạt, tuyệt đối không phải nàng.
Nếu nói là có kẻ mai phục thì cũng quá vụng về rồi, nơi này không phải ai thích đến thì đến thích đi thì đi, huống chi mùi hương nồng nặc như vậy, muốn hắn không phát hiện ra cũng khó.
Chiến Bắc Liệt nhíu nhíu mày, trực tiếp vén mành bước vào trong.
Vừa vào vửa, nhất thời trợn tròn mắt.
Một nữ nhân mặc một bộ y phục mỏng tang giữa trời rét mướt thế này, phong thái lả lơi đứng trong lều.
Son phấn đầy mặt, vừa nhìn đã biết là cô nương ở thanh lâu.
Không, không phải cô nương, là tú bà ở thanh lâu.
Đúng vậy, đây là một người đẹp hết thời.
Nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, nếu nhìn xuyên qua lớp son phấn thì có thể thấy trước đây cũng là một người phụ nữ tuyệt hảo.
Nhưng bây giờ, một nữ nhân như thế xuất hiện ở trong lều hắn, Chiến Bắc Liệt không cần nghĩ cũng biết là có chuyện gì xảy ra, gương mặt nhất thời đen hoàn toàn, khóe miệng không nhịn được mà co quắp.
Nhìn sang bên cạnh thì có một bát hương đang đốt, màu khí tím bay bay trong lều, đây chính là mùi hương nồng nặc mà hắn ngửi thấy khi nãy.
Chiến Bắc Liệt khẽ búng tay, bát hương kia lập tức tắt ngúm.
Đột nhiên, mành bị xốc lên, bảy phó tướng và ba người Cuồng Phong chạy tới, sau khi bọn họ vào cửa, nữ nhân kia cười duyên một tiếng: “Ai u, thật là một nam nhân oai hùng, tỷ tỷ nhất định sẽ cho ngươi biết nữ nhân tốt như thế nào.”
Mười người đồng loạt run lên, nhất là bảy tên phó tướng, hiện giờ rất muốn cầm cây búa đập vào đầu mình cho ngất đi.
Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chuyện Đại Tần Chiến thần đoạn tay áo là không thể truyền đi nên bọn họ chỉ dặn nữ nhân kia một câu: “Nhất định phải để cho hắn biết nữ nhân tốt, hiểu rõ nữ nhân.”
Ai ngờ nàng ta không biết chết sống, dám nói ra trước mặt Vương gia.
Nhìn sắc mặt kia Vương gia kìa, đen a!
Ngay lúc nữ nhân kia lắc lắc vòng eo, rung rung bộ ngực lớn, lả lơi bước đến trước mặt Chiến Bắc Liệt, rốt cục Đại Tần Chiến thần nhịn không được du͙c vọng…
Hắn vung tay lên, lập tức đánh nàng ta bay ra ngoài.
Lúc này, Lãnh Hạ đang ngả vào bả vai Chiến Bắc Liệt, cười ngặt nghẽo rung cả người.
Nàng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Chiến Bắc Liệt khi nhìn thấy nữ nhân này và khi nghe xong câu nói kia.
Khí tức của người bên cạnh càng ngày càng âm trầm, rốt cuộc Lãnh Hạ cũng cố thu liễm lại vài phần, ánh mắt trêu tức nhìn hắn nhưng miệng lại tò mò hỏi Trịnh Thạch: “Sao lại tìm một nữ nhân già như vậy?”
Vừa dứt lời, Chiến thần mặt vốn đen, khí tức lại càng thêm âm trầm.
Thậm chí Trịnh Thạch có thể nghe thấy được thanh âm của kết băng trong không khí.
Thật ra họ cũng muốn tìm những cô nương thanh xuân nhưng nơi này cằn cỗi hoang vu, tình hình lại còn cấp bách, các cô nương thanh lâu vừa nghe vào quân doanh đã sợ không dám nhận, chỉ có tú bà này, vừa nghe được trăm lượng bạc đã đi theo tiểu binh tới đây.
Ban đầu họ cũng không đồng ý, đường đường là Chiến thần sao có thể tìm cho hắn một nữ nhân lớn tuổi như vậy tuy rằng nữ nhân này thoạt nhìn vẫn quyến rũ như trước.
Nhưng sau khi nghe xong một bài ngôn luận tự đề ình của bà ta cũng thấy có đạo lý, muốn Vương gia biết được nữ nhân tốt thế nào thì nhũng tiểu cô nương trẻ tuổi sao có thể làm được?
Trịnh Thạch khúm núm không dám trả lời, sợ mình vừa nói đã bị Vương gia giết chết.
Nữ nhân kia nghe thấy thế lại không vui.
Nàng ta đứng phắt dậy, hùng hổ chạy đến trước người Lãnh Hạ, đang muốn dạy bảo thì thấy người vừa nói là một thiếu niên thanh tú.
Cố nuốt trôi cơn tức, nàng ta nhìn chằm chằm Lãnh Hạ hồi lâu, rồi ném cho nàng một cái mị nhãn, phong tình vạn chủng nói rằng: “Các tiểu cô nương trẻ tuổi sao có thể có hiểu biết được? Đệ đệ này, đã nếm thử mùi vị của nữ nhân chưa? Nếu không ngại thì để tỷ tỷ dạy ngươi một chút…”
Tay nàng sắp sờ lên mặt Lãnh Hạ thì đột nhiên bị người ta lôi ra ngoài.
Phùng Hiền Lập và Trịnh Thạch mỗi người kéo một cánh tay, lôi nàng ra ngoài, vẻ mặt đau khổ nói: “Cô nãi nãi ơi, cái này không liên quan đến ngươi, đi về nhanh đi.”
Nữ nhân này cũng to gan quá, không thấy Vương gia toàn sát khí sao?
Nếu ngươi trêu đùa mưu sĩ thì cái tay này có thể sẽ không còn nữa đâu.
Nữ nhân kia bị kéo đi nhưng miệng vẫn không ngừng: “Ta nói này… các ngươi, mấy đại lão gia lại cùng khi dễ một nữ nhân như ta.”
“Ta đã nói với các ngươi rồi, dù chuyện không thành thì ta cũng không trả bạc đâu.”
“Ai, thật đáng tiếc, hai nam nhân xinh đẹp…”
Đến tận lúc tiếng nói biến mất, trong lều cực kỳ im lặng, mấy tên phó tướng đến thở mạnh cũng không dám.
Ba người Cuồng Phong xem rất vui, thầm nghĩ trong lòng, đáng!
Lãnh Hạ phất tay một cái, bọn họ như được đại xá, nhanh như cắt lủi ra ngoài.
Sau khi trong lều chỉ còn nàng và Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ muốn nhịn cười để vuốt giận cho Đại Tần Chiến thần nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt oán phu của hắn liền không nhịn nổi, bật cười khanh khách.
Lãnh Hạ ôm lấy cổ hắn, vùi mặt vào ngực hắn cười không ngừng.
Chiến Bắc Liệt hung hăng trợn mắt nhìn, bỗng ôm lấy nàng đặt lên giường.
Hắn đè nàng xuống, nghiến răng nghiến lợi rít lên hai chữ: “Tức phụ!”
Tuy rằng Lãnh Hạ không sợ cọp giấy, nhưng cũng lo lắng mình động vào khí khái nam tử của Đại Tần Chiến thần.
Nàng cố gắng nhịn cười, điều chỉnh sắc mặt, trong mắt chỉ còn chút ý cười vương vấn, hôn hắn một cái rồi trịnh trọng gật đầu, cực kỳ nghiêm túc: “Không cười.”
Đại Tần Chiến thần nhìn nàng hồi lâu rồi hôn lên trán nàng một cái, hài lòng nằm xuống giường.
Hắn nằm xuống bên cạnh Lãnh Hạ, thoải mái ôm thân hình mềm mại của nàng.
Lãnh Hạ nhích lại gần phía ngực hắn, điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi đột nhiên nhớ tới việc sứ giả Bắc Yến đã đến, hỏi: “Thế nào rồi?”
Nói đến chính sự, Chiến Bắc Liệt cũng nghiêm túc vài phần, giữa hai chân mày có thể thấy được vài phần phiền chán, bật cười một tiếng: “Còn không phải là cò kè mặc cả sao.”
Lãnh Hạ ngắm nghía bàn tay hắn đang đặt trên hông mình, nhướn mi hỏi: “Cò kè mặc cả được cũng phải dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau.”
Lúc này, trong ngũ quốc có cái đó sao?
Hôm nay vừa đáp ứng, ngay ngày mai đã có thể xé bỏ hiệp nghị.
Hôm nay là bằng hữu, ngày mai sẽ biến thành kẻ địch, như vậy thì sao có thể đàm phán thật sự được?
Chiến Bắc Liệt gật đầu, trả lời: “Đây cũng chỉ là thăm viếng hình thức thôi, họ đang không bị uy hiếρ nên nếu bắt bọn họ trả giá bằng cái gì đó, bọn họ tuyệt đối sẽ không.”
Khóe môi cong lên một độ cong giễu cợt, hắn nói tiếp: “Nhưng nếu không có hình thức này thì bọn họ lại không thể yên tâm.”
Lãnh Hạ hiểu ý của hắn, Bắc Yến sợ Đại Tần đột nhiên chặn ngang, ngồi làm ngư ông đắc lợi, ngoại giao hình thức như thế này thì nhất định phải làm, nhưng nếu thật sự bảo họ đưa cho Đại Tần cái gì thì họ cũng không đồng ý.
Ai biết cho ngươi lợi ích xong ngươi có cắn lại ta một phát không?
Nhưng mặc dù không đồng ý thì việc phái sứ giả đi là vẫn phải làm, nếu không họ không thể yên tâm mà khai chiến với Đông Sở.
“Thật là mâu thuẫn.” Lãnh Hạ tổng kết một câu, xoay người, ngửa đầu hỏi: “Vậy thì Đông Sở cũng phải tới chứ?”
“Lòng người chính là như vậy…” Chiến Bắc Liệt lắc đầu nói, rồi ngẫm nghĩ ở trong lòng một lát, trầm giọng nói tiếp: “Đông Phương Nhuận hẳn là đã dưỡng thương tốt rồi nhưng phía Đông Sở vẫn không thấy có động tĩnh gì, không có tin tức của hắn.”
Lãnh Hạ nhướn mày, cười nói: “Không chừng không chỉ sứ giả Đông Sở tới mà còn có thể mang đến tin tức của Đông Phương Nhuận.”
Trong mắt Chiến Bắc Liệt hiện lên một tia tán thưởng, gật đầu: “Nên có một phong thư.”
Hiện nay, trong ngũ quốc, không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn, chắn chắn Đông Phương Nhuận sẽ không bỏ qua cơ hội liên thủ với Đại Tần đánh Bắc Yến…
Hai người nói chuyện một lúc nữa, rồi Chiến Bắc Liệt lẳng lặng ôm Lãnh Hạ, nghe thanh âm của các tướng sĩ bên ngoài lều.
Hoặc huấn luyện, hoặc vui đùa ầm ĩ, hoặc ba hoa khoác lác, vô cùng náo nhiệt.
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không