Bảy phó tướng vẫn đang đứng trong lều như cũ còn Chiến Bắc Liệt cũng vẫn không yên lòng.
Thỉnh thoảng hắn nhìn sắc trời bên ngoài sắc trời bên ngoài, sắc mặt cũng đen dần, vẻ u ám dần lan tỏa khắp nơi.
Phó tướng vừa sợ lại vừa có chút hả hê.
Chỉ là một ông già thỏ mà cũng dám lớn lối như vậy!
Nhìn sắc mặt Vương gia kìa, chờ thiếu niên kia trở về, có trò vui.
Quả nhiên, lúc thiếu niên kia quay về, Vương gia cắn răng mắng một câu: “Ngươi còn biết trở về!”
Phó tướng nhíu nhíu mày, sao lại cảm thấy ngữ điệu này có chút không đúng?
Sao lại có vài phần nũng nịu?
Nhìn vẻ mặt Liệt Vương xem, từ u ám âm trầm đã trở nên sáng sủa rồi.
Khóe miệng cong lên là sao?
Ý cười trong mắt là sao?
Bảy tên phó tướng không thể tin nổi trừng mắt nhìn Chiến Bắc Liệt, trong lòng reo hò: Nội dung vở kịch không phải như thế a!
Thấy bọn họ còn chưa bàn bạc xong, Lãnh Hạ đi thẳng tới chỗ giá sách lấy một quyển ra.
Nàng đi tới bên giường, dựa vào thành giường nhàn nhã đáp: “Đói bụng sẽ về.”
Nàng kiên quyết sẽ không nói cho Chiến Bắc Liệt mình đứng bên hồ dạy Mộ Nhị hơn một canh giờ, người này, nhất định sẽ bạo phát.
Lúc này Chiến Bắc Liệt nhớ tới, bây giờ đã đến lúc dùng bữa.
Tức phụ đói bụng, đây là đại sự!
Hắn đứng bật dậy, lớn tiếng phân phó: “Dùng bữa!”
Ánh mắt mấy tên phó tướng nhìn Lãnh Hạ, đã không chỉ là khinh bỉ mà còn có vài phần vặn vẹo bội phục.
Ông già thỏ, cũng là một kỹ thuật sống a!
Ông già thỏ nào có thể giống như thiếu niên này, dạy dỗ Đại Tần Chiến thần thành như vậy?
Phi!
Vương gia anh minh thần võ không phải đoạn tay áo!
Không phải đoạn tay áo, vậy là cái gì?
Nhìn ánh mắt của Vương gia kìa, từ lúc thiếu niên kia bước vào, có dời khỏi hắn không?
Bảy người không ngừng đấu tranh tư tưởng, cuối cùng kết luận lại một điều.
Vương gia chỉ là lầm đường lạc lối.
Đúng vậy, lầm đường lạc lối.
Bảy người liếc nhau, cùng quyết định một điều, phải đưa Vương gia quay về chính đạo a!
Chiến Bắc Liệt liếc mắt nhìn bọn họ, trực tiếp phân phó: “Hôm nay mệt mỏi rồi, đều đi ra ngoài đi.”
Vừa dứt lời, mùi thức ăn thơm phức đã bay vào.
Ba món ăn một món canh, đều là những món rau cực kỳ đơn giản.
Chiến Bắc Liệt gắp một đũa rau xanh cho Lãnh Hạ, có vài phần áy náy nói rằng: “Ở đây rất cực khổ, được như thế này là rất tốt rồi, đến lúc chiến tranh xảy ra thì bánh bao cháo loãng cũng là xa xỉ.”
Lãnh Hạ cười cười, tại nơi hẻo lánh này, ba món ăn một món canh cũng đã là phong phú rồi.
Chắc là do hôm nay là ngày đầu Chiến Bắc Liệt tới đây nên tướng sĩ mới cố ý làm nhiều hơn một chút, chẳng qua nàng… chưa bao giờ để ý đến mấy thứ này, no bụng là được rồi.
Nàng gắp một đũa ăn thử, tuy có chút đơn điệu nhưng mùi vị cũng không tệ.
Lãnh Hạ thấy hắn quan tâm mình, trong lòng cũng thấy ấm áp, vui vẻ, cười đáp: “Không sao, ta hiểu.”
Nhất thời, Chiến Bắc Liệt mặt mày rạng rỡ, cười như kẻ ngốc, tuyệt đối là do tức phụ thương ta.
Hắn vui vẻ nhìn Lãnh Hạ ăn, đột nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn phía bên ngoài lều, bảy tên phó tướng vẫn đang đứng ngẩn ngơ, quát: “Sao còn chưa đi?”
“Đi! Đi! Đi! Bây giờ đi!”
Phó tướng ồn ào loạn lên, sau khi ra ngoài, mỗi người đều kiên định trong lòng.
Nhất định phải nghĩ biện pháp, đưa Vương gia quay về chính đạo!
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không