Doanh trại ngoại ô Trường An phải gọi nơi này là sư phụ.
Diệp Nhất Hoàng dù đã đi du lịch khắp mọi nơi, huynh đệ khắp thiên hạ, binh sĩ tuy rằng biết rất nhiều nhưng cũng là lần đầu tiên được đến doanh trại, hưng phấn nhảy tới nhảy lui.
Chiến Bắc Liệt ôm Lãnh Hạ, suốt đường đi săn sóc tỉ mỉ, giới thiệu cho nàng, lời nói nhỏ nhẹ, miễn bàn có bao nhiêu nhu hòa.
Dọc đường đi, người nào nhìn thấy hai người cũng đều dừng lại, đứng bất động, há hốc mồm.
Đi qua nơi nào đều tạo nên một vài bước tượng, cực kỳ quỷ dị.
Đi tới tận một lều thật lớn, hai tên tiểu binh ở bên ngoài kich động hành lễ với Chiến Bắc Liệt, lớn tiếng nói: “Vương gia!”
Hai tên lính tuổi tương đương nhau, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, vẻ mặt chất phác khả ái.
Chiến Bắc Liệt gật đầu, bảo bọn họ đi gọi những người khác tới đây.
Sau đó vén mành lên, ôm Lãnh Hạ đi vào.
Ở cửa lại nhiều thêm hai pho tượng.
Trong lều rất trống trải, ở đây có ánh sáng rất tốt.
Có một chiếc bàn rộng lớn, trên vách lều có treo bản đồ, và một vài giá sách bày đầy binh pháp.
Rất rõ ràng là nơi làm việc.
Ở phía bên kia có một tấm mành dày.
Lãnh Hạ đánh giá trong lều xong liền vén tấm mành lên, bên trong bày biện rất đơn giản, có một chiếc giường, một chiếc tủ, là nơi nghỉ ngơi.
Sờ thử trong hộc tủ thì không có bụi, chăn đệm trên giường cũng không ẩm ướt, rất sạch sẽ và mềm mại.
Chiến Bắc Liệt không tới đây đã năm năm nhưng bên trong lại không nhiễm một hạt bụi, dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp, hiển nhiên là mỗi ngày đều có người dọn dẹp.
Hắn nhận lấy túi hành lý của Lãnh Hạ từ tay Chung Thương, suy nghĩ một chút rồi phân phó: “Triệu tập các phó tướng, một khắc đồng hồ sau sẽ bàn bạc công việc.”
Sau khi Chung Thương vâng mệnh rời đi, Chiến Bắc Liệt vừa dọn dẹp vừa nhìn Lãnh Hạ đang sắp xếp hành lý, nhíu nhíu mày hỏi: “Từ trước đến giờ toàn là ta ở một mình ở đây nên vừa bàn việc vừa nghỉ ở đây luôn. Hay ta sang nơi khác bàn việc?”
Vất vả suốt dường đi, bây giờ mẫu sư tử chắc cũng đã mệt rồi.
Đám phó tướng này toàn người nói to, nếu bàn việc ở đây thì làm sao tức phụ nghỉ ngơi được?
Chiến Bắc Liệt rối rắm không thôi.
Lãnh Hạ cong cong khóe môi, biết hắn lo lắng về chuyện nghỉ ngơi của mình.
Vừa lấy y phục ra vừa lắc đầu, cười nói: “Không cần phiền hà.”
Binh lính nhìn mình như nhìn quỷ, tuy không quan tâm lắm là họ nghĩ thế nào, tùy họ nghĩ sao thì nghĩ nhưng cũng không thể gây phiền phức cho Chiến Bắc Liệt.
Ở doanh trại, kỷ luật cực kỳ trọng yếu.
Nếu chỉ vì chuyện này mà khiến Chiến Bắc Liệt làm rối loạn quy củ trước đây, tướng sĩ sẽ cảm thấy thế nào?
Chiến Bắc Liệt cũng hiểu là Lãnh Hạ suy nghĩ cho hắn, không tự chủ được mà cười hớn hở.
Nụ cười này chói mắt như châu ngọc, Lãnh Hạ trừng mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy nếu hắn mà là con mèo thì sẽ dụi dụi đầu vào người nàng mà làm nũng.
Lắc đầu một cái, xua đi ý tưởng kỳ lạ trong đầu, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Lúc mấy người phó tướng vào lều liền nhìn thấy vẻ mặt cười ngây ngô của Đại Tần Chiến thần.
Cười giống như một tên ngốc!
Làm bọn họ kinh hãi mà dừng bước, không tự chủ được mà rùng mình.
Những phó tướng này cũng là người từng trải, đừng thấy bọn họ chỉ ở biên quan lâu ngày, thê thiếρ cũng không ít đâu.
Ánh mắt này!
Ánh mắt này hoàn toàn chính là một tên ngốc đã chìm sâu vào lưới tình.
Bọn họ bận rộn nhiều việc nên không ra nghênh đón Chiến Bắc Liệt, nhưng trên đường tới đây đã nghe không ít những lời đồn đại.
Họ vốn không tin…
Nói đùa!
Đại Tần Chiến thần vén mành xe, hỏi han ân cần, mặc áo choàng ột người nam nhân sao?
Loại chuyện đàn bà như thế, dù cắt đầu họ, ho cũng không tin.
Huống chi còn là một người nam nhân.
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Nhất là Liệt Vương gia vừa tới doanh trại liền tìm bọn họ bàn việc, càng làm cho bọn họ yên tâm.
Vương gia quả nhiên chính là Vương gia!
Nhưng bây giờ, nhìn theo ánh mắt của Chiến Bắc Liệt, không phải là một thiếu niên môi hồng răng trắng đang sắp xếp y phục sao?
Đại Tần Chiến thần ánh mắt ngơ ngẩn, nhất thời làm bọn họ lệ nóng tuôn trào…
Vương gia a!
Sao ngươi lại cong a?
Sao không nói tiếng nào đã cong?
Ngươi bất thình lình cong như thế, làm sao chúng ta chịu được a!
Lãnh Hạ đã sớm phát hiện có người vào, cũng nghĩ rằng đây là quân doanh, toàn nam nhân nên không có gì phải kiêng kỵ cho lắm.
Nhìn đám phó tướng run rẩy kinh hoàng, lại nhìn Chiến Bắc Liệt đang nhìn mình chằm chằm, bất đắc dĩ thở dài.
Khụ!
Lãnh Hạ ho khan một tiếng, gọi tỉnh Chiến Bắc Liệt.
Chiến Bắc Liệt vừa khôi phục ý thức liền thấy mấy phó tướng sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa, cũng lúng túng ho khan.
Bây giờ không giống như lúc trước, có mẫu sư tử ở đây thì không thể để họ tự tiện ra vào được, hắn nhíu nhíu mày, trầm giọng phân phó: “Từ sau trước khi vào phải bẩm báo.”
Phó tướng dại ra gật đầu.
Chiến Bắc Liệt hài lòng, bắt đầu vào việc, hỏi: “Tình hình hôm nay thế nào rồi?”
Phó tướng dại ra gật đầu.
Chiến Bắc Liệt nhíu nhíu mày, cầm bút lông gõ xuống bàn một cái, triệu hồi hồn phách của mấy phó tướng trở về.
Tổng cộng có bảy phó tướng, tất cả đầu mê man nhìn hắn, ý tứ: Ngươi vừa nói gì?
Hắn day day mi tâm, gào lên một tiếng: “Tình hình hôm nay.”
Bảy phó tướng đồng loạt run lên.
Một phó tướng mặt chữ điền, râu ria xồm xàm, có phản ứng đầu tiên, trong giọng nói có vài phần không giải thích được: “Vương gia, Bắc Yến và Đông sở đã chuẩn bị kỹ càng, quân đội hai nước đều đã tập kết ở biên giớ, hai bên rục rịch nhưng không biết tại sao đến giờ còn chưa khai chiến.”
Hắn báo cáo nhưng đuôi mắt vẫn liếc về phía Lãnh Hạ.
Vương gia rất tín nhiệm tiểu tử này a, thậm chí ngay cả lúc bàn việc cũng không đề phòng hắn.
Nghĩ như vậy, liền cảm thấy một làn gió lạnh thổi ở phía sau.
Lén liếc lên trên một cái, quả nhiên là Vương gia mặt đen lại nhìn hắn.
Không phải là một mỹ thiếu niên sao?
Dù là mỹ thiếu niên của ngươi nhưng nhìn một chút thì mất miếng thịt nào sao?
Phó tướng tự nhủ trong lòng nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng về phía trước, cũng không dám…liếc sang bên kia nữa.
Chiến Bắc Liệt gật đầu, khóe môi cong lên, chậm rãi nói: “Đương nhiên là vì đề phòng ba nước còn lại xen ngang một cước, giờ chắc sứ giả hai nước đã lên đường rồi.”
Một gã phó tướng đen đen gầy gầy bừng tỉnh đại ngộ nói: “Vương gia, ngài nói là hai nước đều đang chờ, chờ sứ giả thuyết phục được ba nước khác đảm bảo sẽ không tham chiến mới yên tâm?”
Bên kia, Chiến Bắc Liệt bọn họ thảo luận quân tình hai nước, bên này Lãnh Hạ đã sắp xếp xong, đứng dậy duỗi người.
Hán tử râu ria xồm xàm, mặt chữ điền chỉ vào Lãnh Hạ, ấp a ấp úng hỏi: “Vương gia, công tử này là…”
Chiến Bắc Liệt nhíu nhíu mày, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nên chọn thân phận gì cho tức phụ thì tốt đây?
Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu, ngừng lại một chút, nói rằng: “Mưu sĩ.”
Mưu sĩ?
Vương gia a, nói cái này cũng quá giả dối đi.
Làm gì có mưu sĩ nào ở cùng một lều với chủ tướng, lại còn ngủ cùng giường.
Bảy người đều không tin nhưng cũng không dám nhiều lời, tự tính toán trong lòng.
Lãnh Hạ cũng lười quản bọn họ nghĩ như thế nào, dù sao cũng sẽ nghĩ nàng là nam sủng của Chiến Bắc Liệt, không có chút sáng tạo nào đâu.
Nàng thản nhiên bước ra ngoài lều, vừa đi vừa lười biếng nói: “Ta đi dạo một chút.”
Giọng điệu này, lười biếng, cử chỉ này, không đợi Chiến Bắc Liệt đồng ý đã đi ra ngoài, chỉ là thông báo cho hắn một tiếng, mà không phải là xin phép.
Bảy tên phó tướng nhất thời nổi giận, quả thực là không đặt Vương gia vào mắt.
Cưng chiều một chút đã kiêu ngạo, tự coi mình là quan trọng sao?
Chẳng qua chỉ là một ông già thỏ mà thôi!
Phó tướng căm tức nhìn bóng lưng của Lãnh Hạ ở phía trước, xem Vương gia trị tội ngươi như thế nào.
Bọn họ chờ a chờ, chờ a chờ, chờ đến lúc nàng đi mất dạng vẫn chưa nghe được câu ‘ Lớn mật’ của Chiến Bắc Liệt.
Quay đầu nhìn lại, nhất thời rơi hết mắt ra ngoài.
Chỉ thấy Đại Tần Chiến thần đang nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa kia, trong mắt chứa đầy ái mộ si mê chiều chuộng…Tất cả những thứ này thể hiện rõ tình cảm của hắn.
Đến tận lúc tiểu tử kia đã khuất dạng Vương gia mới quay đầu trở về.
Một lúc sau, vẻ mặt chán nản lầm bầm: “Quên mất không bảo nàng về sớm một chút, đi đường cả ngày hẳn là đã mệt mỏi rồi.”
Trong doanh trướng xuất hiện thêm bảy bức tượng đá.
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không