Từ đây đi thì mất khoảng hai ngày sẽ tới xích cương.
Chiến Bắc Liệt trị quân cực kỳ nghiêm khắc, trong quân doanh không có nữ nhân, cho nên Lãnh Hạ cũng thay một bộ y phục của nam nhân, búi tóc cũng theo kiểu nam nhi.
Nhìn qua thì chính là một thiếu niên tuấn mỹ.
Ngoại trừ sắc mặt Chung Thương có hơi tái nhợt, thì mọi thứ đều tốt.
Diệp Nhất Hoàng vỗ vỗ vai hắn, có lòng tốt đề nghị: “Nếu không cưỡi ngựa được thì ngươi ngồi xe ngựa đi?”
Chung Thương nhất thời xanh mặt, cảm giác thấy tiểu tử này đang sỉ nhục khí khái nam tử của thị vệ thiếρ thân Đại Tần Chiến thần hắn.
Lập tức khẽ điểm mũi chân bay lên lưng ngựa, dùng hành động thể hiện thái độ thực tế là hắn sẽ không ngồi xe ngựa.
Diệp Nhất Hoàng bĩu môi, nằm bò xuống lưng lão mã tìm an ủi.
Lâm Bích và Lâm Thanh hôm qua nói lời chia tay suốt cả đêm, nói đến tình cảnh của từng người nhưng đại đa số thời gian đều là Lâm Thanh nói, Lâm Bích vui vẻ nghe.
Nghe hắn kể làm thế nào gặp được Liệt Vương phi, làm sao nhận chủ, sao có thể đi theo nàng tới tận giờ.
Từ ngôn ngữ và giọng điệu có thể nghe được sự tôn kính hắn dành cho Liệt Vương phi.
Lúc này phải đi, Lâm Thanh càng không muốn, vẫn kéo tay Lâm Bích, viền mắt hồng hồng hỏi: “Tỷ, ngươi không đi cùng ta sao?”
Lâm Bích cười dịu dàng, xoa xoa đầu hắn: “Tỷ lớn lên ở Tiết thành, đây là nhà của ta, tỷ ở đây chờ ngươi, lúc nào nhớ tỷ tỷ thì về thăm một lát.”
Lâm Bích nhìn Tiết thành vừa quen thuộc vừa xa lạ, tuy rằng vẫn luôn sống trong Phủ thành chủ nhưng đã năm năm không nhìn thấy nơi này.
Hai người nói mấy câu nữa, rồi Lâm Bích đi tới trước mặt Lãnh Hạ, quỳ xuống dập đầu ba cái, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Lâm Bích đa tạ đại ân đại đức của Liệt Vương phi!”
Ba cái dập đầu này Lãnh Hạ không ngăn lại.
Đây là một nữ nhi, cảm kich ân nhân đã báo đại thù diệt môn của nàng!
Đây là một tỷ tỷ, cảm kich ân nhân đã chăm sóc đệ đệ duy nhất của nàng.
Đây là sự tôn trọng của Lãnh Hạ đối với nữ nhi này, người tỷ tỷ này, cười yếu ớt nhận ba cái dập đầu rồi mới đỡ nàng lên.
Lãnh Hạ tán thưởng Lâm Bích, tuy không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng từ lần gặp trước đã có thể nhìn ra, đó là một nữ nhân thông minh, cơ trí.
Có thể đè nén nỗi hận, ở bên cạnh kẻ thù diệt môn trong lòng năm năm, chỉ vì cầu có được một cơ hội trả thù, nữ nhân như vậy, làm sao có thể không kính phục?
Hai nữ nhân nhìn nhau một cái, không nói thêm gì nữa.
Trong mắt một người là cảm kich và kính ý.
Trong mắt một người là tán thưởng và cổ vũ.
Nữ nhân này sẽ có cuộc sống của nàng, cuộc sống hoàn toàn mới!
Mọi người xuất phát từ dịch quán, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đi đầu, theo sau là Chung Thương và ba người Cuồng Phong.
Một bên là Mộ Nhị đờ ra và Diệp Nhất Hoàng cưỡi lão mã u buồn nhìn trời.
Cuối cùng là Thí Thiên nhìn qua rất giống thổ phỉ, hơn bốn trăm người uy phong lầm lẫm!
Dân chúng Tiết thành tự phát ra khỏi nhà, mặc y phục thật dày chờ trên đường phố, dân chúng toàn thành đến đông đủ, vây quanh đường vô cùng chật chội.
Trong đó còn có lưu dân đã được sắp xếp thật tốt, người nào cũng hai mắt đỏ hoe nhìn họ rời đi.
Đây là Chiến thần của Đại Tần!
Đây là anh hùng của Tiết Thành!
Đây là bầu trời của dân chúng.
Đột nhiên, một nữ nhân cười đùa nhảy nhót lao ra khỏi đám người, tóc tai rối bời, quần áo bẩn thỉu, trên người trên mặt, khắp nơi đều là vết thương, cười si ngốc, ngơ ngác.
Chạy ngã trái ngã phải ngẹo đầu chạy tới phía Chiến Bắc Liệt.
Chính là Tiết Oánh!
Lãnh Hạ nhướn mày, nữ nhân này dù là điên giả hay điên thật thì cũng là con gái của Tiết Nhân Nghĩa, đương nhiên không thể sống tốt.
Dân chúng toàn thành bị Tiết Nhân Nghĩa áp bách bao năm, sẽ phát tiết trên người con gái hắn.
Hơn nữa lúc còn là thiên kim Tiết gia, Tiết Oánh cũng ngang ngược không ít.
Toàn bộ Tiết thành, có người nào không hận?
Từ những vết thương đầy người kia là có thể nhìn ra.
Từ lúc nàng xuất hiện, ánh mắt dân chúng đồng loạt trở nên phẫn hận, dù là điên rồi cũng không thể xóa nhòa những tội lỗi trước đây.
Tiết Oánh chăm chú nhìn chằm chằm Chiến Bắc Liệt, trong mắt có hiếu kỳ, có nhớ lại, các loại tâm tình phức tạp trộn lẫn trong đáy mắt, giống như đã quên người này nhưng không hiểu sao lại thấy hắn rất quen thuộc.
Nàng mút mút năm ngón tay, dáng vẻ cực kỳ vui vẻ.
Từng bước từng bước lại gần Chiến Bắc Liệt, ngượng ngùng cúi đầu: “Đại ca ca…”
Đột nhiên!
Đáy mắt Tiết Oánh bùng lên sự oán độc, nhanh như cắt móc ra một chủy thủ từ trong tay áo, bỗng nhiên đâm về phía Lãnh Hạ.
Trên chủy thủ tỏa ra sự căm hận tột cùng: “Ta giết ngươi!”
Chủy thủ của nàng đột nhiên đâm ra, dân chúng còn đang chỉ chỉ chõ chõ, lúc phản ứng kịp thì đã thấy chủy thủ kia sắp đâm vào ngực Lãnh Hạ.
Mọi người đều trừng hai mắt, hô lớn một tiếng.
Diệp Nhất Hoàng suýt nữa thì ngã ngựa, quát to: “Ân nhân!”
Mộ Nhị vẫn cứng nhắc như trước còn ba người Cuồng Phong thì cười khinh miệt.
Sắc mặt Chiến Bắc Liệt chẳng thay đổi mảy may, không có một tia lo lắng, quay người đi lên xe ngựa.
Trong lúc nguy hiểm, bàn tay Lãnh Hạ như một con rắn linh hoạt trườn lên cổ tay Tiết Oánh, chủy thủ của nàng không thể… di chuyển được nữa.
Lãnh Hạ cười nhợt nhạt, cười ôn nhu, cười ấm áp.
Trong nụ cười ấy, nàng hơi dùng sức một chút…
Răng rắc!
Tiếng xương vỡ vang lên, tiếng kêu thảm thiết của Tiết Oánh nổ vang trên đường lớn, vang tới tận chân trời.
Lãnh Hạ xoay ngược cánh tay của nàng lại, nắm lấy cánh tay bên kia, dùng sức lần nữa.
Cả người Tiết Oánh mồ hôi lạnh nhễ nhại, tay nàng…
Đã bị phế hoàn toàn!
Lãnh Hạ không đuổi tận giết tuyệt, mà dùng một phương thức ác độc hơn.
Vứt Tiết Oánh xuống giữa đám người, rồi xoay người lại nắm lấy bàn tay đang giơ ra của Chiến Bắc Liệt, điểm mũi chân một cái, cui vào xe ngựa.
Tiết Oánh, nửa đời sau của nàng sẽ phải sống trong sự trả thù và phỉ nhổ của dân chúng nơi này!
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không