Mọi người kinh ngạc nhìn cuộc chiến phía dưới, trên người Thí Thiên tỏa ra khí tức thị huyết, hiếu chiến, hung mãnh, không muốn sống,…
Bọn họ càng thêm khẳng định suy nghĩ trước đó của mình: Đây là một đám sói!
Lúc đầu, vì nhảy từ trên cao xuống nên cũng có không ít người bị thương đôi chút, đám thổ phỉ ở dưới cũng không phải là ngồi không, Thí Thiên đến tiêu diệt họ thì đương nhiên họ phải điên cuồng phản kich, con người lúc gặp nguy hiểm có thể có sức mạnh không thể tưởng tượng.
Nhưng mà bọn họ lại giống như không cảm thấy đau, mắt cũng không chớp cái nào, chém giết trong một đám thổ phỉ, bày ra khí thế đồng quy vu tận ngút trời!
Mà lúc này, cái làm cho Chiến Bắc Liệt kinh ngạc không phải là khí thế, mà là thủ đoạn bọn họ giết người, một kich trí mạng!
Sau khi Thí Thiên đã quen thuộc chiến trường, thì bắt đầu thể hiện thủ đoạn phi thường, mỗi người đều giống nhau, không có chiêu thức đẹp mắt, không có động tác dư thừa, một chiêu, một người mất mạng.
Sau một thời gian ngắn ngủi, chỉ trong một nén nhang, trong sơn trại, trừ Thí Thiên, thì không còn kẻ nào còn sống.
Một vũng máu, một thi thể!
Ngay cả Chiến Bắc Liệt cũng không thể không thừa nhận, đây là một đám sói hung bạo! Một đội ngũ quét ngang trời đất!
Hắn bắt đầu tự hỏi, chi đội này hiện tại chỉ có bốn trăm linh hai người, nếu là bốn nghìn người, bốn vạn người, bốn mươi vạn…
Trăm vạn quân đội Đại Tần có thể chống đỡ không?
Đáp án là: Không thể!
Lãnh Hạ rất vui mừng, vui mừng phát ra từ nội tâm.
Lúc xuất phát từ Trường An, khả năng của bọn họ nàng hiểu hơn ai hết, nhưng mà chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, gần như đã có thể dùng thay da đổi thịt để hình dung.
Nàng có thể tưởng tượng được trong hai tháng này họ đã phải trả giá bao nhiêu mới có thể thuần thục kỹ năng giết người mà nàng chỉ dạy trong một khoảng thời gian ngắn.
Trong đầu ba người Cuồng Phong lúc này chỉ có hai chữ: rung động.
Nhưng mà còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì chuyện xảy ra tiếp theo làm cho người ta không nói được lời nào.
Thí Thiên nhanh như chớp lục soát khắp sơn trại, hùng hùng hổ hổ lôi mấy hòm vàng bạc ra, trong mắt tràn đầy khinh thường, tức giận không thôi: “Con mẹ nó, sơn trại cái khỉ gì, quá nghèo nàn.”
‘Ực!’ một tiếng, mọi người đồng loạt nuốt vào một ngụm nước miếng.
Diệp Nhất Hoàng nhảy dựng lên, hai mắt tỏa sáng nhìn đống châu báu vàng bạc đầy đất, không thể tin lắp bắp hỏi: “Ngươi ngươi ngươi ngươi… các ngươi nói cái gì? Quá quá quá quá… quá nghèo nàn?”
Câu này lắp ba lắp bắp, tuyệt đối có thể so với Chu Lợi!
Thí Thiên vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu đỏ mặt, ánh mắt đảo toán loạn, giống như trẻ nhỏ làm sai đang chờ bị người lớn trách phạt, liếc mắt một cái cũng không dám liếc về phía Lãnh Hạ.
Lát sau, Chu Trọng cực kỳ ghét bỏ lại liếc đống vàng bạc kia một cái, vuốt vuốt râu thở dài: “Chưa từng gặp sơn trại nào nghèo như này, thật sự là dọa người!”
Trì Hổ lúng ta lúng túng nói với Lãnh Hạ: “Cô nương, chúng ta không ngờ sơn trại này nghèo như vậy, từ sau sẽ xem xét kỹ hơn trước khi tiêu diệt!”
Ba người Cuồng Phong đồng loạt ngã xuống đất, không ngừng run rẩy, con mẹ nó, các ngươi có ý gì đây?
Chẳng lẽ Đại Tần Chiến thần tam đại ám chúng ta trông rất giống nhà quê sao?
Lãnh Hạ thì lại rất bình tĩnh, nàng nhíu nhíu mày liễu, rất có hứng thú hỏi: “Hai tháng này, cũng được không ít bạc đấy nhỉ?”
Nói đến đây, tất cả mọi người đều hưng phấn, Lâm Thanh cực kỳ đắc ý cười cười nói: “Cô nương, ngươi cũng biết đấy, bình thường đám thổ phỉ này chuyên cướp đoạt của dân chúng, lần đầu tiên chúng ta tiêu diệt xong một sơn trại, bên trong có một cái hang tràn đầy vàng bạc châu báu, sáng đến mức lóa cả mắt không tài nào mở ra được!”
Chiến Bắc Liệt nhíu mày hỏi: “Có bao nhiêu?”
Lý Tuấn kiêu ngạo ngẩng đầu, vừa định ra vẻ thì thấy người hỏi là Đại Tần Chiến thần, nhất thời khí thế mất hết, suy nghĩ một chút rồi so sánh: “Dù sao cũng phải tương đương với thu nhập năm năm của sòng bạc Tứ Hải!”
Ba người Cuồng Phong đồng loạt hít vào mấy ngụm lãnh khí, thu nhập năm năm của sòng bạc Tứ Hải?
Đệ nhất sòng bạc của thành Trường An…
Thu nhập năm năm?
Chẳng phải là đủ cho quốc khố Đại Tần, hoạt động trong một năm sao?
Nghĩ đến đây, ba người đều vui không kìm được, đừng nhìn Đại Tần có Đệ nhất Tài thần Mạc Tuyên, thật ra chuyện quốc khố nghèo nàn đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, chi phí rất nhiều, như là chỉ riêng quân phí cũng đã cần một số bạc rất lớn.
Nếu không Chiến Bắc Diễn cũng sẽ không nghĩ biện pháp vơ vét của cải khắp nơi như thế, Mộ Dung Triết dâng tặng hổ phách quý hiếm hắn liền mặt mày hớn hở, thậm chí ngay cả Ngũ quốc đại điển cũng công khai bán chỗ ngồi.
Nhất là hiện giờ sắp khai chiến, thật sự là bao nhiêu bạc cũng thấy ít a!
Chiến Bắc Diễn đang vò đầu bứt tai trong hoàng cung, hận tại sao không có cơn mưa vàng rơi xuống đầu hắn, dù là đập hắn máu me be bét cũng không sao.
Lúc này ba người Cuồng Phong đang vô cùng ảo não, sao bọn họ không sớm nghĩ tới chuyện này, quét sạch sơn tặc trong Đại Tần, lại bị Thí Thiên chiếm trước.
Sai lầm, sai lầm!
Thí Thiên vừa thấy thần sắc bọn họ liền biết bọn họ nghĩ gì, đồng loạt bĩu môi nói: “Đây chính là bạc của cô nương chúng ta!”
Ba người Cuồng Phong không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt chờ mong sang phía Lãnh Hạ, ý tứ: Tiểu Vương phi a, lưu hoàng kia ngươi dùng để làm pháo hoa bắn, bạc này cũng nên chia một chút chứ?
Chiến Bắc Liệt thì không nghĩ chút nào, tuy rằng Đại Tần thiếu bạc nhưng bạc của mẫu sư tử thì là của mẫu sư tử, đây là số bạc do thuộc hạ của nàng dùng mạng để đổi, sao hắn có thể mở miệng với nàng chứ?
Hắn quăng cho ba người Cuồng Phong ánh mắt cảnh cáo, ba người nhất thời cụp mắt lại, vẻ mặt đau khổ ôm đầu kêu than.
Lãnh Hạ nhìn hắn một cái, trong mắt là sự ấm áp vui vẻ, nắm tay hắn thật chặt, cười nói với Thí Thiên: “Số bạc này là do các ngươi dùng mạng để đổi, ta chỉ lấy một nửa, còn lại các ngươi tự chia. Một nửa này các ngươi phái người chuyển về Trường An, để tổng quản Vương phủ Chu Phúc chuyển vào Hoàng cung.”
“Rõ!” Thí Thiên dạ ran.
Đối với bọn họ, họ chưa từng nghĩ sẽ được một nửa số bạc này, họ là người của cô nương thì đương nhiên số bạc đó cũng là của cô nương.
Còn cô nương chia như thế nào thì họ không có ý kiến gì.
Nhưng mà cô nương lại nói là cho bọn họ một nửa, một nửa này thật sự là rất nhiều, không ai rõ hơn bọn họ, cô nương lại chưa nói hai lời mà đã chia ra như thế, bọn họ sao có thể không cảm kich, không cảm động?
Chiến Bắc Liệt dừng tầm mắt ở gò má Lãnh Hạ, giống như hắn đã nhặt được một bảo vật quý nhất trần gian, những ngày này nàng đã mang đến cho hắn biết bao kinh hỉ, sự thay đổi của Thí Thiên, thân thủ một kich mất mạng, còn có số bạc này.
Hắn rất hiểu Lãnh Hạ, người có thể khiến nàng quan tâm chỉ có hai người, một là Tiêu Phượng, một là hắn, chỉ có hai người bọn họ là có thể được nàng để vào trong mắt, để ở trong lòng.
Tuy rằng Tiêu Phượng là Hoàng hậu Đại Tần, nhưng nàng lười để ý chính sự, chỉ có hắn, Đại Tần Chiến thần mới thật sự cần số quân phí này.
Trong lòng hắn thầm nhớ kỹ rằng mẫu sư tử đối xử với hắn thật tốt, hắn sẽ dùng nửa đời sau để báo đáp lại nàng.
Lãnh Hạ cũng nhìn Chiến Bắc Liệt, hai người đứng trên sường núi, im lặng nhìn nhau.
Tâm can Diệp Nhất Hoàng bị hình ảnh hai người thâm tình này làm cho vỡ nát, rơi đầy đất.
Hắn nhìn về phía chân núi xa xăm, toàn cây là cây không thể nào nhìn rõ nhưng lại có thể cảm giác được ánh mắt u buồn của lão mã đang nhìn trời, bạn thân a, huynh đệ ta đau lòng a!
Ở nơi đâu đâu cũng đầy mùi máu tanh, đầy thi thể, hàng vạn hàng nghìn tình nùng ý mật, tất cả đều hòa trong ánh mắt này, tất cả đều không cần nói.
Một nơi hung ác, một chỗ thâm tình.
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không