Tới giờ mẹo, một thanh âm vang lên làm hiệu lệnh, Thí Thiên ăn mặc chỉnh tề xếp hàng nghiêm chỉnh trong sân.
Từ lúc Lãnh Hạ bắt đầu huấn luyện cho bọn hắn, thì bọn họ đã thành thói quen, luôn dậy vào lúc này, nếu điều kiện cho phép thì luyện tập một chút, còn nếu không được thì vẫn duy trì như vậy.
Lãnh Hạ nhìn một đám sức sống dồi dào, chậm rãi nói: “Hôm nay ta sẽ không tham dự vào hành động của các ngươi, trước kia làm như thế nào thì bây giờ làm như thế, để ta xem, các ngươi tiến bộ đến đâu.”
Lãnh Hạ ra lệnh một tiếng, bọn họ liền bắt đầu hành động.
Chu Trọng phái ra một người ở đội hai đi thăm dò tình hình trên núi trước.
Lúc trước bọn họ phân tổ thì đội một là những người có khả năng chiến đấu cao, thân thủ xuất chúng, đội hai là những người có khả năng sức quan sát sắc bén, năng lực phân tích tốt.
Chu Trọng chỉ huy đội hai, tuy thân thủ không bằng đội một nhưng mỗi người đều có những khả năng nổi bật khác nhau, như theo dõi, ẩn nấp, bẩy rập, hoặc là một số khả năng khác.
Một lúc lâu sau, trinh sát báo về, trong núi có một sơn trại, số lượng người cụ thể trong đó thì không rõ nhưng ít nhất cũng phải có mấy trăm người.
Vị trí kia rất tốt, bốn phía là vách núi, từ trên xuống dưới nhìn không thấy khe hở nào.
Tổng kết bằng bốn chữ: Dễ thủ khó công.
Chung Thương và ba người Cuồng Phong không tự giác bắt đầu tự hỏi sách lược tiến công, bọn họ là thủ hạ của Chiến thần, nên không tự giác đã coi đây là chiến trường.
Chiến trường giết địch, chú trọng sách lược.
Bốn người tự hỏi hồi lâu mà vẫn không nghĩ được biện pháp hoàn mỹ nào, khó ở chỗ phải đánh mà không làm kinh động kẻ địch.
Mặc dù sườn núi thì bọn họ có thể khinh công qua được rất đơn giản nhưng nhiều người như thế, sao lại không làm kinh động kẻ địch.
Trong lúc bọn họ cho rằng Thí Thiên sẽ mặt cau mày có thì bốn người đồng loạt trợn trắng mắt.
Trì Hổ ra lệnh một tiếng, bốn trăm linh hai người lập tức xuất phát về phía núi, hùng dũng hiên ngang!
Trên mặt mỗi người đều là thần sắc hưng phấn, trong mắt tràn ngập sự mừng rõ muốn chiến đấu ngay lập tức.
Chung Thương không tự chủ được mà nghĩ tới một loại động vật: sói!
Một đám sói!
Một đám sói hiếu chiến, thiện chiến!
Thiểm Điện nhức đầu, yếu ớt hỏi một câu: “Bọn họ đã có sách lược sao?”
Lôi Minh trừng mắt, không thể tin: “Nhanh như vậy ư? Không thể nào!”
Lãnh Hạ cong cong khóe miệng, thản nhiên nắm tay Chiến Bắc Liệt, chậm chạp đi theo vừa đi vừa nói chuyện: “Không phải là đi xem thì sẽ biết sao?”
Lúc này, Diệp Nhất Hoàng mặt mũi trắng bệch sau trận nôn hôm qua đã dậy, nhìn thấy mọi người đi lên núi nhất thời tinh thần phấn chấn, chuyện thú vị thế này sao có thể thiếu hắn?
“Các huynh đệ, từ từ đợi ta a!” Nói xong liền chạy theo.
Trong khách điếm, bây giờ chỉ còn lại lão mã đang u buồn nhìn trời.
Đường núi gập ghềnh, nhưng Thí Thiên vì đã được Lãnh Hạ huấn luyện lúc trước, mỗi ngày đều đánh lén nhau trong núi nên rất quen thuộc, đi cực nhanh, cứ như giẫm trên đất bằng.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ thì không vội, chậm rì rì đi theo.
Lúc này, không chỉ là mấy người Chung Thương mà ngay cả Chiến Bắc Liệt cũng cảm thấy nghi hoặc, vừa rồi Thí Thiên hình như không hề nghĩ ngợi, trinh sát báo cáo xong là lập tức xuất phát, trong thời gian ngắn như thế thì có thể nghĩ được biện pháp gì?
Mẫu sư tử thân thủ kinh người thì hắn biết, tâm tư cẩn mật hắn cũng biết, nhưng thân thủ có thể huấn luyện chứ chẳng lẽ trong mấy tháng ngắn ngủi mà đầu óc cũng được huấn luyện?
Nghi hoặc vẫn cứ đeo bám mọi người đến tận lúc tới nơi, rốt cuộc được cởi bỏ.
Lôi Minh thiếu chút nữa nhịn không được muốn chửi ầm lên, con mẹ nó, đám cuồng đồ này, nói bọn họ không phải tội phạm, thì ai là tội phạm?
Sách lược gì cũng không có, thi triển khinh công vọt vào trong, từng người từng người đi vào, đáp đất là lập tức vung đao, gặp ai là giết.
Một đám gần như điên rồi, chiến đấu như kẻ điên.
Quả nhiên là khí thế không sợ chết, mặc kệ mạng sống.
Ngươi đâm ta một đao?
Tốt lắm, ta chém ngươi hai đao, ta buôn bán có lời!
Lãnh Hạ nhìn thấy Chiến Bắc Liệt ném cho nàng một ánh mắt trêu tức, liền xoa xoa trán, đây là đám thuộc hạ kiểu gì a!
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không