Nguyên nhân là do bản cv của mình nó bị sót, nên đến h cốt truyện mới có phần bị nứt gãy.
Vì mình không có bản chuẩn, ko dám làm liều, (BL: Từ đầu đến cuối bạn đã liều lắm rồi, giờ lại nói không dám làm liều… pó tay) nên chỉ dám nói đại ý cho các bạn biết thế này, các bạn thông cảm.
Trong đại hội võ lâm: Vân tỷ đánh thắng Hoa Hiển Tử, đứng thứ ba. Lão cha đánh với Hàn, Hàn thua, lão cha định xuất chiêu kết liễu Hàn, nhưng Vân tỷ nhảy ra đỡ đòn => Vân tỷ bị trọng thương và mất sạch công lực. Hai người hợp lực sử dụng Phượng Vũ kiếm pháp đánh bại lão cha trở thành thiên hạ đệ nhất. Nhưng do hai người cùng đánh nên lão cha lại thành thiên hạ đệ nhất, Hàn thiên hạ đệ nhị.
…
Ta vốn nghĩ trở về phòng tiếp tục tìm hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa trở về đến phòng, Hồng Tụ đã ở đó. Nàng nói lão cha tìm ta. Lão cha muốn làm cái gì? Không phải đại hội xong thì tìm ta tính sổ đi? Giấu hắn lập gia đình, lại đốt cháy nhà bếp, nghĩ lại cũng không phải là tội chết? Hắn có thể phạt ta quỳ từ đường ba ngày ba đêm không? Nhưng ta tin rằng hắn không so đo như thế, có cho cũng không dám, nghĩ xem ta là Mục phu nhân, còn là đường chủ Bách Hiểu đường, muốn phạt ta trước hỏi tướng công ta cùng với thuộc hạ của ta có đồng ý không đã?
Lão cha không phải ở trong thư phòng, mà là “thỉnh” ta tới thính phòng.
Khi ta đi vào, lập tức giật mình, bát đại chưởng môn cùng với tứ đại thế gia như Y Dục Thành, bệnh thần kinh, còn có Cố Mộng Tình, mỹ nữ tỷ tỷ, tộng cộng mười ba người, tất cả đều mười phần uy nghi ngồi yên vị tại chỗ. Y Lạc Lạc đâu, có chuyện ồn ào mà không thấy nàng sao được? Hơn nữa, tất cả mọi người không ai mang theo người hầu kể cả Cố Mộng Tình? Đây là làm gì, đại hội phê phán? Hay là tổng duyệt luận võ hội?
Ta vừa đi đến hiện trường, lão cha tức thì chỉ vào vị trí kế bên. “Mộ Dung đường chủ, mời ngồi.” Gọi ta là Mộ Dung đường chủ? Không phải là gia sự đi?
Ta không chút khách khí ngồi xuống, lập tức có nha hoàn đưa trà cho ta, lão cha vung tay lên, nha hoàn lập tức lui xuống, đồng thời cẩn thận đóng cửa lại.
“Lão phu lúc trước đã muốn cùng các vị chưởng môn thương lượng về việc tuyển võ lâm minh chủ, hiện giờ đại hội võ lâm đã kết thúc. Thỉnh các vị tuyển ra một người võ công cao cường, đức cao vọng trọng để thống lĩnh quần hùng, duy trì chính nghĩa võ lâm.”
Cái gì, là tuyển võ lâm minh chủ, có khả năng ta cũng trở thành nhân tuyển hay không? Người ta còn thỉnh bạch đạo cao thủ, ta vốn đã nhập vào hắc đạo từ lâu.
“Luận võ công, Mộ Dung tiên sinh thiên hạ đệ nhất, luận giang hồ địa vị, Mộ Dung tiên sinh thái sơn bắc đẩu. Nhiều năm nay, tuy tiên sinh không phải võ lâm minh chủ, nhưng có người nào không dùng lễ minh chủ để đối với người, không cần tuyển nữa, Mộ Dung tiên sinh chính là người hợp lí nhất làm võ lâm minh chủ.” Kẻ vừa nói là chưởng môn Thái Sơn, người này tựa như thích nịnh?
“A di đà phật, bần tăng vốn đã là người xuất gia, không muốn dính bụi trần, nhưng bần tăng cho rằng, Mộ Dung tiên sinh vẫn là nhân tuyển tốt nhất.” Xem ra tổ chức tuyển chỉ là hình thức, minh chủ nhất định là lão cha, đại hội võ lâm cũng là do hắn chủ trì, mọi người sớm ngầm định hắn là minh chủ rồi, còn làm bộ làm gì?
Mọi người mỗi người một miệng, đều phát biểu “cao” kiến, đồng ý cho lão cha làm võ lâm minh chủ, nào là ca tụng công đức, nào là sủng kính lão cha. Chỉ có trong lòng ta thực bất an.
“Mộ Dung đường chủ, ý kiến của người thế nào?” Chả rõ là ai hỏi, nhưng thực vô nghĩa, ta kháng nghị được sao, kì thực ta tuyển lão hòa thượng, xem chừng lão ta nhân phẩm không tồi.
Dù sao cũng là tuyển chọn minh chủ, ta nghiêm túc nói: “Cha đức cao vọng trọng, võ công cao cường, chức vị minh chủ để cha làm cũng là hợp lí, Ý Vân không kháng nghị.”
Chưởng môn Hằng Sơn nhìn ta, nói: “Mộ Dung đường chủ, ma giáo làm hại giang hồ, tám đại môn phái chúng ta đã cùng tam đại thế gia thương nghị, hợp lực diệt trừ ma giáo, Bách Hiểu đường có nguyện ý cùng tham dự với chúng ta bảo trì chính nghĩa võ lâm.” Cái gì? Hắn có phải uống nhầm thuốc?
Ta tức sôi tiết, tức giận vỗ ghế nói: “Không tham gia.”
“Mộ Dung đường chủ, vậy là sao?”
Ta từ ghế nhảy dựng lên, chỉ vào mặt hắn, mắng to: “Lão nhân, ngươi con mẹ nó đầu óc đều là bã đậu! Biết ta là ai không? Ta là Mục phu nhân, về sau ngươi xưng hô với ta như vậy, ngươi cư nhiên nói ta đi đánh trượng phu của ta? Ngươi quả thật bị điên không phải nhẹ.”
Tất cả mọi người không nghĩ ta sẽ phản ứng như thế, nhất thời nhìn nhau chăm chăm.
Lão cha trầm giọng buồn bã nói: “Nếu Mộ Dung đường chủ không muốn, ta cũng không miễn cưỡng, chỉ là…” Hắn sớm đã biết ý định của ta không phải sao.
“Các vị, Bách Hiểu đường duy trì thế trung lập, vì vậy sẽ không giúp bên nào.” Ta nói rồi cười lạnh. “Nhưng ta, Mộ Dung Ý Vân nhất định giúp Mục Hàn, muốn động vào hắn, trước tiên phải hỏi kiếm của ta.” Nói rồi còn giơ kiếm trong tay lên khiến toàn thể chúng nhân sửng sốt, ai mà không biết Mộ Dung Ý Vân thiên hạ đệ tam cao thủ, muốn qua kiếm của ta đâu phải đơn giản?
“Mộ Dung đường chủ quả là nữ trung hào kiệt, chỉ tiếc bị ma đầu mê hoặc.” Chưởng môn Hoa Sơn chán ghét tán thán một câu, thậm chí còn tiếc hận lắc đầu.
“Tiếc cái đầu mẹ nhà ngươi, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, thật lòng yêu nhau. Lão nhân chết tiệt, không hiểu tình cảm nam nữ tránh sang một bên, đừng làm phiền ta.” Từ khi làm đường chủ, ta đã tiết chế nhiều lắm, tính tình tốt hơn nhiều, cơ bản không nói tục. Nhưng hôm nay lão nhân chết tiệt thực sự đáng giận, nhịn không được chửi hắn. Sắc mặt hắn xanh mét, nói không nên lời.
Lão cha thấy ta như vậy, vội điều giải: “Mộ Dung đường chủ có thể hứa với chúng ta, Bách Hiểu đường không giúp bên nào.”
“Đương nhiên, ta, lấy danh nghĩa đường chủ Bách Hiểu đường hứa với các vị, Bách Hiểu đường bảo trì trung lập.”
Lão cha hơi vuốt cằm, “Nếu Mộ Dung đường chủ bảo trì trung lập, xin cứ tự nhiên đi.”
“Nghe không rõ hay sao, Bách Hiểu đường bảo trì trung lập, nhưng ta là theo Mục Hàn, muốn ta đối phó trượng phu? Quả thực là tìm mắng.” Ta hừ một cái, miết qua chưởng môn Hằng Sơn khiến hắn phải giật thót, rồi mạnh mẽ đá cửa đi ra.
Ta thực sự không rõ, Hàn cuối cùng đã làm chuyện xấu gì? Vì sao mọi người phải đối phó hắn?
Ta đi trên hành lang, đầu óc hỗn loạn muốn chết. Hàn từng nói có chuyện quan trọng phải tạm thời rời xa ta. Còn hỏi ta nếu hắn cùng cha ta ở thế bất lưỡng lập ta sẽ giúp ai. Mà cha ta cũng từng hỏi vấn đề tương tự, rồi còn liên hợp võ lâm đối phó Hàn. Có phải bọn hắn sớm đã thù địch lẫn nhau, chỉ là ta không có biết?
Hay là…Hàn sớm biết lão cha phải đối phó hắn, cho nên mới hỏi vấn đề này với ta, kì quái, hắn sao lại biết. Nội gián? Từ từ… lần đó ta thấy hắn nhận một phong thư, bên trong có một chữ “nữ” rất quen thuộc, rất giống bút tích của bệnh thần kinh, chẳng lẽ bệnh thần kinh cùng một hội với Hàn?
Bệnh thần kinh từng nói cha ta có mối thù lớn với hắn, chẳng lẽ? Đoán mãi cũng chỉ là đoán, lấy địa vị của bệnh thần kinh, hắn không có lí gì đi giúp Hàn. Muốn làm rõ ràng vấn đề, tốt nhất là tự mình hỏi Hàn, nhưng hắn sẽ nói sao? Trước mắt hắn đều không cho ta dính líu tới “công sự”. Đã là lão bà của hắn, thế mà không hề nói cho ta một chút nào, chẳng lẽ coi ta là nữ nhi yếu đuối? Dù sao võ công của ta là thiên hạ đệ tam, địa vị là đường chủ của thiên hạ đệ nhất bang phái Bách Hiểu đường, thực sự xem nhẹ ta.
Nghe nói nam nhân trong một loại trường hợp nhất định nói thật. Cho nên ta quyết định… hi sinh chút chút.
Ta tin tưởng tửu lượng của hắn không kém, mà ta cũng không phải quá kém, hắn ba chén ta một chén hẳn là có thể chuốc hắn say. Ta còn tìm một loại rượu thực mạnh, mua thêm chút đồ nhắm mang về….
~*~
“Aiz, không uống hết, phạt ba chén.” Diễn thế này không biết là lần thứ mấy rồi?
“Lại phạt?”
“Đúng.”
“Nàng vì sao không uống?”
“Vừa rồi ta đã nói rồi, vài ngày gần đây là ngày hoàng đạo, không chừng ta có thể mang thai, cho nên không được uống nhiều, chàng không hi vọng con sau này thành tửu quỷ đi?”
Trải qua cố gắng của ta, hắn cuối cùng có tám phần say, tám phần là đủ rồi, uống đến mười phần không thể làm việc.
Ta lập tức hỏi: “Hàn, ta là thê tử của chàng, cuối cùng có việc gì, hẳn là có thể nói cho ta?”
“Nàng không cần biết.”
“Hả…?” Ta thiếu chút ngã ngửa, say đến vậy mà còn không cho ta biết? Ta cố ý tỏ vẻ nhu mì, tay không an phận tiến vào quần áo của hắn, thuận tiện ma xát.
“Vân nhi, nàng làm gì?”
“Ngô, mặc kệ cái gì.”
“…”
“Nàng lại làm gì?”
“Người ta vừa uống rượu thực nóng, muốn cởi y phục.”
“…”
“Vân nhi, không cần như vậy.”
“Hừ, ta muốn thế, ta là thê tử của chàng, lại không phạm pháp.”
“…”
“Ngô, chàng nói phải sinh mấy đứa?”
“Là nàng tự nói, đừng hối hận?”
Vì thế, người nào đó tự làm tự chịu bị ném tới giường, bị hôn loạn khắp người. Người nào đó vốn nghĩ thừa dịp hỏi rất nhiều vấn đề, cuối cùng một câu cũng nói không nên lòi. Ta cố gắng định thần, làm nũng nói: “Hàn, chàng nói cho ta, rốt chuyện xảy ra chuyện gì? Chàng vì sao không cho ta đi theo chàng.”
“Về sau nàng sẽ biết.” Hắn đáp một câu, lại cúi đầu tiếp tục hôn.
“Chàng không nói, không được đến gần ta.”
“Không có khả năng.” Hắn tiếp tục chui vào ngực ta. “Vân nhi…”
“Nói cho ta, chàng nói cho ta.”
“Không thể.” Ta thập phần buồn bực, hắn say thực hay giả vậy?
Hắn rên rỉ một tiếng, tiến vào thân thể của ta, ta cố gắng bảo trì thanh tỉnh, nỉ non. “Nói cho ta, chàng muốn làm gì?”
Hắn hàm hồ nói: “Về sau nàng sẽ biết.” Có lầm không, giờ còn bảo trì thanh tỉnh?
“Uy…” Ta không kịp nói chuyện, miệng đã bị hắn chiếm lấy. Vốn nghĩ hi sinh chút thôi, cuối cùng cả “trong sạch” cũng không còn. (Sở Sở: Còn giả vờ, ngươi còn trong sạch sao? Hay là cứ thừa nhận là bị ăn sạch sẽ từ lâu đi, độc giả sẽ không cười ngươi)
Không biết qua bao lâu, ta khôi phục ý thức, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, eo cũng muốn dập nát. Giờ phút này ta ỉ ôi trước ngực hắn, hai tay ôm chặt hắn. Ta thực đáng chết, tốn nhiều khí lực quyến rũ hắn như vậy, từ đầu đến cuối ngoài việc bị ăn vài lần, mệt sắp chết, còn một nửa điểm tin tức cũng không moi ra được? Ta quả thực muốn giết hắn.
Chợt tóc ta bị ai đó hôn, kẻ đó còn ôn nhu hỏi: “Có đau không?” Hắn tỉnh từ khi nào?
“Chàng nói xem?” Hẳn là vì say rượu, tối qua hắn thực sự rất cuồng.
“Hôm qua chàng có say không?”
“Có chút.” Thực hoài nghi.