“Hắn giết? Có bằng chứng?” Ta giống như phản xạ có điều kiện trả lời.
Thấy ta như vậy, lão cha có chút tức giận: “Trừ bỏ hắn còn có thể là ai?”
Ta thản nhiên nói: “Cha, ngươi tại sao không nghi ngờ chính mình?”
“Ngươi…” Cha tức giận đập bàn, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh: “Mộ Dung đường chủ, trước không nói Vô Trần đại sự có phải do hắn giết hay không, nhưng mà dã tâm độc bá võ lâm của hắn đã rõ, sẽ không thể lưu hắn.”
“Hắn có dã tâm? Chứng cớ?” Không có chứng cớ đừng bàn cãi.
“Hắn thu phục Huyết Lâu, chẳng lẽ không đủ là chứng cớ?” Lão nhân có chút bực mình.
Ta uống trà, nhàn nhàn nói: “Hắn mấy ngày hôm trước cố ý muốn cùng ta thoái ẩn giang hồ, chính là ta còn chưa có đồng ý thôi, hắn nào có dã tâm.”
Lão cha ngạc nhiên, lập tức nói: “Ngươi tại sao không đồng ý?”
Ta vô tội nhún vai: “Tại sao ta phải đồng ý? Ta vừa mới nổi danh, còn chưa có nghịch đủ, ta vốn nghĩ vui chơi mười năm rồi thoái ẩn, nhưng hắn cực lực phản đối, cho nên ta miễn cưỡng thu gọn lại thành ba năm. Không chừng một ngày ta tâm tình không tốt liền kéo hắn thoái ẩn giang hồ.”
Lão nhân dở khóc dở cười: “Mộ Dung đường chủ, ngươi quả nhiên là kì nữ.” Lão nhân quả nhiên lẩm cẩm, gọi ta một tiếng đường chủ nhưng đang nói việc tư?
“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Ta không có thời gian ở trong này cùng hắn vô nghĩa.
“Ta nghĩ muốn nói cho ngươi, ngươi không chỉ là nữ nhi của ta, còn là đường chủ Bách Hiểu Đường, thân là đường chủ, tuyệt đối không thể cùng ma đầu ở chung một chỗ. Ngươi không biết xấu hổ, nhưng Bách Hiểu Đường cũng phải lo lắng.”
Ta nhịn không được kêu to, “Ngươi nói xong chưa?”
Lão nhân liếc mắt nhìn ta một cái nói: “Giang Tử Ngang đưa thư tới cho ta, hắn muốn hỏi cưới ngươi, muốn ta đồng ý hôn sự này.”
“Làm cái gì? Ta nói ta không thích hắn, không lấy phu quân.” Ta lại mỉm cười: “Cha, ngươi có thể gả nữ nhi, nhưng không thể gả đường chủ Bách Hiểu Đường.” Hắn còn có quyền kiểm soát cuộc sống của ta sao? Kể từ ngày ta đến thế giới này thì cái quyền của hắn đã hết, đơn giản vì con gái thực sự của hắn đâu còn sống trên thế giới này.
Lão cha khẽ thở dài một hơi: “Aiz, Mộ Dung Nghĩa ta thực sự là kiếp trước gây nghiệt, tại sao lại có nữ nhi như ngươi.”
“Cha, ngươi còn nói, ta cho tứ đại phóng viên đến phỏng vấn ngươi.” Ta tựa như nói chuyện không phải của mình, tinh tế nhấm nháp điểm tâm.
“Ngươi…” Hừ, cảm giác bị người khác uy hiếρ có tốt không?
“Nói nửa ngày, ngươi còn không có nói tìm ta vì sao? Ta công việc bề bộn, còn phải lên Thiếu Lâm thỉnh tội, xong còn phải chuẩn bị đại hội võ lâm.”
“Được rồi, trước tiên nói về chính sự, ngươi có phải họ Mộ Dung?” Lão già này, quả nhiên hồ đồ, ta không họ Mộ Dung thì biến thành cái họ gì?
“Đúng.”
“Một tháng sau, ta muốn ngươi đại biểu Mộ Dung gia tham dự đại hội võ lâm.” Ta thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, lần sau rút kinh nghiệm không nên vừa nói vừa ăn, rất nguy hiểm a.
Ta châm chọc cười: “Ngươi quên rồi sao, ta đã là đường chủ Bách Hiểu Đường.”
Lão cha trầm ổn nội liễm nói: “Ngươi là người của Mộ Dung gia, hẳn là đại biểu cho Mộ Dung gia.”
Ta cười nói: “Xin hỏi cha, ngươi có từng dạy võ công cho ta? Võ công của ta có cái gì học của Mộ Dung gia?”
Lão cha lập tức hạ mặt: “Ngươi thủy chung vẫn là người Mộ Dung gia.”
“Cha, tỷ tỷ lợi hại như vậy, nàng có thể tham gia, ta còn có trách nhiệm với Bách Hiểu Đường.” Lão cha thực sự có lòng tham, thập đại cao thủ nhà hắn có hai người mà còn không đủ a?
“Ta biết ngươi sẽ không đồng ý.” Lão cha tỏ ra bất đắc dĩ: “Nhưng mong ngươi đáp ứng ta, cho dù không đại biểu Mộ Dung gia, thì đại biểu cho Bách Hiểu Đường đi.” Vô nghĩa, chẳng lẽ ta đại biểu cho Võ Đang hay Nga Mi? Bất quá ta lập tức hiểu ra, hắn không muốn ta đại biểu cho Thiên Ma giáo, muốn ta cách xa đại khối băng một chút.
Ta nâng cằm: “Đương nhiên, ta là đường chủ Bách Hiểu Đường, chẳng lẽ đi đầu quân cho Võ Đang?”
“Được rồi, bất quá… ta muốn nói cho ngươi một việc.” Lão cha trầm ngâm: “Mộ Dung đường chủ, tam đại thế gia cùng bát đại môn phái có thương lượng, đại hội võ lâm xong sẽ tuyển ra một vị võ lâm minh chủ thống lĩnh người trong võ lâm diệt trừ Thiên Ma giáo, vì võ lâm trừ hại. Đường Môn cũng ủng hộ chúng ta, thỉnh Mộ Dung đường chủ thể hiện quan điểm.” Cũng may hiện tại ta không ăn nên không bị cắn lưỡi, hắn ngu ngốc sao, cho rằng ta sẽ đi đánh lão công của mình?
“Ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý với ngươi sao?” Ta vuốt tóc, vẻ mặt thờ ơ, nhưng trong lòng lại một trận sóng cồn.
“Sẽ không.” Lão cha lại trầm ngâm: “Nhưng ta hi vọng ngươi đồng ý, không cần vì hắn thân bại danh liệt.”
“Quan hệ của chúng ta ai cũng biết, ngươi cho rằng hiện tại ta còn sợ thân bại danh liệt sao?” Ta vân vê tóc, trong lòng lại đang nghĩ làm sao giờ? “Bách Hiểu Đường là trung lập, không liên quan tới ân oán giang hồ, Hàn cũng từng nói, không cho ta can dự vào ân oán của hắn, không muốn ta gặp nguy hiểm.” Ta trầm thấp nói: “Mộ Dung tiền bối, Bách Hiểu Đường sẽ không giúp bên nào cả, chúng ta bảo trì trung lập.”
Lão cha lập tức có vài phần nhẹ nhõm nói: “Ta chính là hi vọng ngươi có thái độ như vậy.”
Lòng ta thì vẫn là lo lắng không thôi, tay bất giác lật qua lật lại khối điểm tâm trên đĩa: “Bách Hiểu Đường sẽ không giúp hắn, nhưng là, ta là thê tử của hắn, giúp trượng phu là thiên kinh địa nghĩa a, cho nên, muốn giết hắn trước hỏi Vô Tình Kiếm. Kiếm của ta nổi danh là nhanh, không biết vị nào muốn thử xem?” Nếu là trước kia ta hẳn là không dám nói, nhưng hiện võ công luyện đã tốt lắm, chẳng lẽ lại sợ a?
Lão cha hạ thấp giọng: “Ý Vân, cha có chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ, nể mặt mẫu thân ngươi…” Mẹ ta cũng đào mồ đi ra, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
“Cha, có chuyện gì nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng.”
“Ta muốn hỏi ngươi, có biết tổng đàn ma giáo ở đâu không?”
“Muốn ta mang các ngươi đi vào, hay là muốn ta nói cho ngươi đường vào?” Cha gật đầu không nói.
“Ngươi cho rằng ta sẽ đưa ngươi đi sao? Đó là nhà của trượng phu ta, cũng là nhà của ta.”
Lão cha có phần mất kiên nhẫn, gằn giọng nói: “Mộ Dung sơn trang là nhà ngươi, Bách Hiểu sơn trang cũng là nhà ngươi, Thiên Kiếm sơn trang cũng có thể là nhà ngươi, vì sao phải chọn nhà là tổng đàn ma giáo.”
Ta làm bộ không nghe không thấy nói: “Tổng đàn ma giáo, là Tận Thiên cốc.”
“Tận Thiên cốc?”
“Đúng, chúng ta tính về sau đến đó ẩn cư, làm sao có thể cho các người đi hủy? Cho nên, đừng hỏi ta.” Ta vỗ vỗ tay. “Thuận tiện nói cho ngươi, ân oán của các ngươi ta không muốn xen vào, nhưng muốn giết Hàn, ta tuyệt đối không bỏ qua.”
“Ý Vân, Giang Tử ngang đối ngươi một mảnh chân tình, ngươi vì sao…?”
Ta không biết liêm sỉ nói: “Cha, ngươi có biết hiện giờ có bao nhiêu nam nhân để ý ta không? Hơn nữa mỗi người đều là thanh niên tài tuấn, nhưng ta vẫn cứ chọn Hàn!”
“Aiz, Vân nhi…”
Ta nghiêm mặt nói: “Dừng, Vân nhi chỉ có Hàn mới có thể gọi, ngươi đổi cái xưng hô khác.” Ta có thể tưởng tượng lão nhân có bao nhiêu tức giận, nhưng hắn tận lực nén lại, bình thản nói: “Ý Vân, ngươi yêu ai đều có thể, vì sao phải yêu hắn?”
“Trước mắt, ta chính là yêu hắn, hắn cũng đối với ta tốt lắm.”
“Không được, ai đều có thể, nhưng hắn không thể, ta nghĩ sau đại hội võ lâm, vì ngươi tổ chức đại hội chiêu thân.” Ta nghe mà lỗ tai muốn ngứa ngáy, lão nhân đầu óc tuyệt đối có vấn đề.
“Ngươi nghĩ thế nào, ép buộc hôn nhân? Lần trước ta đào hôn ngươi hẳn chưa quên? Hơn nữa hiện giờ ta đã không còn là một tiểu nữ hài yếu đuối vô dụng như năm đó rồi, ngươi đừng quên ta còn có Bách Hiểu Đường? Nếu thực sự ngươi làm như vậy, đừng trách ta ngoan tâm, đem Bách Hiểu Đường đầu nhập ma giáo!” Ta nói xong hừ lạnh, lão nhân a, ta không phải dọa ngươi, nếu thực ngươi bức ta, ta có gì không dám làm, thế lực của Bách Hiểu Đường không ai không hiểu, nếu cùng ma giáo chung chiến tuyến, tự nghĩ mấy kẻ xưng là chính đạo kia hẳn là đến đánh rắm cũng không dám. Quả nhiên lão cha trầm ngâm không nói, ta lại nói: “Ngươi cũng đừng quên, có người dám có chủ ý với ta sao? Chẳng lẽ hắn không sợ Thiên Ma giáo tiêu diệt cả nhà? Hơn nữa, ta đã là người của Hàn.” Người cổ đại luôn chú trọng trinh tiết, cho dù nay có nhiều người hâm mộ ta, tự nghĩ cũng không có ai muốn lấy ta làm lão bà, đương nhiên ngoại trừ bệnh thần kinh và đại khối băng.
Lão nhân sắc mặt đổi đổi, tiếp tục khuyên bảo nhẹ nhàng: “Họ Giang không chê ngươi, ngươi có thể cưới hắn.” Lão cha sớm đã muốn phát hỏa, nhưng vẫn cố khách khí với ta, chính là muốn mượn sức Bách Hiểu Đường. Tuy nhiên ta nói rồi, Bách Hiểu Đường sẽ bảo trì trung lập.
“Cha, ta không muốn bàn vấn đề này nữa. Nếu còn không có chuyện gì, ta phải đi, Bách Hiểu Đường còn có nhiều sự việc phải làm.” Còn nói tiếp cũng vô dụng, trực tiếp rời khỏi là tốt nhất.
“Ý Vân, một tháng nữa là đại hội võ lâm, không bằng ở nhà mấy ngày đi, sau đại hội võ lâm hẳn đến Bách Hiểu Đường.”
“Được a.” Ta cười nói: “Cha, ta muốn đến xem tàng thư lâu, có thể chứ?” Ta chính là lập tức đáp ứng, chính là tham bí tịch Mộ Dung gia nha, dù gì ta cũng là Mộ Dung nhị tiểu thư, chẳng lẽ không trộm được một cuốn.
Lão cha khuôn mặt khó chịu nói: “Đường chủ Bách Hiểu Đường còn muốn xem trộm tàng thư các của Mộ Dung gia?” Lão cha a, ngươi thật keo kiệt!
Lúc này ta không còn phải ngủ ở Tư Quá hiên, mà là trụ ở Phi Hà viên siêu cấp sa hoa. Phi Hà viên tuy sa hoa, nhưng so với Nguyệt Quang tiểu trúc còn có điểm kém, chứng tỏ Bách Hiểu Đường vẫn nhiều tiền hơn. Thực là thiếu người, Hồng Tụ lại được phân đến hầu hạ ta, nói thật, nha hoàn trong Mộ Dung gia ta mới chỉ nhận thức mình nàng.
Nàng giúp ta chuẩn bị tốt nước ấm, cũng ở trong nước thả vài bông hoa, rất lễ độ đi tới trước mặt ta cúi đầu: “Tiểu thư, chuẩn bị tốt.”
Ta buông cổ thư trên tay, thản nhiên nói: “Đi xuống đi.”
Nàng tựa muốn nói lại thôi, xoay người đi vài bước, đột nhiên lại lui về sau: “Tiểu thư…”
Ta liếc nhìn nàng một cái, đi đến sau bình phong, cởi quần áo, nói: “Nói đi, không cần sợ hãi, kì thật ngươi ở cạnh ta cũng tốt lắm.”
“Tiểu thư, sau khi tiểu thư bị hưu, mọi người đều nói rất khó nghe. Nói tiểu thư vô liêm sỉ, tiểu thư khó coi. Hôm nay thấy tiểu thư, nô tì phát hiện, tiểu thư chẳng những không xấu, hơn nữa còn rất được.” Nàng nói rất chân thành, nói rất dễ nghe.
“Tùy tiện, đi trên giang hồ bị người ta đồn đại sớm đã thành thói quen.”
“Tiểu thư, Hồng Tụ tuy không phải người giang hồ, cũng biêt tiểu thư là đường chủ của võ lâm đệ nhất bang phái, võ công thiên hạ đệ ngũ, tiểu thư là một kì nữ tử, hẳn là gả cho một vị đại anh hùng, vì sao cùng Mục Hàn ma đầu kia ở chung một chỗ?”
“Hắn chính là anh hùng, đại anh hùng, ngươi thấy qua hắn làm việc xấu sao?”
“Không có.”
“Nếu không có thì không được nói bậy, hắn kì thật tốt lắm.”
“Dạ.” Hồng Tụ lại nói: “Tiểu thư, ta giúp người tắm.” Nói xong đã muốn đi qua bình phong.
“Không cần, lát lữa giúp ta mặc y phục là được.”
“Dạ.” Nàng ngoan ngoãn đứng một bên. Chợt nàng chỉ vào quần áo ta, không, là chỉ vào ngọc bội: “Tiểu thư, khối ngọc bội kia thật đẹp.” Ta phát hiện hôm nay nàng nói rất nhiều.
“Uh, không tồi.”
“Tiểu thư, ai tặng vậy?”
Ta kì quái liếc mắt nhìn nàng: “Sao biết người khác tặng ta?”
“Nô tì đoán.” Nàng khẽ trầm tư nói: “Ngọc bội quý như vậy không phải có thể tùy tiện mua, nhất định là người trong lòng tiểu thư tặng coi như tín vật.”
“Cũng có thể nói như vậy.”
“Là Mục Hàn sao?” Ta liếc mắt nhìn nàng, một điềm xấu chậm rãi nổi lên trong lòng. Ta thế nào cũng là đường chủ Bách Hiểu Đường. Chẳng lẽ còn ngu ngốc sao?
Ta thản nhiên nói: “Không phải, là bằng hữu tặng.”
“Dạ.” Hồng Tụ khẩu khí mang theo thất vọng, làm ta càng nghi hoặc