Hắn thản nhiên nói: “Không cần hắn đồng ý, nàng đồng ý là được, ta cướp nàng ra khỏi Mộ Dung gia.”
Nước vừa uống vào miệng lập tức phun ra, một bên ho khan một bên chùi miệng: “Ta nói, đại ca, ngươi lợi hại cũng không cần khoe ra? Muốn cầu hôn với lão đầu chết tiệt kia, đừng lãng phí tinh lực.”
Độc Cô Hàn nhẹ nhàng chụp vào eo ta: “Nàng nói làm sao bây giờ?” Hắn đột nhiên ôn nhu cười: “Hay nàng muốn cùng ta bỏ trốn?”
“Không phải, ta hiện tại vừa tiếp quản Bách Hiểu Đường, sư đệ đã về cố hương, ta phải giúp hắn quản lí tốt nơi đây, qua mười năm, chờ ta chơi đủ, chúng ta liền tìm chỗ ẩn cư.”
“Mười năm?” Hắn trố mắt nhìn ta khiến ta không khỏi kinh ngạc, đại khối băng cũng có bộ dạng này sao?
“Vậy bảy, tám năm?” Sắc mặt rất khó xem.
“Năm, sáu năm?” Hơi chút dịu đi, nhưng hắn vẫn rất khó coi.
“Ba năm.” Ta nhún nhường hết mức. Nhưng hắn vẫn khó chịu cùng bá đạo nói: “Ta báo thù xong liền cưới nàng.”
“Như vậy a, tốt lắm.” Kẻ thù của hắn là ai hắn còn không biết, không chừng bảy, tám năm. Nhưng là dường như ta đã quên mất hắn vừa khi dễ ta, chẳng lẽ đây là thần công miệng ngọt chết ruồi?
“Ta đi đây.”
“Nhanh như vậy?” Ta lập tức trừng mắt, ôm ta ngủ một đêm cũng tốt a.
“Có việc phải làm.”
“Còn một vấn đề.”
“Hỏi.”
“Tận Thiên cốc ở đâu? Ta muốn đi xem thử. Tùy thời có thể chạy tới làm giáo chủ phu nhân.” Kì thật nghĩ không thể để hắn cứ trộm tới phòng ta, hảo nghĩ khi nào ta cũng lén vào phòng của hắn trộm hương?
“Không cần dây dưa với ân oán giang hồ, về sau nói cho ngươi.” Lại là về sau?
“Biết ta là ai không? Thiên hạ đệ ngũ, Vô Tình Kiếm Nguyệt Quang tiên tử, võ lâm đệ nhất đường chủ, võ lâm nhị tiểu thư đệ nhất thế gia, ta không liên quan tới giang hồ? Ngươi nghĩ có thể sao?” Ta tiến tới trước mặt hắn, nhìn hắn.
“Không cần dây dưa với chuyện của ta.” Sửa miệng thật nhanh a.
Ta đi đến bên cạnh hắn, ôm lấy hắn, oán giận nói: “Ta làm đường chủ không phải chỉ biết ăn cơm và đánh rắm, có vấn đề gì ngươi có thể nói cho ta một chút, ta là lão bà của ngươi, là vị hôn thê, sao còn khách khí như vậy?” Là ai vừa nói không cần nam nhân đáng sợ như vậy? Không biết là ai nói, dù sao cũng không phải ta.
“Ta sợ nàng gặp nguy hiểm.”
“Ta hiện tại sẽ không có nguy hiểm. Đều nói thân tại giang hồ thân bất do kỉ, ai có thể không ăn một đao, ai bị ăn một đao còn muốn trả lại hai đao…” Ta lập tức câm miệng, ta nói loạn bát nháo cái gì vậy a.
Độc Cô Hàn nhíu mày, kỳ quái hỏi: “Ăn cái gì??”
“Không có gì.” Ta không thể nói cho hắn ta nhớ tình tiết trong TV rồi thuận miệng nói ra đi?
“Coi chừng rước họa vào thân, ta thực phải đi rồi.”
Ta không phục liếc mắt nhìn hắn: “Ta không sợ họa. Ngươi còn chưa thấy bộ dáng ta ở ngày nhận chức đường chủ, cần bao nhiêu uy nghiêm có bấy nhiêu, cần bao nhiêu ổn trọng có bấy nhiêu. Ta là ai? Ta là…”
“Thiên hạ đệ ngũ Vô Tình Kiếm Nguyệt Quang tiên tử, võ lâm đệ nhất đường chủ Bách Hiểu Đường, võ lâm đệ nhất thế gia nhị tiểu thư.” Ách, hắn đã thuộc làu.
“Đúng rồi.” Ta đắc ý gật đầu.
Hàn nhíu mày: “Nàng sao lại được đến thiên hạ đệ ngũ?”
“A?”
“Ngày ta gặp nàng, một chút nội lực cũng không có. Kiếm pháp của nàng tốt, nhưng không có luyện nội lực? Chẳng lẽ bị thương hay bị ai phế hết nội công?” Thực ra chỉ cần là cao thủ nhị đẳng, tam đẳng cũng nhìn ra ta không có nội lực, việc này đối với người luyện công thì dễ như ăn cháo, nhưng là ai cũng vì danh tiếng của ta, cho rằng ta che dấu thực lực, cuối cùng càng ngày càng cho rằng ta thật lợi hại, vì không dùng nội lực đã lợi hại như vậy, nếu thực sự thi triển sẽ thế nào?
Ta có điểm xấu hổ nói: “Ta thực chỉ biết kiếm pháp, chưởng pháp, chưa luyện qua nội lực, về phần vì sao trở thành thiên hạ đệ ngũ, đó là bởi vì vận khí tốt.”
Hắn cười khổ: “Vận khí của nàng không phải tốt bình thường… nhưng hiện tại tựa hồ đột nhiên có nội lực?”
“Này… không phải ngươi phải đi sao? Một tháng sau gặp.” Ta lập tức mượn cớ đuổi hắn.
“Bảo trọng.”
“Có việc gấp lắm sao?” Ta dùng sức nắn ngón tay.
“Không phải.”
“Vậy… sao không lưu lại đêm nay.” Lời này thực cực kỳ ám muội, ta thực không dám nhìn hắn nhưng cũng biết hắn đang cười trộm.
“Ngươi đừng suy nghĩ lung tung, ta chỉ nghĩ… muốn ngươi ủ ấm giường thôi, chỉ là gần đây đột nhiên thời tiết chuyển lạnh…ôm ta ngủ, chỉ được ôm, cái gì khác không được làm…. Tốt lắm… còn không ở lại thì đi nhanh.”
“Thành thân xong, mỗi ngày ta cùng nàng… (ngủ).” Ngữ khí hảo ám muội, nhất định suy nghĩ lung tung.
Mặt ta đỏ ửng: “Không cần, đi đi.”
Đến khi hắn biến mất hồi lâu, ta mới bình tĩnh lại. Không phải tính toán cùng hắn chia tay, vừa thấy hắn lại bắt đầu choáng váng. Lời ngon tiếng ngọt, hắn mới chỉ nói vài câu ta liền cho qua? Nhưng nghĩ lại để hắn đem những lời đó nói ra, tính đủ nỗ lực.
~*~
Trước kia không biết gia thư là cái gì, hiện tại ta đã biết, vì nhận được một phong gia thư. Là lão cha viết, nói có việc gấp, nói ta phải về gấp. Cũng không biết hắn có việc gì, nhưng là ta cảm giác không phải chuyện tốt.
Vì thế, cho tứ đại thủ tịch phóng viên trấn thủ Bách Hiểu Đường, bản đường chủ phải chạy về nhà nghe cha dạy bảo. Phượng Thanh Hà tỏ vẻ nhất định phải đi theo ta, nhưng ta kiên quyết cự tuyệt. Nàng theo ta thì Bách Hiểu Đường ai đảm đương, hơn nữa lần này về nhà nhất định là bị mắng, bị mắng không có gì hay để xem, tốt nhất không mang nàng theo.
Có những thời điểm vẫn phải giữ mặt mũi. Cho nên, ta đứng trước Mộ Dung sơn trang, mặc “Y phục công tác”, cao quý cùng lịch sự thanh nhã… Khụ, ta đang định gõ cửa thì có người tới ngăn ta: “Xin hỏi cô nương có việc gì?”
Ta trực tiếp nói: “Bách Hiểu Đường đường chủ Mộ Dung Ý Vân cầu kiến Mộ Dung lão tiền bối.”
“Nhị tiểu thư… Mời vào.” Người nọ lập tức cứng miệng, ta có chút khó xử a, dù sao cũng là nhị tiểu thư hơn mười mấy năm ở đây, cư nhiên gia nhân không nhận ra, chẳng trách lần đó trốn nhà chỉ có Nhược Nhan tỷ nhìn ra ta…