“Mộ Dung lão tiên sinh, ngài nói gì? Ngài mắng bản đường chủ sao? Ngài giáo huấn nữ nhi thì Lục mỗ không tiện can thiệp, nhưng ngài không thể nhục mạ bản đường chủ. Lục mỗ thân là người của Bách Hiểu Đường thấy bản đường chủ bị mắng há có thể ngồi yên? Lục mỗ quyết phải thay mặt bản đường tìm được công đạo. Nhưng nghĩ ngài là phụ thân của đường chủ, cho nên Lục mỗ tôn trọng ngài, chuyện lớn hóa nhỏ. Chỉ cần Mộ Dung tiên sinh đối bản đường có bồi thường xứng đáng, bồi thường danh dự, phí tổn thất tinh thần… Vậy thì việc này bổn đường có thể bỏ qua.” Lục phóng viên nói một hồi, toàn bộ chúng nhân thêm một lần lạnh xương sống, thầm nghĩ tuyệt đối đừng đắc tội với Bách Hiểu Đường, ta nghe chỉ có thể ôm miệng cuồng tiếu, giả vờ không có nghe thấy.
Mộ Dung lão nhân cũng là ngậm miệng, một câu nói không nên lời. Nhưng vẫn chưa bỏ qua, Tư Đồ Dạ nói: “Xin hỏi Mộ Dung tiên sinh, ngài nhục mạ bổn đường chủ là bởi vì nàng là nữ nhi của ngài, hay bởi vì nàng là nữ tử trẻ tuổi lại có địa vị giang hồ ngang hàng với ngài, cùng ngài ngồi ăn, cho nên ghen tức, có phải hay không? Mộ Dung gia trước nay vẫn là võ lâm đệ nhất thế gia, mấy năm gần đây bản đường quật khởi, mơ hồ tranh chấp vị thế cùng Mộ Dung gia, có phải vì lẽ đó mà ngài có tư tâm hay không? Cho nên mới chờ ngày hôm nay cố ý gây phiền toái? Mộ Dung tiên sinh, ta kính trọng ngài là võ lâm đệ nhất cao thủ. Nhưng thân làm phóng viên, ta có trách nhiệm để mọi người biết rõ chân tướng. Việc ngày hôm nay chứng minh Mộ Dung tiên sinh lòng dạ hẹp hòi, lục thân bất nhận…” Tư Đồ Dạ, ngươi cũng không phải kẻ bình thường nha.
“Mộ Dung tiên sinh, ta là thủ tịch phóng viên Phượng Thanh Trúc của Bách Hiểu Đường, hiện tại phải phỏng vấn ngài một chút, thỉnh ngài đối với câu hỏi của Lục phóng viên có ý kiến gì? Với lời nói của Tư Đồ Dạ lại có đánh giá thế nào? Ngài vì sao không nói? Ngài có thể bảo trì trầm mặc, nhưng sau này nhất định phải thận trọng, không nói chẳng phải cam chịu sao? Yên tâm, ngài là phụ thân của bản đường chủ, Bách Hiểu Đường tuyệt đối sẽ không tuyên truyền bậy bạ phá hư thanh danh của ngài, nhưng nếu là sự thật thì… thứ lỗi Bách Hiểu Đường nhất định phải nói ra.” Ta nghe cũng có ba phần kính nhi viễn chi, quả thực ai đối đầu với Bách Hiểu Đường thì không phải là chuyện tốt.
“Mộ Dung tiên sinh, bản đường chủ trước mặt là nhân vật nổi bật nhất giang hồ. Nàng chẳng những hấp dẫn hắc đạo đệ nhất ma đầu Mục Hàn giáo chủ, còn quyến rũ bạch đạo đệ ngũ cao thủ Giang Tử Ngang.
Nàng có thể kết giao hắc bạch lưỡng đạo. Trước mắt nàng còn là đường chủ của bản đường. Đối với người như vậy, có một nữ nhi như vậy, người làm phụ thân như ngài có cách nhìn thế nào? Ngài có phải vì thế mà tự hào? Nàng có phải là truyền kì nữ tử? Có phải là kì nhân trăm năm của Mộ Dung gia? Nàng có thể vượt qua Mộ Dung tiên sinh ngài? Đối với nữ nhi mà người thấy người thích, hoa thấy hoa nở, siêu cấp kì nữ tử, ngài cư nhiên mắng nàng nghiệt nữ? Mộ Dung tiên sinh, ngài gần đây có phải hay chóng mặt hoa mắt, tai nghe không rõ? Hay là toàn thân vô lực, đầu óc trì độn? Người nhất thiết phải chú ý thân thể, Bách Hiểu Đường ta từng có thu thập được thông tin về chứng bệnh lão nhân si ngốc, ngài hiện tại là thiên hạ đệ nhất, quả thực tại hạ không mong ngài mắc chứng bệnh lão nhân si ngốc thoái ẩn giang hồ. Hay là… chẳng lẽ… Mộ Dung tiên sinh cố ý làm vậy ý đồ thoái ẩn giang hồ, đem vị trí thiên hạ đệ nhất tặng cho nữ nhi Mộ Dung Ý Vân của ngài? Trước mắt bản đường chủ là tối siêu cấp vô địch nữ tử, người hâm mộ như mây, xét về võ công nàng là nữ nhân thiên hạ vô địch. Ngài hi vọng tiểu tế (con rể) sau này như thế nào? Mục Hàn thế nào? Giang Tử Ngang lại thế nào? Còn nghe nói tiền nhiệm đường chủ Bách Hiểu Sinh cũng có ý với nàng? Đúng rồi, vừa rồi ta thấy Vô Trần đại sư ánh mắt có phần cổ quái… hay là… chẳng lẽ…? Chưởng môn Nga Mi Thanh Phong sư thái xem bản đường chủ, ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt, chẳng lẽ… hay là, muốn cùng đường chủ bổn đường hỗn ái…? Ngài hiện tại có phải là nghĩ bản đường chủ là thiên tiên hạ phàm? Có phải hay không cho rằng nàng họ Mộ Dung chính là quang vinh to lớn của Mộ Dung gia? Nghe nói ngài trước đây vẫn không thích bản đường chủ, thường xuyên ngược đãi nàng. Hiện giờ bản đường chủ có thành tựu như vậy, ngài đối với chuyện trước kia có hối hận không? Bản đường chủ hiện giờ là đường chủ đương nhiệm của Bách Hiểu Đường, nhân vật đệ nhất võ lâm, ngài nghĩ sẽ đối đãi thế nào? Mộ Dung tiên sinh, đối với hành vi của ngài, Lục mỗ cũng thay ngài cảm thấy sỉ nhục, tốt nhất ngài nên hướng bản đường chủ mà học tập, nếu cần có thể gia nhập bản đường, bản đường đãi ngộ không tồi, chỉ cần có tinh thần phóng viên liền có thể…” Lục phóng viên vừa nói vừa chép, quả thực khiến ta muốn cười vỡ bụng, toàn thể chúng nhân cũng toát mồ hôi, vừa nghe một đoạn đánh ghen, hôm nay chứng kiến Lục phóng viên hỏi đáp một hồi quả thực mở rộng tầm mắt không biết bao nhiêu lần, hơn nữa Vô Trần đại sư cùng với Thanh Phong sư thái còn là ánh mắt kinh hãi cùng khiếρ sợ tán xạ về phía Lục phóng viên, chắc là thầm nghĩ lòng trần chưa hết… aiz!
“Cha, người làm sao vậy?” Mộ Dung lão nhân hôn mê ngã xuống, Nhược Nhan tỷ vội chạy đến đỡ.
Lục phóng viên cực kỳ lo lắng nói: “Làm sao giờ?”
Ta một bên cuồng tiếu, vỗ vai hắn: “Lục phóng viên, ngươi lợi hại nha, hắn bị ngươi nói đến hôn mê, ta nghĩ võ miệng thì ngươi thiên hạ vô địch thủ.” Quả thực như vậy, luận tranh cãi có lẽ ta đành xếp đệ nhị đi, có Lục phóng viên ở đây ai dám tranh phong?
“Còn cười?” Mỹ nữ tỷ tỷ nổi nóng.
Ta vội ôm miệng: “Không cười, mau đưa cha của ta đi xuống.”
Mấy người lập tức mang cha ta vào hậu đường nghỉ ngơi, mỹ nữ tỷ tỷ ngồi ở bên cạnh. Ta vội tìm đến địa phương không có ai, cười đến dậm chân đấm đất, đến hôm nay mới hiểu thế nào là nhịn cười còn khó hơn là nhịn tiểu tiện…
Cười xong, ta bảo Tư Đồ Dạ cùng Trúc nhi đi trước, một mình lưu Lục Tây Lâm, người này ngay cả hỗn ái cũng dám nói ra, ta là nghi ngờ hắn cũng xuyên qua?
“Lục Tây Lâm, chẳng hay số điện thoại của ngươi bao nhiêu?”
“Cái gì?” Lục Tây Lâm biểu hiện cực kỳ ngu ngốc.
“Đúng rồi, ngươi là fan hâm mộ của ai?”
“Fan… là gì?” Ha, xem ra hắn không phải xuyên qua.
Ta vỗ vai hắn nói: “Cái gì phí tổn thất tinh thần, chứng lão nhân si ngốc, còn có người hâm mộ… ai dạy ngươi?”
Lục phóng viên cười nói: “Lão đường chủ.” Ha, Tiểu Bạch dạy lợi hại, có thể đem ba người dạy đến trình độ này.
“Ngươi theo hắn bao nhiêu năm?”
“Không rõ, từ khi có trí nhớ thì đã theo Bạch lão đường chủ.”
“Quả nhiên là hảo đồ đệ của Tiểu Bạch.” Ta lắc đầu than thở, kẻ này tuyệt đối là lợi hại mà.
“Đường chủ quá khen, ngươi đối Mục Ngữ Tâm khi đó, Lục mỗ thập phần bái phục, không hổ là đường chủ Bách Hiểu Đường, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Danh bất hư truyền… nói ta xấu ta ngốc, chân có tật mắt có tật, bị khí phụ?” Ta tà nhãn tỏ vẻ nộ khí nói, quả nhiên hắn bị dọa vội vàng hấp tấp nói: “Không, không phải ý đó… không phải ý đó.” Có thể dồn tiểu Lục vào mức nói vấp như vậy, ta kể ra cũng lợi hại.
“Ta cùng Mục Ngữ Tâm hiện sẽ thế nào? Xử lí ra sao?”
“Đương nhiên là bại hoại thanh danh nàng ta.” Ta không nói gì, mấy người này quả thực chuyên nghiệp, vừa rồi bức lão cha, chính là vì mặt mũi của ta, có cấp dưới như vậy, ta quả thực nằm mơ cũng muốn cười. Bọn hắn điên nhưng cũng cực kỳ có thực lực, có thể đem chết nói sống, đem trắng nói thành đen còn đem trời nói thành đất. Nói tròn thành vuông là còn kém, mấy người này đem hình tròn nói thành hình mặt hổ.
“Đường chủ, người cùng Mục Hàn lần đầu gặp mặt ở đâu? Nghe nói hắn thường xuyên đối người tươi cười? Hắn cười thực sự đẹp sao? Người gặp qua bộ dáng khi hắn giết người chưa? Hắn nổi tiếng giết người không chớp mắt, cùng hắn một chỗ người có cảm thấy sợ không? Khụ… hắn nói người là nữ nhân của hắn, các người tột cùng phát sinh sự tình gì? Nghe nói hắn luôn nghe lời người? Còn nghe nói hắn muốn đến bản đường cầu hôn người, bản phóng viên muốn hỏi hắn, người có thể thỉnh hắn không? Hắn khi nào đến…” Cứu mạng a, ta không chịu nổi, cuối cùng hiểu được thực lực của Lục phóng viên.