“Miễn.” Ta nói như thể chủ tịch quốc hội, hôm qua ngồi góc, hôm nay ngồi ghế chủ tịch.
“Vãn bối bái kiến Mộ Dung tiền bối.” Ta trước khi ngồi thấy lão cha, cũng vì hắn là thiên hạ đệ nhất, cấp hắn chút mặt mũi.
“Nguyệt Quang tiên tử, tái kiến.” Lão cha cũng là một bộ bình thản nói, nếu hắn biết ta là nữ nhi của hắn hội tức chết?
“Phi Hà tiên tử, Y thần y, Giang trang chủ, gần đây có tốt không?” Ta thản nhiên cười.
Tỷ tỷ hướng ta nháy nháy mắt, “Nguyệt Quang cô nương hữu lễ.” Nói xong không nhịn được cười liền đi ra.
“Tại hạ ngưỡng mộ đại danh của tiên tử đã lâu.” Y Dục Thành, chúng ta đã quen biết, còn ngưỡng mộ đã lâu cái gì?
“Nguyệt Quang cô nương mời ngồi.” Bệnh thần kinh, biết ngươi có điểm phong độ rồi, tất cả mọi người đã nhìn thấy.
“Thỉnh.” Ta muốn ngồi cạnh mỹ nữ tỷ tỷ, nhưng chưa kịp di chuyển thì bệnh thần kinh đã bắt lấy tay ta, dùng sức lôi kéo, mạnh đẩy ta ngồi bên cạnh hắn, nếu không phải ta nhanh rụt tay lại sớm đã bị nhào vào người hắn. Thủy Vũ Mị một bộ dáng khó coi, ngậm chặt miệng tựa như sợ la lớn ra. Tư Đồ Dạ thì càng là khó coi, còn Lục Tây Lâm biểu tình hưng phấn, xuất ra giấy bút tùy thân, bắt đầu loạn bát nháo ghi chép. Ta cũng không rõ bị Lục Tây Lâm viết ra cái dạng gì. Ta ngồi xuống, tức khí liếc mắt bệnh thần kinh một cái. Bệnh thần kinh khóe miệng hiện lên một tia hài hước, không có hảo ý nhìn ta. Ta lặng lẽ vương ngón tay, trên đùi hắn tặng một dấu nhéo. Bệnh thần kinh sắc mặt đột biến, rồi rất nhanh khôi phục, căn bản là giận mà không biết phát tiết ở đâu. Nhưng là rất nhanh hắn khóa tay ta, hơn nữa cầm chắc không buông. Đáng ghét, dám ở trước mặt nhiều người như vậy trêu đùa ta. Ta bực mình, cúi đầu nhìn như đang ăn cơm nhưng thực chất là nói nhỏ với hắn: “Bệnh thần kinh, hôm nay ta không muốn đánh nhau với ngươi.”
Bệnh thần kinh cười nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ta nói rồi, nàng là của ta, đừng nghĩ gả cho người khác.”
“Bệnh thần kinh, ngươi chết đi, kiếp này ngoài Mục Hàn ta không nghĩ tới người khác.” Đối với hắn không cần nhân nhượng.
“Một ngày nào đó, nàng sẽ yêu thương ta. Cho dù nay nàng không yêu ta, ta cưới nàng về, thật sủng nàng, sủng đến khi nàng yêu ta mới thôi.”
Ta cố giằng tay ra, nhưng hắn vẫn là nắm chặt, ta căm tức nói: “Buông ta ra, nhiều người như vậy, ngươi muốn làm hoen ố thanh danh của ta lần thứ hai?”
“Ta chính là muốn người thiên hạ biết, Nguyệt Quang tiên tử là phu nhân của họ Giang ta, bị người khác thấy có sao?”
“Ta khi nào nói gả cho ngươi?” Ta cố nén giận.
“Nhưng ta nói cưới nàng.” Hắn cười. “Nguyệt Quang, ta muốn ở trước mặt Mộ Dung tiền bối cầu hôn?”
“Ta không sợ, ta là Bách Hiểu Đường đường chủ, cha cũng không dám làm gì ta?” Ta đã tức đến nghiến răng, lại uy hiếρ ta.
“Khi đó, thanh danh nàng gây dựng bao lâu đều bị hủy, không bằng theo ta về làm chủ mẫu Giang gia, ta cam đoan, nàng muốn gì được đó, ta đảm bảo sủng nàng đến tận trời.” Hắn cười tà ác, vừa thấy đã biết không phải cái gì tốt.
Ta thấy thế châm chọc cười: “Muốn gì được nấy? Họ Giang, ngươi quên mất ta là ai ư, đường chủ Bách Hiểu Đường, còn thiếu thứ gì ta không lấy được sao?” Đích thị, hiện tại với vị thế của ta, tiền có, tài có, danh có, lợi có, muốn gì không được chứ?
“Thiên Kiếm sơn trang sản nghiệp cũng không tồi, sẽ không cho ngươi chịu khổ.” Khụ, ta đâu phải kẻ tham tiền? Mà tiền thì ta không thiếu.
“Ta là nữ nhân của Mục Hàn, ngươi vào động ta liền không yên.”
“Giang Tử Ngang ta tuy không phải võ công tuyệt thế, cũng có thể bảo hộ nữ nhân của mình.”
“Nguyệt Quang tỷ tỷ, các ngươi đang nói gì?” Thủy Vũ Mị ngậm miệng nửa ngày, cuối cùng không chịu nổi hỏi. Ta vội cười: “Không có gì.”
“Ta cùng Nguyệt Quang tỷ tỷ của ngươi đang tâm sự…” Còn chưa nói xong, ta cả kinh, đem miếng gà lớn nhét vào miệng của hắn: “Ăn cơm đi, nói nhiều vô nghĩa.”
Vừa nhét vào, tất cả ánh mắt liền hướng tới chúng ta. Phượng Thanh Hà cùng Thủy Vũ Mị một đầu mồ hôi lạnh, các nàng biết ta cùng đại khối băng quan hệ như nào, hiện thấy ta như vậy, đương nhiên kinh ngạc. Mộ Dung lão nhân cùng Y Dục Thành vẻ mặt ái muội. Tiểu Bạch thì như không thấy không nghe, Y Lạc Lạc tức giận hừ lạnh, Cố Mộng Tình vỗ vỗ vai nàng an ủi. Lục Tây Lâm vẫn là ghi chép như điên, tay cũng bắt đầu mỏi nhừ…
Bệnh thần kinh cúi đầu buồn cười: “Được nàng chính tay bón cho ăn, thật là vinh hạnh.”
Ta giận dữ nói: “Ta không hi vọng ngươi nói chuyện linh tinh.”
“Nàng xem, hiện còn đem thịt gà cắn ở miệng, rõ ràng là gián tiếp hôn ta, thật lãng mạng nha.”
Nói xong đã muốn cười gập cả mình. Ta cả kinh, thiếu chút nữa đem thịt gà vứt ra xa, có lầm không a, ta ăn nước miếng của hắn? Thật bẩn. (Hoa: thế nào Vân tỷ không chê nước miếng của Hàn a, tỷ cùng Hàn còn…)
“Chỉ chút nước miếng thôi, ta cùng Hàn thường xuyên…” Ta vội ngậm miệng, không nghĩ đem chuyện xấu hổ đó ra nói. Quả nhiên bệnh thần kinh lập tức biến sắc: “Không cho phép nói tới hắn trước mặt ta.”
“Thế nào? Ngươi tự biết kém hơn hắn, cho nên sợ hãi?” Ta nói rồi cười khẽ, bị so sánh kém hơn là tâm lí tối nhạy cảm của nam nhân, ta đả kich hắn như vậy kể như cũng hơi quá. Nhưng ta còn chưa kịp hối hận thì tay đã bị hắn kéo tới, thân mình mất cân bằng ngã ra, thế nào lại ngã vào lòng hắn. Chỉ thấy hắn ái muội cười, đem ta ôm lấy. Không cho phép ngươi làm vậy, đó là quyền lợi của đại khối băng. Ta còn chưa kịp phát hỏa, mấy trăm ánh mắt tề soát nhìn hai chúng ta chằm chằm. Thôi rồi, thanh danh của ta, phải chăng tên bệnh thần kinh này sinh ra là để phá hoại thanh danh của ta, khắc tinh của ta?
“Các ngươi…” Thủy Vũ Mị trước tiên hét lên, nàng giận dữ đứng dậy: “Tỷ tỷ, ngươi sao lại như vậy? Ngươi cùng tỷ phu đều đã… ngươi còn…”
Trước cùng đại khối băng thân mật, hôm qua lại cùng Tư Đồ Dạ ngủ cùng một chỗ, hiện giờ cùng bệnh thần kinh. Thủy Vũ Mị có thể nghĩ ta là nữ nhân hoa tâm hay không?
Ta vô cùng bực tức, không còn kìm chế gì nữa tát hắn một phát: “Còn không bỏ ta ra?”
Bệnh thần kinh thấy ánh mắt của tất cả mọi người đang tập trung vào hắn, liền dịu dàng nói: “Chỉ cần nàng cao hứng, tùy tiện đánh.”
“A?” Mọi người giật mình, con mắt đều muốn rơi xuống.
“Đánh ngươi đau tay ta!” Ta lạnh như băng trừng mắt nói.
“Ta có điểm gì kém hơn hắn?” Bệnh thần kinh không đầu không đuôi hỏi.
Thủy Vũ Mị nhìn ta, giận dữ chạy lại chỗ bệnh thần kinh, cũng thưởng cho hắn một tát tai. Bệnh thần kinh chưa kịp phát hỏa, Thủy Vũ Mị trừng mắt nói: “Giang Tử Ngang, ta cảnh cáo ngươi, tỷ tỷ của ta đã là hoa đã có chủ. Ngươi nếu dám khi phụ nàng, ta sẽ băm ngươi làm tương.” Có lẽ không ai phát hiện, chính là ta nhờ góc nhìn đặc thù mà nhìn ra Thủy Vũ Mị trong khi tát bệnh thần kinh còn có bỏ gì đó vào áo hắn, không nói cũng biết là hạ độc, xem ra lần này bệnh thần kinh xui xẻo rồi.
Phượng Thanh Hà cũng đi tới, thản nhiên nói: “Giang đại hiệp, bản đường mời ngươi tham gia nghi thức kế nhiệm đường chủ, ngươi lại trêu chọc đường chủ bản đường, rõ ràng là không để chúng ta ở trong mắt. Ta thân là Bách Hiểu đường phó đường chủ không nên mắng ngươi, chính là ta cùng Nguyệt Quang tiên tử tình đồng tỷ muội, ta không thể nhìn ngươi trêu đùa tỷ tỷ ta. Ngươi cũng biết tỷ phu của ta là ai, ta tin tưởng ngươi tạm thời không thể trở thành kẻ địch của hắn.” Phượng Thanh Hà ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, nếu không ngại thân phận, đã sớm mở miệng mắng to.
“Giang Tử Ngang, bản cung chủ lần cuối nhắc nhở ngươi, tỷ tỷ của ta không phải dễ trêu đùa, tỷ phu của ta tuyệt không để yên cho ngươi.”
“Ta sợ hắn sao?” Bệnh thần kinh cười lạnh.
“Giang Tử Ngang, nếu ngươi còn như vậy thì chỉ tự chuộc khổ, Thanh Hà, Mị nhi, chúng ta đi.” Nói xong ta cố giằng khỏi người hắn, bệnh thần kinh vẫn cố giữ chặt cổ tay ta.
“Hắn thực sự tốt hơn ta sao?”
“Buông.” Ta giãy dụa một chút, một khối ngọc bội rớt ra từ bên hông. Đây là đại khối băng tặng của ta a, nếu phá hư, ta làm sao mà đền. Ta xem như bảo bối nhặt lên, nhanh chóng nhìn xem, may mắn không có bị hư. Ta đem ngọc bội bảo bối cầm ở trong tay, ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt đáng sợ của lão cha. Xem cái gì mà xem? Ngọc bội của ta có cái gì đáng xem? Ta nghi hoặc liếc hắn một cái, hắn nhanh khôi phục mỉm cười.
“Nguyệt Quang tiên tử sớm đã có ý trung nhân? Là ai? So với Giang trang chủ còn lợi hại hơn?”
“Giang đại hiệp là chủ nhân của đệ nhị thế gia, thanh niên anh tuấn, ai lại so với hắn càng lợi hại? Khó hiểu…”
Ta bất chấp mọi người nghị luận như thế nào, cùng Phượng Thanh Hà, Phượng Thanh Trúc, Thủy Vũ Mị đi ra.
“Tỷ tỷ, ngươi vừa rồi thật là lợi hại nha.” Thủy Vũ Mị nhìn ta cười hì hì.
“Ngươi ở y phục của hắn phóng cái gì?” Nghĩ đến bệnh thần kinh xui xẻo ta đã muốn cười.
Thủy Vũ Mị khóe miệng tươi cười: “Không có gì, bọ cạp độc mà thôi.”
“A?” Ta kinh ngạc kêu lên, bọ cạp, còn không có gì? Ta nuốt nước miếng: “Có thể chết người không?”