“Ngươi biết hắn?” Cũng không phải ngu ngốc.
“Sài tiền bối, ngươi nói ngươi cùng huynh đệ giết cả nhà Độc Cô, khi đó còn có ai?” Đều là bại hoại, đại khối băng lạnh lùng như vậy, đều vì mấy kẻ bại hoại này.
“Chúng ta khi đó từng thề không nói ra danh tính của nhau.” Điên rất nặng, giết huynh đệ của mình còn được, giờ lại nói giảng đạo nghĩa?
“Tiền bối, ngươi biết hối hận thì nói ra.”
Hắn lắc đầu: “Độc Cô Hàn có tâm báo thù, nếu ta nói, hai người kia hẳn phải chết.”
“Nói hay không? Ngươi đã biết việc năm xưa là sai lầm, vì sao còn cố che dấu?”
“Ngươi vì sao muốn biết như vậy?” Sài Nham kỳ quái nhìn ta.
“Bởi vì, Độc Cô Thiên Linh là cha của nàng.” Trong bóng đêm, không biết ai sáp miệng một câu, cái gì? Cha ta? Ta họ Mộ Dung, cha ta ở thế kỉ 21, sao lại biến thành Độc Cô Thiên Linh?
Hai người chúng ta đều không tự chủ quay đầu lại, trong gió, một bóng người cao lớn, cầm trong tay trường kiếm chậm rãi đi vào. Ta thấy rõ người tới, trực tiếp dở khóc dở cười, cư nhiên là… đại khối băng. Độc Cô Thiên Linh là cha hắn, không phải cha ta, nhận vơ?
Sài Nham kinh hãi, xem đại khối băng liếc mắt một cái, chỉ vào người ta nói: “Ngươi là người Độc Cô gia.”
“Ta…” Ta không biết giải thích thế nào?
“Nàng là con dâu của Độc Cô gia.” Đại khối băng nói xong, hướng ta ôm một cái. Đủ thân mật a, tuy không phải lần đầu tiên, ta vẫn không quen.
“Các ngươi…các ngươi…” Sài Nham tiền bối chỉ vào hai người chúng ta, nói không nên lời. Đừng có biểu tình như vậy, ta còn buồn bực, ta khi nào trở thành con dâu Độc Cô gia?
Ta trợn mắt: “Đừng hiểu lầm, ta và hắn có quan hệ không tồi, nhưng là ta thực sự vô tình đến tá túc, không có dự mưu. Ngươi nếu nghĩ ta đến để tìm tin tức, thì thực sự không phải, ta không biết ngươi là kẻ thù của hắn, càng không nghĩ hắn tới đây.”
“Aiz, đều là ta gây nghiệt.” Sài Nham bối rối cúi đầu.
Ta nhìn đại khối băng: “Ngươi tính làm gì?”
“Giết.” Thần khí bình thần, thần sắc lạnh nhạt, một lời khiến ta không rét mà run. Ta nhanh bỏ tay hắn ra, lùi ra sau vài bước, kéo ghế ngồi: “Các ngươi muốn đánh, ta tránh xa.” Ân oán giang hồ, ta không cần xen vào.
Sài Nham chậm rãi đi đến trước mặt đại khối băng, trầm trọng nói: “Hiền chất, năm đó ta quả thực đã giết nhiều người của Độc Cô gia, ngươi lấy mạng ta, ta quyết không oán.” Trước cái chết vẫn còn khí phách, thực hiếm thấy.
“Long Ngâm là đồ vật của Độc Cô gia, biết sai thì đem ra đây.” Hàn nói, ta nghe lập tức dỏng tai, cuối cùng Long Ngâm ở đâu a, mang Long Ngâm ra, ta nhanh trở về hiện tại đi.
“Aiz, ta cũng muốn trả lời, chính là ta không biết ở đâu.” Không thể nào?
Ta tức giận, đập tay xuống bàn: “Ngươi không phải vì cướp kiếm mà đến sao? Để ở đâu? Mang ra.”
“Ngươi cũng muốn Long Ngâm sao?” Đại khối băng đột nhiên âm trầm nói, ánh mắt sắc bén nhìn ta. Ta liếc mắt hắn một cái. “Đúng a, ta chính là muốn xem Long Ngâm kia thế nào? Ngươi giết ta đi.”
Đại khối băng hừ lạnh một tiếng, đem ánh mắt hướng Sài Nham.
Không khí thật quỷ dị, ta chịu không thấu. Đại khối băng lại nói: “Sài Nham, năm đó diệt Độc Cô gia tổng cộng bốn người, còn ba người kia là ai?”
“Giết ta đi, ta quyết không nói.”
“Long Ngâm ở đâu?” Đại khối băng lại đổi câu hỏi.
“Vì sao không hỏi Phượng Vũ?” Ta sáp miệng một câu, không phải một đôi bảo kiếm, sao hắn chỉ hỏi Long Ngâm?
Đại khối băng thản nhiên nói: “Phượng Vũ năm đó không ở Độc Cô gia.”
“Ở đâu?” Ta nhịn không được hỏi, kì thực cắm trên đầu ta.
“Long Ngâm Phượng Vũ là bảo vật của Độc Cô gia. Trăm năm trước, Độc Cô Tinh Không tuổi già sức yếu, cùng thê tử Sơn Bản Huệ Tử mang theo Long Ngâm Phượng Vũ thoái ẩn giang hồ, từ đó về sau không xuất hiện, nhưng sáu mươi năm trước, Độc Cô gia cơ duyên xảo hợp, tìm về Long Ngâm, về phần Phượng Vũ, không rõ tung tích.” Ta nghe xong nuốt nước miếng, hai vị kia thoái ẩn giang hồ, sau đó trực tiếp thành thần tiên. Hơn nữa một người là chưởng quản thời không, một người cai quản địa phủ. Nghe lão thời không bất tử nói, Long Ngâm bị Nguyệt Lão trộm, chắc là Nguyệt Lão đem vứt ở nơi đó, không ngờ lại đem cho Độc Cô gia họa diệt môn? Sau này tìm lại được, ta nhất định phải nói cho Thời không, xem hắn xử lí thế nào. Aiz, còn có sư phụ của ta, quả thực là khi dễ ta, võ công cao như thế, không dạy ta một chút nội công, còn không dạy khinh công, làm hại ta ở đây làm người vô dụng.
“Nếu Phượng Vũ không ở đây, có Long Ngâm cũng vô dụng, vì sao còn cướp?” Lời này nói với Sài Nham, thực sự ngu ngốc.
Sài Nham nói: “Truyền thuyết, Long Ngâm Phượng Vũ là một đôi thần binh có linh tính, có Long Ngâm liền có Phượng Vũ. Hơn nữa năm đó ta nào có thể biết Độc Cô gia chỉ có Long Ngâm mà không có Phượng Vũ.” Nói cũng có lí, chuyện nội bộ gia đình, người ngoài sao biết rõ được.
Khoan, Bách Hiểu Sinh đã ở đây bao năm. Hắn biết Long Ngâm ở Độc Cô gia, vì sao không trực tiếp đi tìm?
“Sài Nham, ta cuối cùng hỏi, ba người kia là ai, Long Ngâm lại đang ở đâu?” Đại khối băng cơ hồ mang theo băng đá trong lời nói, ta có thể biết hắn có bao nhiêu hận thù.
Sài Nham lắc đầu: “Những người kia, ta quyết không nói ra, còn Long Ngâm, ta thực sự không biết. Năm đó ở phòng Độc Cô Thiên Linh, thực sự không tìm thấy Long Ngâm, ta không biết ai lấy. Độc Cô Hàn, ngươi giết ta đi, ta không thể nói cho ngươi thêm cái gì.”
Kiếm đã kề cổ Sài Nham: “Ba người kia là ai?”
“Ta không nói!”
“Sài Nham, ngươi năm đó vì sao biết bí mật nhà Độc Cô?” Ta kì quái chen một câu, việc hệ trọng như vậy sao biết được.
Sài Nham thở dài: “Năm đó huynh đệ ta uống rượu, Độc Cô Thiên Linh trong khi say nói ra.”
Ta lắc đầu: “Có Long Ngâm thì thế nào? Long Ngâm nhận chủ, nó không uống máu ngươi, không nhận ngươi làm chủ, căn bản không thể dùng. Nếu miễn cưỡng không chừng phản phệ, các ngươi thực sự không đáng giá a.”
Vừa dứt lời, cảm giác chợt lạnh, Độc Cô hàn đã đứng trước mặt ta, kiếm đã đưa lên yết hầu ta. Ánh mắt âm trầm, lạnh như băng nói: “Ngươi sao lại biết bí mật Long Ngâm?” Hắn đối với ta như vậy? Vừa rồi còn là ôn nhu, chuyển một cái đã băng lãnh? Không tin ta sao? (BL: Trong trường hợp này, nếu là ta liền trực tiếp bước tới một bước cho kiếm cắt một xíu, coi Hàn ca làm gì, giải thích nhiều chi cho mệt.)
Trong lòng đột nhiên quặn đau, mắt ta chợt ướt, tâm vì sao đau như vậy? Nếu thích một người, liền phải tin tưởng. Hắn vẫn nói thích ta, nhưng không tin ta. Xem bộ dáng của hắn, hoàn toàn không tin ta. Ta giận dữ, cười lạnh: “Ta là ai? Ta là kẻ không để ý danh tiết đem ngươi giấu trên giường, băng bó thương thế cho ngươi, ta là nữ tử thường xuyên mất khống chế Mộ Dung Ý Vân, hiện tại ngươi hỏi ta là ai? Ta biết bí mật Long Ngâm Phượng Vũ, thế nào? Giết ta?”
Sài Nham vừa nghe, toàn thân toát mồ hôi nói: “Ngươi là Mộ Dung Ý Vân, tiểu nữ của Mộ Dung đại ca?” Không xong, lại nói hớ.
“Đúng, chính là Mộ Dung Ý Vân.” Ta phỏng chừng lão nhân cũng không sống quá đêm nay, hắn biết thì sao.
Sài Nham đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to: “Các ngươi… ha ha… tạo nghiệt…” Làm sao, sắp chết liền điên? Độc Cô Hàn nhìn ta, một chút áy náy, do dự thu kiếm: “Vân nhi, nàng sao lại biết bí mật Long Ngâm?”
Ta khóe miệng chậm rãi gợi lên nụ cười thê thảm: “Ngươi nói thích ta, chính là thích ta như vậy? Vừa rồi làm gì? Muốn giết ta? Ngươi căn bản không tin ta? Còn nói thích ta?”
“Vân nhi, ta vừa rồi quá xúc động, không kiềm chế được mình. Nói cho ta, vì thế nào nàng biết bí mật Long Ngâm?” Ánh mắt hắn biến thành thê lương lạc mịch (lạc lỏng + tịch mịch). Có lẽ vừa rồi hắn quả thực xúc động hắn hôm nay chính là tìm thù sát toàn gia, cảm xúc tự nhiên không bình thường.
Ta cố gắng bình ổn lửa giận nói: “Ngươi còn nhớ ta từng bảo ngươi cắt ngón tay không?”
Hắn gật đầu, ta lại nói: “Bởi vì kiếm của ngươi cùng Long Ngâm rất giống, Long Ngâm chính là tích huyết nhận chủ. Ta muốn nghiệm chứng, kiếm trong tay ngươi có phải là Long Ngâm.”
“Nàng thế nào biết hình dạng của Long Ngâm, hơn nữa, bí mật đó, từ trước chỉ có Độc Cô gia biết.”
Ta không nói gì, đem Phượng Vũ trên đầu tháo xuống. Thật sâu hít một hơi: “Đây chính là Phượng Vũ, ta là chủ nhân của Phượng Vũ.”
“Cái gì?” Sài Nham cùng Hàn đều kinh ngạc đến bất khả tư nghị nhìn ta. Ta liền nhấn một chút, biến trâm tử thành trường kiếm.
“A…” Sài Nham kinh ngạc, nhìn ngân quang lập lòe, lập tức cười to: “Ha ha, không nghĩ tới, ta còn có thể nhìn thấy Phượng Vũ, ha ha.”
Độc Cô Hàn cũng là kinh ngạc không nhẹ, hít thở cũng nặng nề: “Nàng từ đâu có?”
Ta cười khổ: “Đây là sư phụ ta truyền cho ta, nói thật, ta không biết xưng hô với ngươi thế nào.” Sơn Bản Huệ Tử là sư phụ của ta, lại là bà cố tổ của hắn…. Nãi nãi… bà nội… Ta bối phận so với hắn đủ lớn.
“Sư phụ nàng?”
“Đúng, sư phụ của ta họ Sơn Bản.” Nói tới đây, ta bất đắc dĩ cười khổ.
“Sơn Bản Huệ Tử?” Hắn hỏi lớn tiếng.
“Đúng, chính là Sơn Bản Huệ Tử.” Sư phụ, người hại chết ta.
“Nếu nàng còn sống, cũng đã vài trăm tuổi.” Sài Nham kinh ngạc không ngớt.
“Tổ nãi nãi, thực sự là sư phụ nàng?” Hàn thực không tiêu hóa nổi.
“Vô nghĩa, nếu không ta sao biết bí mật của Long Ngâm Phượng Vũ?”
“Bà ấy còn sống?” Đương nhiên sống, hơn nữa còn là sống đến ngàn năm sau.
“Chết, trước khi chết phân phó ta tìm Long Ngâm.” Nghĩ lại, sư phụ là công tác ở địa phủ, hẳn là không phải ta trù nha.
Hàn lúc này lại quay sang Sài Nham, ánh mắt hình viên đạn, Sài Nham thê lương cười: “Đừng hỏi, ta cái gì cũng không biết, giết ta đi, hi vọng hai ngươi bách niên giai lão.” Bách niên giai lão? Không thể!
“Không thể, ta có Phượng Vũ, nhưng là hắn không có Long Ngâm.” Ta nói, thu hồi Phượng Vũ cắm trên đầu. Nhưng chợt thấy Sài Nham phun một ngụm máu.
“Ngươi làm sao vậy?”
Hắn lùi lại nói: “Ta biết tội nghiệt nặng nề, hiền chất nhất định muốn giết ta, cho nên, ta uống độc dược trước. Nếu… ngươi cảm thấy khó tiêu hận, một kiếm… giết ta đi.” Ra lão nhân sớm chuẩn bị.
Hàn rét lạnh một câu: “Vân Nhi, đi.” Nói xong, kéo tay ta, kéo ra ngoài.
Vừa ra ngoài không xa, đã thấy một mảng sáng, Sài gia trang toàn bộ ngập trong biển lửa. Từ nay về sau, không có thiên hạ đệ nhất đao.