“Hay nha, ngươi nghĩ so dung mạo với nàng sao? Ta nói cho ngươi, nàng la Trung Quốc đệ nhất mỹ nữ, đệ nhất tài nữ. Cho nên, nàng cùng ngươi thực tế không cùng một cấp bậc.” Ta thật cảm phục tài tự sướng của bản thân, có thể đem mình nói đến mức đó. Nhưng là ở hiện đại đích thực ta là đệ nhất võ công nha.
“Trung Quốc?” Bệnh thần kinh cùng Y Lạc Lạc kì quái hỏi.
“Người Trung Hoa, biết không? Bách Hiểu Sinh cùng Nguyệt Quang tỷ tỷ đều là người ở địa phương đó.” Ta muốn tự vả miệng, nói gì cũng nói ra được. Bệnh thần kinh nghe xong có vẻ kì quái, Y Lạc Lạc vẫn là một bộ không cam lòng. Y Lạc Lạc cuối cùng vẫn cãi: “Bách tiên sinh năm nay đã quá năm mươi, Nguyệt Quang là sư tỷ của hắn thì sớm đã là lão bà bà.” Về tuổi tác, hẳn đem truyền thuyết Nguyệt Quang tiên tử nói một chút.
“Y Lạc Lạc, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu đầu óc, thế nào là tiên tử, chính là không có già, cho dù tỷ tỷ đến trăm tuổi vẫn là xinh đẹp hơn ngươi! Chưa kể, năm nay nàng mới ngoài hai mươi thôi.” Ta một lần nữa sỉ nhục nàng, đem nàng giẫm giẫm dưới chân. Ta tiếp tục giải thích: “Nguyệt Quang tỷ tỷ vừa sinh ra đời thì được sư phụ nhận làm đệ tử, còn Bách Hiểu Sinh là ngoài ba mươi bái sư, vừa hay lại trễ hơn Nguyệt Quang tỷ tỷ vài ngày, ngươi hiểu không?”
“Ta đã thấy Nguyệt Quang, nàng thực là nữ tử trẻ tuổi.” Bệnh thần kinh không đâu lại chen miệng vô, ta đắc ý cười: “Bệnh thần kinh, hắn sẽ không thích Y đại tiểu thư, hắn đối với Nguyệt Quang tỷ tỷ nhất tâm nhất dạ, nói vậy ngươi hiểu chưa? Đừng tự mình đa tình.”
Y Lạc Lạc đáng thương nhìn bệnh thần kinh, ánh mắt giống như sắp khóc, ta lại nói: “Bệnh thần kinh, kì thật Nguyệt Quang tỷ tỷ là người cao ngạo, nàng cũng cần người yêu thương, các ngươi hai tính cách thật khác nhau lắm, ở cùng một chỗ thực sự không được.”
“Ta thích nàng thì thế nào?” Chính là những lời này, tức chết Y Lạc Lạc.
“Giang đại ca, đừng nghe Mộ Dung Ý Vân nói bậy.” Nói xong Y Lạc Lạc tiu ngỉu xoay người, bộ dạng như con mèo chết: Thiên Ma giáo chủ “Hoan nghênh, nhìn ngươi chết thế nào, Y tiểu thư.” Ta thè lưỡi đắc trí.
“Mộ Dung Ý Vân, ta sẽ không buông tha cho ngươi.” Y Lạc Lạc khốc liệt nhìn ta.
“Lạc Lạc, về thôi.” Y Dục Thành nãy giờ bị xem nhẹ, cuối cùng chen miệng một câu.
“Đại ca, huynh để cho muội yên tĩnh một chút.”
Nói xong xoay người đi mất, Y Dục Thành xấu hổ: “Giang đại ca, Mộ Dung cô nương đã làm phiền.”
Bệnh thần kinh gật đầu, Y Dục Thành lập tức đuổi theo Y Lạc Lạc. Bệnh thần kinh thật vô lương tâm, người ta vì hắn ăn dấm chua như vậy, một chút để ý cũng không có, để mặc nàng chạy mất, người như vậy, yêu hắn liệu được chăng? Thích ta? Quỷ mới biết hắn thực sự là cái gì! Bệnh thần kinh tiếp tục coi Y Lạc Lạc là không khí, ngẩng đầu nhìn ta nói: “Đi.”
Ta trừng mắt nhìn hắn một cái, đứng lên. Ta thực không muốn theo hắn, chính là ta đánh không lại hắn, nói không lại hắn, nếu không phải hắn xuất hiện ta sớm đã trở thành Nguyệt Quang, sao còn phải chịu mệt như bây giờ. Hơn nữa ta còn có một ý định, chính là xem kĩ kiếm của hắn.
“Ai da, ngươi đi chậm một chút được không? Chân ta bị thương.” Cần gì gấp a, đi nhanh như vậy? Vẫn là đại khối băng tốt, nếu biết chân ta bị thương nhất định ôm ta đi, bệnh thần kinh đáng chết, nếu không phải ta không trốn được ngươi vì lí gì phải theo ngươi.
“Không đi, thì cứ ngồi đó.” Ta chính là đang ngồi bệt dưới đất, ta ôm oán hận sâu nặng với tên này a. Hắn cũng là đại nam nhân, vẫn là được người đời gọi hai tiếng ‘đại hiệp’, cư nhiên không có phong độ khi dễ một nữ nhi yếu đuối như ta. Xem chân ta thành như vậy, ngẫu nhiên có điểm phong độ sẽ chết sao?
Hắn quay lại, uy hiếρ nói: “Nói nhiều ta giết ngươi.”
Ta khinh bỉ nhìn hắn: “Chân ta bị thương có biết không? Có chút phong độ quan tâm sẽ chết a? Ngươi xem ngươi? Trừ bỏ da mặt giống nam nhân, còn lại phong độ, khí khái, ăn nói, cử chỉ, hành động một chút tính cách nam tử hán đại trượng phu cũng không có, ngươi cư nhiên một đại nam nhân đi ngược đãi một nữ nhi yếu đuối, thật không biết ti bỉ liêm sỉ là gì hay sao. Ta thật không rõ vì sao người trong giang hồ lại tôn kính ngươi, ta hoài nghi bọn hắn đều là mắt có tật, tai bị điếc. Ngươi nói thích Nguyệt Quang tỷ tỷ, ta là bằng hữu thân thiết của nàng, là muội tử thân yêu của nàng, ngươi lại đối với ta như vậy, Nguyệt Quang tỷ tỷ biết ta bị thương mà ngươi còn ngược đãi không rõ trong lòng sẽ nghĩ thế nào?” Ta mắng hắn một hồi, lại lấy Nguyệt Quang ra ép hắn, biết thừa hắn không dám đụng ta.
“Nữ nhân chính là phiền toái.” Nói xong, đem kiếm vứt cho ta, không nói không rằng ôm ta lên. Ta nhất thời không phòng bị, thiếu chút nữa bị ngã ra đất tập hai, uy uy, chỉ có đại khối băng mới có quyền ôm ta.