“Khối băng chết tiệt, ngươi vì sao nói ta là dong tục khí phụ?” Chúng ta đang đi trong rừng, ta không cam lòng nói. Người khác sợ hắn, ta không sợ, ta cuối cùng cảm thấy hắn không phải là loại người lạm sát vô tội, sẽ không vì vài câu nói liền giết ta. (Hoa: Em nói câu này đảm bảo em chết liền… /Hàn: *lườm*/ Hoa: *đóng băng lập tức* @@)
“Chẳng phải ngươi chính là thế sao?”
Hắn cơ hồ dùng ánh mắt hài hước nhìn ta, ta hoài nghi trước mặt ta cùng Mục Hàn trong truyền thuyết không phải là một người? Hay là tiểu tử này gần đây đầu óc bị hư?
Ta không phục phản bác: “Ta nào có? Ngươi xem, ta Nguyệt Quang tiên tử, xinh đẹp như thiên tiên, võ công vô tiền khoáng hậu, trí dũng song toàn, ta giả ngốc giả xấu chỉ là không muốn gả cho bệnh thần kinh.” (Hoa: chị Vân là rất có máu liều @@ và tài tự sướng vô đối)
“Ngươi bề ngoài không tồi, xem ra cũng không ngốc.” Có tiến bộ, có thể nói nhiều từ như vậy.
“Ngươi chính là dùng tính mạng cứu Tật Phong?” Đó là diễn trò, dùng tính mạng của mình ư? Ta không ngu như thế.
Bất quá ta vẫn là liều mạng gật đầu, đem lương tâm gặm nhấm một hồi. “Đúng, ta không thể để Mục Hàn ngươi bị giang hồ nói ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo hộ được, làm cho cấp dưới bị vong mạng, như vậy hội ảnh hưởng tới hình tượng giáo chủ.” Ta đã gặm cái lương tâm thành bột mì, tận lực làm cho hắn thấy hắn thiếu ta.
“Nữ nhân của ta?” Đừng nói lời ái muội như thế, chỉ là thuận miệng nói.
Ta vẻ mặt buồn bực: “Tất cả mọi người đều cho rằng như vậy a, ta lúc trước chỉ nghĩ muốn bệnh thần kinh hưu ta, cho nên ngang ngạnh nói bản thân với ngươi có quan hệ, không nghĩ tới nháo loạn lớn như vậy.”
“Ngươi là nữ trung hào kiệt trong mắt của bọn hắn, cũng là người thích hợp nhất làm giáo chủ phu nhân.” Một câu của hắn dọa chết ta, đầu lưỡi ta líu lại nói: “Bọn hắn…
là ai?” Ai nhàm chán? Tuy ta luôn thực miệt thị lễ giáo, nhưng không nghĩ tất cả mọi người đều đến vây công ta.
“Thiên Ma giáo cao thấp.” Hôn mê, ta chính là ngẫu nhiên nói bừa một chút.
“Ngươi có ý tứ gì?” Ta trộm nhìn hắn một cái.
“Đối với ngươi, không có hứng thú.” Đả kich a, hẳn là có một chút đi?
“Ngươi… Ta có điểm nào không tốt?” Ta bộ dáng không tệ lắm, đừng đem ta nói như là không thể chịu nổi.
“Đều không tốt.” Cái gì, hắn nói cái gì?
“Sao ngươi còn theo ta? Còn giúp ta?” Ta cười hắc hắc: “Ta nói đại khối băng, ngươi đừng là thích ta lại không dám thừa nhận.” Ta lại không phải cổ nhân, lời này cũng có thể dễ dàng nói ra.
“Ngươi đặc biệt, nhưng là ta không thích.” What? Hắn nói cái gì?
“Nếu đặc biệt, vì sao không thích?” Ta giống như bức cung hỏi.
“Về sau đừng tùy tiện ca hát, rất khó nghe.” Cái gì, ta hát khó nghe? (Hoa: càng ngày càng thấy chị Vân giống… Chaien)
“Ngươi… nghe thấy được?” Người này không phải theo sau ta từ lâu chứ?
“Đúng.” Ta liền nghĩ đến là hắn giúp ta, bệnh thần kinh rất thiếu phong độ, đánh nữ nhân, đúng rồi, nếu hắn có mặt ở đó, còn ném đá giúp ta, vì sao không cướp dâu?
“Ngươi nếu ở đó, vì sao không cướp dâu?”
“Lấy sự thông minh của ngươi, nhất định có biện pháp không lấy phu quân, ta vẫn đi theo ngươi, nếu thực sự bái đường, ta sẽ xuất hiện.” Tính ra hắn cũng có lương tâm.
“Ngươi thực sự là người tốt a, đúng rồi, ta từng tấu hai lần bài «Giang hồ tiếu», ngươi đều nghe thấy?” Ta hoài nghi lỗ tai của hắn có vấn đề, hình như chưa nghe kĩ, cho nên nói khó nghe.
“Một lần, giang hồ tiếu, ân oán, người so chiêu, cười giấu đao, khó nghe…” Ca từ kinh điển, nhạc điệu kinh điển như vậy, lại nói khó nghe? Ta buồn bực.
Ta căm tức nhìn hắn: “Khó nghe còn nhớ rõ như vậy? Rõ ràng là thực thích.”
“Chính là bởi vì khó nghe nên nhớ rõ.” Không nói gì, ta bắt đầu hoài nghi có phải lỗ tai hắn có vấn đề.
“Ngươi nói cho ta biết lí do vì sao cứu ta?” Hắn đối với ta rất tốt, ta vẫn là phải hỏi cho đến cùng.
“Ngươi tình nguyện hi sinh danh tiết chính mình cũng bảo vệ ta, cẩn thận băng bó vết thương cho ta, thấy ra ngươi thiệt tình đối tốt với ta, cho tới bây giờ không có ai đối tốt với ta như vậy, cho dù là sư phụ, chỉ là nghiêm lệ (nghiêm khắc theo điều lệ) dạy ta, ngươi là người đầu tiên có ý nghĩ bảo hộ ta, cũng là người đầu tiên băng bó vết thương cho ta.” Ta im lặng, xem ra hắn thực sự là người cô đơn. Người ngoài xem hắn là ma đầu giáo chủ, thấy hắn uy phong lẫm liệt, ai biết hắn trong lòng đầy bi ai, không có bằng hữu, không có thân nhân. Chính là, liền bởi vì một lần ngoài ý muốn, hắn đã đối với ta tốt như vậy?
Ta lầm bầm lầu bầu nói: “Nguyên lai anh hùng là cô độc.”
Hắn thản nhiên nói: “Ta không phải là anh hùng.”
“Đúng rồi, ngươi đã là thiên hạ đệ nhị, vì sao ta gặp được ngươi khi đó, ngươi còn tìm tỷ tỷ ta khiêu chiến?” Vấn đề này ta vốn đã nghĩ từ lâu nhưng chưa có ra đáp án.
“Thiên hạ đệ nhị? Đó chính là Mục Hàn, không phải Độc Cô Hàn.” Hắn có phải muốn giống như ta tạo ra hai thân phận? Quên đi, hắn rất phức tạp.
“Không nói tới vấn đề này nữa, ta hát cho ngươi nghe?”
“Khó nghe.”
“Ngươi…” Ta chỉ ngón tay vào hắn, cố gắng áp chế lửa giận: “Đại khối băng, có thể đem kiếm của ngươi cho ta xem một chút hay không?” Đây mới là chính sự, không phải là ta đùa giỡn hắn.
“Làm cái gì?”
“Ta chính là tò mò, ngươi cũng biết Bách Hiểu Đường đang lập thập đại thần binh bảng, ta nghĩ muốn đưa thanh kiếm của ngươi vào bảng.” Hê, cái lí do này cũng rất tiện lợi a, nói dối mặt không biến sắc.
“Không có hứng thú.” Vẫn là không có hứng thú.
Ta cưỡng cầu nói: “Này, ta muốn nhìn, cho ta xem đi.”
Hắn trừng mắt nhìn ta một cái, rút thanh kiếm ra từ bên hông, để vào tay của ta. “Cầm đi.” Ta đem thanh kiếm tinh tế cầm trong tay, vô luận thế nào cũng không thấy có điểm nào kì dị. Thanh kiếm này rất sắc bén, hẳn là thứ tốt: “Nó gọi là gì?”
“Không biết.” Ta thất vọng a…
“Vì sao? Ngươi với thanh kiếm của mình còn không biết tên?”
“Không biết, từ khi ta có được nhận thức thì nó đã ở bên người ta.”
Ta liền tung một tiểu kế, siểm mị (siểm nịnh + mị hoặc) nói: “Đại khối băng, có thể hay không… dùng kiếm này cắt tay của ngươi, lưu lại một chút máu?” Dùng máu nghiệm chứng là biện pháp tốt nhất.
“Không được!” Hắn ánh mắt sắc bén, khiến ta sợ đến giật lùi một bước: “Ngươi làm sao vậy?”
“Không được chính là không được.” Hắn đem kiếm trở về, nói với ta: “Mau đi, ta đem ngươi đi tìm Bách Hiểu Sinh.”
Ta hồ nghi nhìn bốn phía nói: “Không đúng a, xuống núi không phải con đường này, chúng ta đến Tiếu Ngạo Giang Hồ đi, tìm cấp dưới của hắn.”
Hắn tiếp tục hướng phía trước: “Ta mang ngươi tới Tần Hoài.” Đúng rồi, Bạch Hiểu có nói qua, tổng đường ngay cạnh sông Tần Hoài. Tiểu tử này sẽ đem ta tới đó, ta thậm chí hoài nghi hắn lựa chọn đến đó là vì phương diện tiêu diêu…
Ta yên lặng gật đầu, đi theo sau hắn, hắn là tính toán muốn làm người tốt? Cũng hay, dọc đường có hắn bảo vệ, lại có cơ hội để ăn trộm máu của hắn. Có lẽ khi đến Bách Hiểu Đường ta đã biết được bí mật này, đến lúc đó cùng Bạch Hiểu hồi hiện đại.