“Biết cầm kì thi họa không?” Lão nhân miết miết mắt, hỏi một câu.
Ta nghi hoặc gật gật đầu nói: “Cầm nghệ của ta, ta nhận thứ hai thiên hạ không ai dám nhận thứ nhất, kì nghệ cũng không tồi. Thơ văn của lão công ta cực kỳ tốt, đan thanh (vẽ) lại cực kỳ lợi hại.” Nào có ai tự thổi phồng chính mình như vậy sao? Vốn tính nói mình cầm kì thi họa tinh thông, nhưng sau khi xem tài nghệ của Hàn, ta thực hổ thẹn thừa nhận bản thân rất kém cỏi.
“Tốt lắm.” Lão nhân hi hi cười. “Theo ta tới đây.”
“Tiền bối, Ý Vân mạo phạm, người đại nhân đại lượng.” Ngàn vạn lần đừng ghét ta.
Lão nhân cười nói: “Nữ oa, Kì Lão Trạch ta không keo kiệt như vậy.” Thì ra tên Kì Lão Trạch, tên nghe thực kì quái, không trách người đời gọi là quái nhân.
Đi theo lão nhân một hồi, chỉ thấy nơi nơi phong cảnh hữu tình, mơ hồ xa xa thấy bốn tòa lầu nhỏ. Bốn lầu nhỏ được xây dựng rất kì quái, phương hướng đều khác biệt, mỗi nhà xây một kiểu, ở giữa còn có một đại đình tử. Kiến trúc của bốn tòa nhà đều rất kì quái, quả không hổ là nhà của quái nhân.
Lão nhân đang đi chợt dừng lại, hì hì cười. “Thiện hạ đệ nhất Nguyệt Quang tiên tử, muốn đi vào, trước tiên phá trận.” Ta muốn điên, ta sợ nhất là trận.
Hàn giương mắt nhìn ta, kéo ta đi vào rừng cây, lão quái vui sướng khi thấy người gặp họa chạy theo phía sau. Mới đi vài chục bước, cư nhiên bốn tòa lầu nhỏ đã ở trước mắt. Ta trố mắt, thì ra cũng là mê hồn trận, vừa rồi ta còn tưởng cách xa cả cây số, vậy mà đi chỉ chục bước đã tới, thực lợi hại, may mắn lão công ta cũng là cao thủ về phương diện này.
Lão quái vỗ tay. “Lợi hại, lợi hại.” Đương nhiên.
Hàn nhàn nhã nói: “Trận này thập phần tinh diệu, vãn bối may mắn thôi.”
Lão quái hướng tới mấy tòa nhà mà hét: “Xích Cầm tiên tử, có vị tự xưng Nguyệt Quang tiên tử đến đây muốn so tài cầm nghệ, nàng nói rằng nếu nàng nhận đệ nhị, thiên hạ không ai dám nhận đệ nhất, ngươi có dám ứng chiến không?” Ta nói muốn so cầm nghệ khi nào?
“Ách, đại thúc, ta không có muốn so cầm nghệ.” Ta trố mắt nói.
“Nữ oa, bốn lão quái chúng ta đều si mê một trong bốn thứ cầm kì thi họa. Muốn linh xà thì không khó, chỉ cần hai ngươi thắng được bốn chúng ta, vậy bốn chúng ta tám tay dâng lễ vật, được chứ?” Đây là quy củ gì? Dám lập quy củ như vậy, rõ ràng là muốn làm khó chúng ta.
Nàng ôm cổ tranh, liếc mắt một cái cao thấp đánh giá ta, đem cổ tranh đặt ở trên bàn, nôn nóng nói: “Chính là ngươi a? Nguyệt Quang tiên tử?” Quả nhiên là quái nhân, đã lớn tuổi rồi, còn nôn nóng như vậy.
Ta cười hắc hắc. “Tiền bối, hân hạnh.”
“Ngươi, dám cho chính mình là đệ nhất, ta với ngươi khiêu chiên.” Nàng chỉ vào người ta, giống y chang tính cách của đứa nhỏ, bộ dáng thập phần buồn cười.
“Ác bà nương, khiêu chiến có thể, nếu ngươi thua, phải đồng ý đưa linh xà cho nàng ta.” Ác bà nương… thực sự là phong thái của ta.
“Không vấn đề.” Thiếu nước vỗ vỗ mông nữa.
Ta ôm miệng cười tủm tỉm.
Nàng trừng mắt nhìn ta. “Ngươi cười cái gì? Lão nương thích như vậy.”
Ta cười càng lớn. “Tính cách của người rất hợp với ta, hay là chúng ta kết bái tỷ muội.”
Nàng trừng mắt nói: “Chỉ cần thắng ta, muốn ta làm gì ta đều làm.” A, vậy bảo nàng chết cũng được sao?
“So tài thế nào?” Ta không hiểu phải so tài thế nào hỏi.
“Chỉ cần trên đời có khúc nhạc nào, ta cũng sẽ biết. Ngươi cho ta một đề, ta sẽ đàn ra, ta cũng cho ngươi một đề cho ngươi đàn, mọi người chứng kiến.” Nói xong, nàng lớn tiếng nói: “Cùng thư sinh cùng Họa Tú Tân, cút ra, có người tìm chúng ta khiêu chiến.” Ha ha, đều đã lớn tuổi, còn xưng hô như vậy, bọn họ thật rất thú vị.
Người chưa tới, âm đã tới: “Đến đây,đến đây.” Vừa nói xong, người đã nhảy xuống trước đình. “Có người ngoài còn gọi khó nghe như vậy.” Người tới ước chừng năm mươi tuổi, tay cầm một cây quạt, quần áo thập phần trang nhã. Cũng đã năm mươi tuổi, còn giả trang u nhã?
“Ác bà nương, ai lại tới nữa?” Vẫn lấy tư thế thiên ngoại phi thiên mà xuất hiện, lão nhân này giống cách ăn mặc của người kia.
“Tiền bối hảo.” Ta chạy nhanh tới a dua.
Lão nhân cầm quạt liếc mắt nhìn chúng ta, sau đó quay sang hỏi ác bà nương. “Là bọn họ?”
Kì lão quái chen miệng. “Hai vị này cầm kì thư họa tinh thông hết thảy, muốn tỷ thí với chúng ta. Nếu bốn người chúng ta bị đánh bại, phải đưa linh xà cho bọn hắn, các ngươi có đồng ý không?”
Vị cầm quạt kia hai mắt tỏa sáng, hưng phấn nói, “Từ sau khi tiểu Giang đi, cho tới bây giờ cũng không gặp được người đồng đạo. Nói đến tiểu Giang, tiểu tử kia cư nhiên không trở về thăm bọn ta….”
“Uy uy, Họa Tú Tân, không phải lúc để ngươi nói nhiều.” Vị cuối cùng xuất hiện như thiên ngoại phi tiên đánh gảy lời hắn, đồng dạng hưng phấn nói, “Ba người các ngươi rất không có phẩm vị, không hiểu thư pháp. Đồ đệ đi rồi, không còn ai theo ta luận bàn. Hiện tại rốt cuộc có đối thủ.”
“Ba người các ngươi, buộc hắn học cái này cái kia, làm cho hắn không có thời gian học đàn, ta đường đường là Xích Cầm tiên tử, cư nhiên không có hậu nhân.”
“Ác bà nương, ngươi nói cái gì? Ngươi cho hắn học cầm để thành nương nương khang (BL: Không hiểu, chắc là mấy bà cô hay cô nương gì đó) hay sao?” Kì lão quái không phục nói.
“Kì điên, ngươi muốn hắn ngày nào cũng theo ngươi học phải không? Ta chính là muốn bồi dưỡng tiểu Giang thành đại tài tử, dạy hắn thi thư, dạy hắn viết chữ, các ngươi cố tình xen vào.”
“Họa Tú Tân, đừng nói xằng, rõ ràng…”
“Cùng thư sinh, không cho phép ngươi kêu hắn tiểu Giang.” Ác bà nương khí thế hung hãn lên tiếng.
“Ác bà nương, ngươi rống ta làm gì, kêu cũng mười năm rồi, đã thành thói quen. Ngươi lải nhải trong tai chúng ta mười năm, có mệt hay không a?”
*%•#%#••%%…… (Nước miếng văng đầy trời)
Ta cùng Hàn đã muốn té xỉu, bọn hắn thực như bốn tiểu hài tử, cư nhiên cãi nhau thành như vậy, thực sự là sợ bọn hắn.
“Vân nhi, mệt không?”
“Mệt a.” Ta chán nản nói: “Ta muốn ngủ.”
“Được, ngủ đi, bọn hắn cãi xong sẽ gọi nàng.”
“Không cần, bọn hắn cãi nhau đã lâu, chắc cũng sắp xong?” Thực sự là bốn kẻ điên, vốn chỉ cãi nhau, giờ thành đánh nhau. Bắt đầu là Cùng thư sinh đánh ác bà nương, rồi Họa Tú Tân liên thủ với Kì điên đánh Cùng thư sinh. Sau ác bà nương lại điên tiết đánh Kì điên, Kì điên gọi Cùng thư sinh phụ trợ… Cứ vậy, bọn chúng đã đánh nửa ngày, cũng không biết ai đánh ai, nhưng có thể khẳng định bốn người này bị điên, hơn nữa điên rất lợi hại. bọn hắn không nhìn đến chúng ta, ta cùng Hàn cứ ở bên xem bọn hắn đánh. Suốt nửa ngày đánh trái đánh phải, ta cũng đã ngủ mấy giấc, bọn hắn vẫn cứ tiếp tục đánh nhau. Nhưng nhìn kĩ, võ công của bốn lão quái thực không tồi, không biết đệ tử của mấy lão là ai? Đệ tử của bốn người này hẳn là rất lợi hại, nhưng cũng hẳn là bị điên đi. (Hoa: đệ tử của bốn người này không ai khác là Giang Tử Ngang, ngoại hiệu bệnh thần kinh)
“Có chỗ nào không thoải mái?” Hàn bắt đầu cúi xuống hỏi ta.
Ta nhu nhu ánh mắt. “Không có a.”
“Gần đây tinh thần nàng không tốt, thường xuyên mệt mỏi, có phải là nhiễm phong hàn?” Hắn thực đoán mò, ta đâu có nhiễm phong hàn.
“Không phải, có thể là không nghỉ ngơi đủ.”
“Không nghỉ ngơi đủ?” Hàn cười ái ngại. “Một ngày nàng ngủ mười sáu canh giờ.” Ách, ta sắp thành lợn, nhưng không có khí lực, rất mệt a.
“Bọn hắn đánh lâu như vậy, chúng ta cùng bọn hắn ai hơn ai?” Sau đại hội võ lâm, chúng ta không còn cơ hội liên thủ. Ta thật sự rất ít luyện công, «Lạc hoa lưu thủy» cứ như vậy bị mai một.
“Có lẽ bốn người bọn hắn hợp lực cũng có thể miễn cưỡng là đối thủ.” Còn có thể miễn cưỡng là đối thủ…. Chúng ta đã là thiên hạ đệ nhất, tìm đối thủ thật khó khăn. Cao thủ quả thực tịch mịch a, rốt cuộc hiểu được tâm tình của Độc Cô Cầu Bại.
Ta cười hì hì rút Phượng Vũ đặt trong lòng bàn tay, liếc mắt nhìn kiếm của hắn một cái. “Vì sao kiếm của chàng không phải Long Ngâm?”
“Quan trọng sao?”
“Không phải rất quan trọng, Long Ngâm Phượng Vũ, như vậy mới hợp a.”
“Cẩn thận.” Hàn nói xong, ôm ta, gia nhập chiến đấu, ta hiện tại không có nội lực, khinh công cũng không sử dụng được, ở thời điểm liên thủ, hắn phải vừa bay vừa ôm ta. Kỳ thực ta một mực nghĩ, nếu ta lấy tư thế thân mật như vậy đối chiên, có thể càng ăn ý hay không?