Hoàng hơi nở nụ cười ranh mãnh rồi thực hiện nhiệm vụ của mình, chỉ cần anh đối phó với đám vệ sĩ đi cạnh bà Liên thì anh sẽ hoàn thành được nhiệm vụ
Lúc bấy giờ, Khánh Anh, Nam, Tuyết mỗi người ở một chặng đường khác nhau, không ai mất bình tĩnh mà tập trung cao độ chờ con mồi đến.
Tiếp đó, Hoàng nhảy xuống xe với bộ đồ đen trông anh không khác j 1 sát thủ lành nghề. Anh chưa từng tham gia vào những cuộc tranh chiến, giết nhau thế này nhưng có lẽ tối hôm nay sẽ là 1 tối kinh hoàng nhất của anh đây
* Pằng… pằng…. *
Tiếng súng nổ lên dài và đặc quánh, tất cả như hỗn loạn lên đặc biệt là người của bà Liên
Hoàng cùng đàn em nhanh chân hơn nên lợi thế đang nghiêng về anh, hàng rào vệ sĩ ngày càng được cử đến đông hơn nhưng Hoàng không lấy làm sợ, anh càng ra sức đánh hơn, tiếng súng nổ lên kinh hoàng
– Chia lô hàng ra và chuyển đến kho của bang mau nên, số còn lại giết chết thằng áo đen đó đi – tiếng bà Liên vang vọng, ra lệnh khẩn khoản
– Có những trạm kiểm tra đã bị mua chuộc, cẩn thận là không xong đâu đấy – Minh báo cho 3 người kia qua thiết bị liên lạc
– Lần này nhiều cớm lắm, 3 lô vũ khí chuyển trái phép mà bị cớm phát hiện là đi tong luôn đấy – Minh nói tiếp, mắt anh không dời khỏi màn hình, càng ngày chấm đỏ càng tăng, anh thầm nghĩ Hoàng có đánh được bọn vệ sĩ đó không mà ngày càng nhiều tên hơn thế này.
Hiu… hìu….
Tiếng còi báo động và lực lượng CIA đã đến, nguy hiểm rồi.
– Hoàng cẩn thận, nếu không đánh nổi thì rút – Minh lo lắng, lần này cớm đến bắt lô hàng ấy cũng có 1 phần nguy hiểm cho bên Khánh Anh vì bên anh cũng đang tranh giành lô hàng ấy mà, có cái này thì các bang là kẻ thù của Hắc Long và Thiên Long chết chắc
Khánh Anh đạp thắng và lái với tốc độ kinh hoàng đuổi theo chiếc contenner phía trước, đường về đêm lạnh lẽo và tối om. Chỉ có những chiếc đèn pha ô tô làm sáng lên 1 mảnh đường
Kítttttttttt……..
Khánh Anh nhanh chóng thắng xe lại khi trước mặt mình là lối cụt, phía dưới là 1 vực thẳm, hai bên đường được lũ người của bà Liên dùng chất XXM3 làm giảm tốc độ xe đi phía sau và giảm tầm nhìn, đã tối còn bị 1 mảng như sương mù dày đặc che lấp tầm nhìn nên Khánh Anh có vẻ hơi khó khăn trong việc di chuyển. Từ lâu anh đã luyện cho mình đôi mắt tinh anh để phòng trường hợp nguy hiểm nhất trong bóng tối, anh đã nhìn thấy chiếc contenner ấy ở đường bên phải nhưng đường bên trái cũng có 1 chiếc contenner với biển số giống y hệt. 1 trong 2 có cái giả, nếu đi theo chiếc bên phải nhỡ may là giả thì tất cả công sức của anh coi như vứt, và nếu đi theo chiếc bên trái nhỡ may là giả thì cũng thế.
– Đi theo đường có nhiều sương mù ấy – Tiếng Minh vang lên qua tai Khánh Anh, Minh cũng có suy nghĩ y hệt anh đang nghĩ bây giờ, đường có nhiều sương mù thì tầm nhìn bị hạn chế, đó cũng chính là thử thách mà Khánh Anh phải vuợt qua
Anh nhanh chóng phóng xe theo, đây không phải sương mù bình thường, nó có mùi rất hắc và độc, anh vội đóng hết cửa xe và cho tấm gác mui trần xuống, trước đó anh chỉ kịp ho vài tiếng và hơi khó chịu
Khối lượng hàng lần này không nhỏ lên không thể qua nổi những chiếc mùi của cảnh sát, từ lúc nào tiếng xe, tiếng còi cơ động đã bám rít lấy xe của Khánh Anh
– Gọi người đến giải quyết lũ cớm này trước đi – Khánh Anh nói với Minh
– GỌi rồi, người của mình đi phía sau cảnh sát đó, mày cứ yên tâm giành lô hàng đó đi còn cảnh sát để bọn nó lo – Minh trấn an
Khánh Anh tập trung cao độ, anh lại tăng tốc độ để đuổi kịp chiếc contenner kia, do chiếc contener quá nặng và to nên tốc độ không thể nào sánh bằng xe đua có tiếng của Khánh Anh được. Xe anh chặn ngay đầu contenner ấy khiến bọn trên contenner giật mình
Anh giắt hai khẩu súng bên mình, đã đến lúc anh phải sử dụng rồi.
………..
………..
– QUa trạm kiểm soát đi, không sao đâu, chúng mua chuộc rồi – Minh nhắc Tuyết, cô đã chiến thắng trong việc tranh giành lô hàng đó của lũ kia và bây việc nhiệm vụ cuối cùng của cô chỉ là lái xe về kho của Hắc Long thôi
– không được rồi, trạm này hình như không nhận mua chuộc, quay xe lại đi – Minh nhận thấy 1 điều không lành xảy ra, lũ công an trong trạm nhìn vẻ mặt rất khác và có vẻ đắc thắng khi thấy chiếc contenner Tuyết đang cầm lái tiến tới
– không được, phía sau nhiều cớm lắm – Tuyết cau mày hơi quay đầu về phía sau
– Cho xe rẽ phải – Minh nhìn vào con đường bên phải ở hệ thống gắn liền với thiết bị liên lạc của Tuyết
– Có vực tầm 5 mét, phải bay xe qua – Tuyết hơi mất bình tĩnh
– Bay qua đi, chỉ 3 mét thôi mà
– Có được không, contenner quá nặng – Tuyết dừng xe lại, nếu cô bay qua được đường bên kia thì chắc chắn cô thoát khỏi lũ cớm này bằng không cô chết chắc
– 1 là bỏ lại hàng 2 là bay qua – Minh nhắc
Bỏ lại hàng thì đồng nghĩa bỏ lại mạng sống của cô luôn, dù sao chọn 1 trong 2 đều chết, Tuyết quyết định thả lỏng người mạo hiểm với cách thứ 2
– Yên tâm, bay được – Minh trấn an
– Thành công rồi – Tuyết cười đắc thắng khi đã vượt qua được khoảng cách 5 mét từ bên này sang bên kia, cô phải tự nhận mình là rất may mắn, cô cứ cười suốt và ngang nhiên thong thả đi trên đường mặc lũ cớm ráo riết còi đèn bên kia đường, bây giờ chỉ còn cách ngoành lại để chặn đầu xe cô nhưng quá là vô ích, có quay lại thì rất xa, lúc đó cô đã lái về đến kho rồi.
……………………………………..
Phía Nam, anh cũng phải đấu trọi với phía sau là cảnh sát và phía trước là người của bà ta
– Sương mù độc, đóng hết cửa xe và gác mui trần lại – Minh nhắc, anh cũng làm theo, ngay sau đó anh lại tăng tốc độ, anh gặp phải trường hợp giống y Khánh Anh đó là có 2 chiếc contenner biển số y hệt nhau
– Đường nào ít sương mù thì đi theo – Minh nhắc, lần này khác lần của Khánh Anh 1 tẹo, Minh đoán chắc không sai nên anh cũng đi theo, lũ cớm chọn cho mình con đường có sương mù dày đặc lên phía sau Nam đã vắng hẳn, không coi đinh tai nhức óc với tiếng còi của xe cảnh sát nữa
Contenner phía trước do chính tay Vương Khang lái, hắn ta cũng thông minh khi lựa chọn con đường này, 1 con đường đầy rẫy nguy hiểm mà chính hắn và mẹ hắn tạo ra.
– Cẩn thận phía trước là…. tít… tít….
Minh đang nói thì mất tín hiệu, anh vội vã cài lại tín hiệu vì phía trước Nam đang có nguy hiểm không hề nhỏ, có thể cướp đi sinh mạng anh ngay tức thì….
Đã có người truy nhập vào phòng điều khiển của Hắc Long, tất cả thiết bị máy móc như ngừng hoạt động, camera cũng mờ tịt không xem được bất kì hình ảnh nào, điều này cả 3 người kia đều biết, Nhất Nam thì chưa hoàn thành xong nhiệm vụ nên có lẽ anh đang là người nguy hiểm nhất.
Minh đang cố gắng hết sức để phá hỏng mục tiêu của tên hacker kia, hệ thống vẫn im tịt không được hồi phục, có lẽ tên kia quá đẳng cấp nhưng Minh vẫn không chịu thua, cái chính vẫn nằm trong phòng của Khánh Anh. Minh lập tức đi lên tầng trên, căn phòng của Khánh Anh phải cần mật mã để mở nhưng có lẽ lần này không cần vì mật mã cũng bị hacker kia giải được. Minh nhanh chóng vào trong, lấy laptop ra và điều khiển hệ thống an ninh, sao có thể để 1 tên hacker trà trộn được vào trong tổ chức chứ, chắc có nội gián trong tổ chức nếu không những thiết bị hiện đại và mạng lưới an ninh bảo vệ dày đặc như thế này dù cho hacker giỏi đến cỡ nào cũng chịu chết với mật mã mở cổng của tổ chức.
Hệ thống an ninh dần có tín hiệu, Minh đáng mật mã vào nhưng cả 2 lần đều sai, rõ ràng là mật mã này sao lại sai. Chắc chắn có người đã đổi.
Tít… tít…. sai 3 lần. tín hiệu vang lên là có người đột nhập, toàn bộ tổ chức như náo loạn lên chạy lên tầng
– Cũng chẳng sao, cho chúng kiểm tra hộ – Minh hơi nhếch mép, anh lại xuống tầng hầm để hoạt động lại máy tính và bảng điều khiển.
Có lẽ vì Minh ấn sai 3 lần mật mã của hệ thống an ninh trong tổ chức nên phía máy tính của tên hácker kia cũng bị khoá mã, điều này cũng có lợi.
….
Phía trước Nam, 1 con đường dưới lưới điện dày đặc, làm sao anh có thể di chuyển được qua đây???
Cứ cách 1 đoạn là 1 hệ thống mạng điện được lắp đặt dưới lòng đường lại phát sáng, Nam không hề biết có hệ thống đó nên anh vẫn lái xe theo chiếc contenner trước mặt
– Phía trước có đường điện, chỉ bánh xe contener mới không va chạm được thôi, xe con thì không đủ – quá nhanh khi Khánh Anh đã xuất hiện cùng Nam
– Xong rồi sao? Nhanh vậy? – Nam cau mày hỏi Khánh Anh trong khi nhiệm vụ của anh còn đang dở dang mà Khánh Anh đã hoàn thành và có mặt ở đây rồi
– Lũ cớm phía sau, quay lại thôi, để cho chúng đuổi theo – Khánh ANh nhếch mép
……..
– Nam, mày chết chưa? Còn sống không, nghe thấy tao nói j không? – sau khi máy móc được hoạt động lại, Minh lập tức liên lạc với Nam
– Ơ người anh em nói hỏi j kì vậy? – Nam khó hiểu
– Phía trước mày…. tít… tít….
Lại mất tín hiệu, lại có kẻ đột nhập vào hệ thống an ninh của tổ chức. Minh điên tiết đập bàn rồi mò mẫm mật mã. Anh mở webcam lên và cũng đúng lúc tên hacker kia cũng mở webcam. Hai người cùng truy cập 1 hệ thống cammera nên có thể nhìn thấy nhau qua màn hình máy tính. Quá rõ rồi. Minh đã biết tên hacker đó là ai? nhưng thật sự anh hơi sock khi đó là Thiên Bảo( Kỳ )
– Chết tiệt, nếu anh không phải anh của Thiên Anh thì chết chắc rồi – Minh nghiến răng.
Anh mò mẫm cuối cùng cũng đã háck lại được hệ thống từ Thiên Kỳ và đổi mật mã cổng chính luôn, . giờ khó mà háck.
………..
Súng hết đạn, Hoàng chỉ còn cách cướp mã tấu từ tay lũ người của bà Liên, sức anh hơi kiệt khi chưa bao giờ anh đánh nhau nhiều thế này.
Có thể anh sẽ không đấu nổi nữa nếu như người của bà ta kéo đến càng đông.
Những vệt chém dài liên tục xoẹt qua người Hoàng, những giọt máu thấm cả chiếc áo đến khó chịu
– Hoàng……. – Minh hét lên khi thấy đầu súng đang chĩa về phía mi tâm của anh chàng. Và….
– Tránh ra đi – Minh chạy đến đẩy Hoàng sang 1 bên và không may vết đạn sượt qua cánh tay trái của anh, may chỉ sượt qua nên máu chảy có ít và không nghiêm trọng
– Mày không ở nhà điều khiển hệ thống mà ra đây làm j? – Hoàng hỏi
– Lo cho mày – Minh cười rồi rút 2 khẩu súng của mình ra và ném cho Hoàng 1 cái. Hai người nhập vai sát thủ và liên tiếp những thân xác to kềnh ngã đổ xuống.
…………….
– Cảnh sát đến rồi, rút đi, cho chúng chơi với nhau – Minh cười khoái trí nhưng nói rất nghiêm túc, anh hơi ôm cánh tay của mình ra vứt súng xuống rồi lên xe. Hoàng cũng bắn nốt mấy tên mới rút.
Khánh Anh, Nam, Tuyết đã có mặt tại tổ chức
– Minh đâu? – Khánh Anh hỏi 1 tên gác cổng khi không thấy Minh ở trong hầm
– Thưa, cậu ấy đã ra ngoài từ lúc nãy – tên đó đáp
– Ra ngoài? – cả 3 người đồng thanh
– Lạ sao? Về rồi đây – Minh cùng Hoàng bước vào. Thấy 2 người trong bộ dạng tàn tạ mà 3 người kia hơi sock
– Mày… – Nam chỉ tay vào Minh
– Hoàng ăn đủ – Tuyết chêu
– Hừ…. – Hoàng lườm Tuyết
– Thôi vào trong đi, tao có việc muốn nói – Minh kéo mọi người vào trong
– Việc j? – Nam hóng
– Lên thay quần áo trước đã, không thấy khó chịu à? – Minh chêu cả đám rồi kéo nhau đi thay quần áo, mỗi tên 1 phòng
Tuyết thay quần áo xong, cô nàng trẻ trung trong bộ quần áo mình yêu thích đó là quần sooc và áo thun dài tay. Đợi mấy tên kia thay, Tuyết nghiên cứu mấy vị thuốc để bôi tạm cho Minh và Hoàng
—————————————————
– Chết tiệt, lũ điên ấy – Vương Khang đập mạnh tay vào tường nghiến răng nói
– Còn 1 lô đúng chứ? – Bà Liên cau mày ngồi xuống ghế
– Còn, toàn lũ ăn hại với lũ ngu – Vương Khang chửi
– Sao việc này để chúng biết – Bà liên cáu
– Hừ…. hỏi vậy con trả lời sao? – Khang gắt, hắn đang rất phẫn nộ
– Lần này coi như thất bại, lần sau tôi chuyển vũ khí về cho mà xảy ra chuyện như này thì coi chừng đấy – Bà Liên doạ rồi đi lên phòng, hôm nay bà cũng được lãnh giáo mấy chiêu của Hoàng làm cho phát sợ
– Anh hai……….. MẸ………………… – Hữu Tuệ hét lớn gọi hai người
– Con bé này cái j thế? Mẹ vừa về đến nơi không cho nghỉ hả – bà Liên từ trong phòng bước ra
– Anh hai, anh Thiên Bảo đâu, sao anh ấy lại đi làm hacker chứ, bị phát hiện thì chỉ có nước chết thôi – Hữu Tuệ gắt
– Chết với sống cái nỗi j, sao mày cái j cũng biết thế – Khang gắt
– Hừ… thì ra bấy lâu hai người giấu em chuyện này, có j hay ho đâu chứ, anh Thiên Bảo bị sao thì…….. – Hữu Tuệ bỏ lửng câu
– Thì sao? – Khang trừng mắt
– Hai không biết tên Minh đó hacker giỏi lắm sao?
– Sao em biết người hacker cho bọn chúng là thằng Minh – Khang bất ngờ
– J em chẳng biết – Tuệ hậm hực đi lên phòng
– Con bé này thật ra là người thế nào, sao cái j cũng hay vậy? – Khang lẩm bẩm nhìn theo dáng của em gái