– Đường Vy gửi tin nhắn cho số mà cô lưu là em gái T. A
Hữu Tuệ đang chìm trong giấc ngủ thì bị nhạc chuông tin nhắn phá hỏng giấc ngủ ngon lành, nhỏ bật tin nhắn và kẽ nhíu mày
Em bận lắm. không có thời gian đâu, mà em ở xa chị nữa. chị thông cảm.
Vậy hả, mà dạo này cái anh mà chị kể qua cho em đấy hay tặng quà cho Thiên Anh lắm, mà toàn đồ nó thích thôi nhớ. hình như là…
Đường Vy nhắc đến chuyện này làm Hữu Tuệ chợt nhếch mép cười ẩn ý
Vậy hả. Cái anh tên Khánh Anh đó ạ
Ừ ^^!, mong là họ yêu nhau thật nhỉ
Sao chị mong vậy?
Thiên Anh đã đau khổ vì mối tình đầu rồi nên chị mong nó hạnh phúc, chị thấy nó cũng yêu người đó nữa
….
– Haha, anh thấy em giỏi chưa. em biết ngay chiêu này của em có thể khiến Thiên Anh đến gần hắn ta hơn mà – Hữu Tuệ cười nắc nẻ
– Em giỏi rồi… nhưng mà…
– Nhưng gì nữa… đừng nói với em là anh vẫn còn yêu nó nha…
– Anh không, không đời nào, rồi chuyện của em với Thiên Bảo tính sao? ( Ngoài Thiên Anh và Đường Vy ra thì ai cũng gọi Thiên Kỳ là Thiên Bảo hết )
Vương Khang nhắc đến Thiên Kỳ, bỗng nhiên Hữu Tuệ thay đổi thái độ, từ vui mừng chuyển sang buồn bã, Hữu Tuệ trầm ngâm
– Anh ấy toàn tránh mặt em thôi, chắc em phải bỏ cuộc mất, mà cũng tại anh hết đó, nếu ngày xưa anh không đến với con Thiên Anh thì em đã đến được với anh Thiên Bảo rồi, và nếu anh không phá huỷ khuôn mặt đẹp trai ấy của anh Bảo thì giờ ảnh đâu phải tránh mặt em hoài vậy.
– Trách anh đấy?
– Em đâu có trách ai đâu, anh tự nhận.
– Thiên Bảo của em – Vương Khang nhấn mạnh từ \ của em \’\’ – vẫn có thể trở lại với gương mặt ngày xưa được mà
– Bằng cách nào?
– Phẫu thuật. Anh ta nói lúc nào trả thù xong thì cùng Thiên Anh sang nước ngoài định cư, lúc đó anh ta sẽ trở lại với gương mặt trước kia nhưng sẽ không chắc là không còn sẹo
– Hừ… tại anh hết đó, muốn hại tên đó thì làm j phải lôi anh Bảo vào cơ chứ, đau lòng thật đấy
– Xem xót anh ta hơn anh sao?
– Anh bị sao đâu mà xót, hừ, thôi em đi gặp tụi đàn em đây, anh đi làm việc của mình đi
Song, Hữu Tuệ lên thay quần áo và trang điểm để đi ra ngoài.
Mất gần tiếng mới xong… haizz…
…
Một mình bước thật chậm trên đường. Sao nỗi cô đơn buồn tủi lại đè nặng lên tâm hồn vui tươi của 1 cô bé đáng yêu ngày nào như thế này. Phải chăng, khi yêu nó sẽ khiến con người ta thay đổi theo từng chiều.
Thiên Anh đi mãi mà chẳng biết mình muốn đi đâu nữa, đường phố đông đúc mà cô cảm thấy cô đơn kinh khủng, hình ảnh đó lại hiện về xé nát tâm trí cô, hình anh người con trai cô yêu hôn người con gái khác, nếu như không có những bức thư đó thì Thiên Anh sẽ chẳng trách anh như bây giờ, Thiên Anh vẫn cảm thấy anh thật xấu xa, sao nỡ giết chết tim cô bằng cách đó chứ !
C. ty Anh Vương…
Sao cô lại đứng trước cửa c. ty Anh Vương thế này, hồi còn nhỏ, cô luôn mong được làm việc trong c. ty cùng gia đình và mẹ cô cũng có nói lúc nào cô học xong sẽ cho cô quản lý c. ty riêng của mẹ, mới đó thôi mà mẹ cô đã bỏ cô lại mãi mãi…
Nghĩ đến đây, Thiên Anh lại cảm thấy chạnh lòng vô cùng. Mặc dù cô có đi qua c. ty này nhiều rồi nhưng hôm nay, đứng lâu lại ngắm cô mới thấy, c. ty này rất rộng và giàu có, ( nhìn phong cách là biết )
Ngẩn ngơ 1 lúc, từ phía sau có 1 bàn tay khẽ vỗ vai cô
– Sao em lại đứng đây, sao không vào trong. Em là nhân viên ở đây à?
Đó là giọng 1 chàng trai, đôi mắt đen đi cùng với bộ tóc đen rất hợp với khuôn mặt anh. Trông anh rất đẹp và lịch lãm trong bộ vest đen
Thiên Anh giật mình và cũng cười trừ, cô đáp lại :
– Chào anh, em chỉ tình cờ đứng lại xem thôi. Em không phải nhân viên, em vẫn đang đi học mà… hơhơ, c. ty này đẹp quá !
Chốt lại từ cuối cùng là câu cảm thán của Thiên Anh, với cách trả lời thật hồn nhiên và vô tư, không hề e ngại của Thiên Anh khiến chàng trai đó bất giác bật cười
– Vậy hả. Em muốn vào bên trong tham quan 1 vòng c. ty không?
– Em được vào hả?
– Tất nhiên, đi cùng anh !
Thiên Anh vui vẻ đồng ý vì cô cũng muốn được thử cảm giác vào trong 1 c. ty lớn như thế này 1 lần, hơn nữa cô cũng đang buồn và rảnh rỗi nên đây cũng là cơ hội để cô bớt đi những muộn phiền trong mình
Thiên Anh đi song song chàng trai đó, cô tò mò hỏi
– Anh làm trong c. ty này ạ?
– không
– Thế sao họ phải cúi chào anh như giám đốc thế ? – Thiên Anh hiếu kì vì chàng trai đó đi đến đâu trong c. ty cũng được cúi chào
– C. ty này của nhà anh mà!
– A, ra vậy, thế nhưng hôm nay anh mặc vest như làm giám đốc hoặc đi làm vậy?
– Thật ra thì… cũng không có j đâu – Chàng trai hơi thấp giọng rồi lại cao giọng – Anh chưa biết tên em? Anh là Vương Minh Hoàng
– Em tên Thiên Anh ! Em học lớp 11a1 trường Light – Thiên Anh vui vẻ đáp – nhìn anh trẻ vậy chắc anh vẫn đang học chứ ?
– Anh hơn em 1 tuổi, anh nghỉ học rồi.
– Mới lớp 12 đã nghỉ học rồi á??? – Thiên Anh nhìn Minh Hoàng như sinh vật lạ rơi xuống trái đất, . vì cô nghĩ nhìn 1 người có vẻ IQ và tài năng như anh chắc phải học giỏi lắm nhưng chưa hết cấp mà anh đã nghỉ học rồi
– Anh học nhảy lớp, hết lớp 12 rồi – Minh Hoàng bình thản đáp
– AA. Em cứ tưởng
– À đúng rồi, em nói em tên Thiên Anh đúng không?, giờ anh mới để ý là em cùng tên với em gái anh đấy. , em gái ruột của anh cũng tên Thiên Anh nhưng em gái anh lại không dễ thương như em 1 chút nào !
– Anh trai lại đi nói xấu em gái thế hả? – Thiên Anh chọc
– Anh nói đúng sự thật thôi, từ bé nó được cưng chiều nên chả coi ai ra j, anh cũng chả thiết j 1 đứa em gái chảnh choẹ như vậy, mà thôi anh nhắc đến nó là j, em ở đây đợi anh 1 lúc anh mang bản thảo này lên cho cha anh rồi anh xuống, ông ấy để quên ở nhà nên nhờ anh mang đến c. ty hộ
Minh Hoàng rất lịch sự và hình như có j đó khiến anh không muốn rời khỏi Thiên Anh.. đợi cái gật đầu của Thiên Anh thì Minh Hoàng mới đi về phía cầu thang máy và lên tầng 4
Thiên Anh đứng ở gần đại sảnh của c. ty
Thiên Anh đứng đợi Minh Hoàng 1 lúc theo như lời anh dặn, trong lúc đứng chờ có 1 cô gái chống nạnh trước mặt cô tỏ thái độ không ưng ý, Thiên Anh thấy cô gái này rất quen… à đúng rồi…. đó là Yun, người mà Thiên Anh nghĩ là bạn gái của Khánh Anh
– Cô làm j ở c. ty tôi thế này. Định đến đây xin việc à? C. ty tôi đâu có tuyển nhân viên nữa đâu nhỉ. Lạ nha ! – Yun nói với vẻ khinh miệt
– không, tôi đứng đây chờ…
– Chờ ai. Anh Khánh Anh đâu có làm ở đây mà chờ, mà cô không biết tôi là bạn gái của ảnh à mà cứ tiếp cận ảnh hoài vậy. ?
– không phải tôi….
– Mà cô tên j ý nhỉ?
– Tôi tên…
– Mà thôi không cần nói đâu. Tôi chẳng cần biết tên cô làm j ?
Thiên Anh cứ nói được vài câu là Yun chặn họng ngay, tính nhỏ là thế !
– Đi ra ngoài. Đi ra… bảo vệ đâu… sao để cho con bé này tự ý vào đây chứ ! thích đuổi việc hết à??? – Yun vừa nói, vừa quát bảo vệ và vừa đẩy Thiên Anh ra ngoài
Thiên Anh đành phải ra ngoài, cô định về thì có tiếng gọi của Minh Hoàng từ xa. Theo phản xạ, cô quay lại
– Thiên Anh, nhỏ em gái của anh gây chuyện với em hả?
– không sao đâu, anh có công chuyện j thì làm đi, em về đây!
– Anh đưa em về!
– Có làm phiền đến anh không?
– không đâu !
Thiên Anh cười, dù sao gặp được Minh Hoàng ngày hôm nay, cô cũng cảm thấy rất vui. Ngồi trên xe, anh bật nhạc. cô cũng ngân nga theo mấy dai điệu đó, cô như quên hết nỗi muộn phiền trong người
– Em không ngờ trên đời có người cẩn thận như anh, đến c. ty 1 lúc thôi mà cũng mặc vest. haha – Thiên Anh bật cười sảng khoái nhưng trái lại với vẻ cười của Thiên Anh là vẻ mặt không mấy làm vui của Minh Hoàng
– Thật ra thì, anh bị bắt đi coi mắt nhưng thật sự anh không muốn tẹo nào, anh không yêu cái người đó mà bố mẹ anh cứ bắt. Haizz !
Cái điệu thở dài của Minh Hoàng làm Thiên Anh bối rối, đáng lẽ cô không nên nói vậy để anh buồn bã thế này
– Em…
– À… em có thể giúp anh chuyện này được không?
– Chuyện j ạ?
– Làm bạn gái anh !
– A. em không thích đùa đâu nha ! – Thiên Anh giật nảy mình
– Ý anh là bạn gái giả thôi, vì gia đình bên đó biết anh chưa có bạn gái nên mới đồng ý tác hợp anh với cô gái đó, nếu họ biết anh có bạn gái rồi thì họ sẽ không chấp nhận anh đâu !
– Nhưng… sao anh lại chọn em??
– Vì anh muốn đó là sự thật – Minh Hoàng lẩm bẩm
– Sao cơ ạ – Thiên Anh nghe không rõ
– À… thật ra… à… anh thích vậy, được không em? – Minh Hoàng giật bắn mình, anh tự không hiểu mình đang nghĩ cái j trong đầu nữa
– Anh không nghĩ là em có bạn trai rồi sao? – Thiên Anh hỏi đùa nhưng khiến Minh Hoàng tưởng…
– Em có rồi sao?
– Haha, chưa có, nhưng đây mới chỉ là lần đầu tiên em quen anh, nếu em đồng ý giúp anh thì em có được liệt vào danh sách quá tin người không?
– Anh là người không đáng tin sao?
– Ý em không phải vậy !
– Giúp anh !
Lưỡng lự 1 lúc, cuối cùng Thiên Anh cũng chịu gật đầu giúp anh, chỉ làm bạn gái giả 1 ngày thôi mà, điều đó cũng không quá khó đối với cô, nhưng cô cảm thấy có điều j đó lạ lắm
…
– Cảm ơn em. Giờ đến luôn chỗ hẹn của anh nha!
– Em ăn mặc như này liệu có được không? – Thiên Anh do dự
Minh Hoàng ngắm cô 1 lúc rồi chốt câu
– Em đẹp lắm !
Thiên Anh đỏ mặt quay đi, cô quá đỗi bình thường, thật sự đây là lần đầu tiên có người con trai khen cô đẹp ngay trước mặt cô như này. nhìn sâu trong mắt anh, có điều j đó rất lạ… phải chăng Minh Hoàng đã trúng tiếng sét ái tình từ Thiên Anh…
…
Đến chỗ hẹn của Minh Hoàng, anh bạo dạn nắm lấy tay của Thiên Anh kéo vào trong, Thiên Anh cảm thấy rất run vì cô không hợp với những trường hợp như này.
– Chào cha mẹ và hai bác, ơ cả Diễm My cũng đến à? Hôm nay có vụ j mà mọi người đến đủ thế này – Minh Hoàng tỏ vẻ hờ hững, anh nói như anh không hề hay biết j
– Con bé nào đây? – Mẹ Minh Hoàng nhìn Thiên Anh với ánh mắt không mấy đồng tình
– Bạn gái con, à, tiện có mọi người đông đủ ở đây, con xin giới thiệu với cha mẹ và hai bác cả My nữa, đây là Thiên Anh bạn gái của con – Minh Hoàng nói tỉnh bơ làm mặt cha mẹ anh tối sầm lại, riêng bên gia đình nhà cô gái tên Diễm My thì ngơ ngác và có j đó bực tức
– Chuyện này là sao? Sao bảo đi coi mặt con My nhà tôi cơ mà, thì ra Hoàng có bạn gái rồi hả, thế thì huỷ buổi coi mặt với cả đính hôn j đó đi – Mẹ Diễm My đứng dậy nói
– Kìa… anh chị đợi đã – Mẹ Minh Hoàng cũng đứng dậy theo
– Minh Hoàng, con khôngp hợp với con bé này đâu, . con bé này có j để con yêu chứ, có c. ty hay tài sản j riêng không???
– Bác gái ạ, bác hãy hiểu cho cháu rằng trong tình yêu không nhất thiết yêu vì giàu sang đâu. mà cháu là con gái chứ không phải con trai mà cần tài sản riêng, cháu với anh Minh Hoàng có kết hôn thì cũng không về nhà cháu ở đâu mà bác hãy hiểu điều đó ! – Thiên Anh nói hết sức nhỏ nhẹ nhưng thật sự cô đang rất ức chế vì lời nói mỉa mai của mẹ anh
– Về thôi – Mẹ Diễm My kéo tay Diễm My, cha Diễm My cũng đứng dậy và đi theo hai mẹ con, Diễm My cười tươi như hoa vì sự thật nhỏ cũng chẳng có tình cảm với Minh Hoàng. Coi như đây là giải thoát cho cả hai
– Minh Hoàng… con… – Mẹ anh tức không nói lên lời, bà ngồi xuống ghế uống cạn ly nước lọc trên bàn và lên giọng
– Vậy thì hai đứa đính hôn luôn đi
– Ơ… – Thiên Anh định nói thì Minh Hoàng chặn họng bằng cái nháy mắt, anh lên tiếng
– Chuyện này chỉ sớm muộn thôi, con đã nói rồi mà, cha mẹ chỉ ép con được 1 lần thôi còn đâu cha mẹ không được ép con j nữa, giờ con đi đây, chào cha, chào mẹ – Minh Hoàng cười nửa miệng rồi cúi đầu chào hai người lớn và kéo tay Thiên Anh đi
– Kìa ông, sao ông để thằng Hoàng đi vậy, nhìn kìa, thằng Hoàng nhà mình không hợp
với con bé tầm thường đó đâu – Mẹ Minh Hoàng lay lay người cha Minh Hoàng.
– Tôi thấy con bé đó cũng được mà! – Ông cười
– Ơ kìa…
– Thôi về c. ty đi, lần sau không ép iếc j hết nữa, bà không thấy tội con cái à?
– Ông…
Mẹ Minh Hoàng cứng họng, bực tức thanh toán tiền nước và thức ăn, hậm hực đi ra xe để ông chở về c. ty
…
– Haha, cảm ơn em, em diễn giỏi hơn anh nghĩ ! – Minh Hoàng vừa lái xe đưa Thiên Anh về vừa cười sảng khoái, anh như thoát được bàn tay của thần chết không bằng mà anh cứ cười suốt dọc đường
– Nhưng nhỡ may điều mẹ anh nói là sự thật thì sao?
– Điều j?
– Đính hôn đó !
– Thì làm thật chứ sao em hỏi kỳ vậy?
– Ơ anh… em không đùa đâu, em….
– Anh đùa thôi, . sẽ không có chuyện đó đâu…
Minh Hoàng đưa Thiên Anh về đến nhà theo sự chỉ đường của Thiên Anh
Xuống xe, Minh Hoàng ga lăng ra tận nơi mở cửa cho Thiên Anh xuống
– Bye em ! Giữ liên lạc với anh nhé !
– Vâng, cảm ơn anh đã đưa em về !
…
Minh Hoàng lái xe khuất sau hẻm nhỏ thì Thiên Kỳ xuất hiện
– Bạn trai em hả? Đẹp đôi nhỉ?
– Anh hai… không phải đâu – Thiên Anh phủ định lời nói của anh
Mặc dù Thiên Kỳ biết Thiên Anh nói thật nhưng anh cố ý muốn gắn ghép với em gái mình với 1 người con gái khác mà không phải Khánh Anh
Cơn gió nhẹ thoảng qua như mang bao nỗi buồn đến gửi gắm nơi Thiên Anh, cô không nhìn anh trai mà bước thẳng vào nhà luôn, cô thật sự rất mệt mỏi, cô không muốn nói bất kì điều j nữa, cô không dám cãi anh trai nên cô đành không nói còn hơn. Cô nhìn thấy anh trai, nhìn thấy gương mặt đó của anh là cô cảm thấy rất đau và căm ghét Khánh Anh, sao Khánh Anh có thể làm như vậy chứ????
Thiên Kỳ cảm thấy xót thay cho em gái mình nhưng không đời nào anh có thể chấp nhận 1 người mà anh căm hận đến xương tuỷ làm bạn trai em gái mình được. Anh tự cảm thấy có lỗi với Thiên Anh, anh ích kỉ nhưng anh không muốn đôi bên bị dằn vặt trong nỗi căm thù của nhau. Là kẻ thù, đối diện với nhau và cùng 1 người yêu thương thật sự là rất khó..