– Nóng quá đi… chiều đi bơi đi mày – Đường Vy than. Hai tay thi nhau phẩy phẩy vào mặt cho mát
– Ừ, 2h nhé, mày sang đón tao đấy – Thiên Anh đồng ý không cần suy nghĩ. nóng thế này đi bơi là sướng nhất rồi
– Ok men, giờ về thôi còn đứng đợi ai?
– tao đợi anh Khánh Anh
– Hả… mới đó mà đã nhớ rồi hả, thế ảnh chở mày về cùng luôn à? Ôi tao lại phải đi 1 mình hả?
– Mày bệnh à, tao đợi ảnh để trả lại điện thoại cho ảnh chứ tao cầm làm j?
– Ồ thế tao cứ tưởng
– tưởng cái đầu mày á
…
– Hai em đợi ai đây? – Tử Tuyết và Nhất Nam đi đến chỗ Thiên Anh và
Đường Vy đang đứng ( couple này đi đâu cũng có nhau là sao nhể?)
– À… Thiên Anh đợi anh Khánh Anh đó chị? – đường Vy cười gian
– Thật sao? Ghê à nha – Nhất Nam chen vào
– Cũng đúng, bạn gái đợi bạn trai có j sai – Tử Tuyết chêu Thiên Anh
– Ơ hơ… không phải đâu, anh Khánh Anh có bạn gái rồi mà, em đợi để trả lại ảnh điện thoại thôi chứ không có ý j đâu mà, mọi người đừng hiểu lầm – Thiên Anh nhíu mày rồi quay sang Đường Vy – Cả mày nữa. tao đã bảo không có j mà…
– Thôi không nói nữa Thiên Em giận rồi kìa.. haha, thôi anh với con này về trước đây, nóng quá. thằng Khánh Anh nó sắp ra rồi, oái, không biết thằng này nó làm j bên trong mà mãi chả ra nhỉ?
– Con nào? mày thích chết à? – Tử Tuyết hăm he
– Thế mày có định về không? – Nhất Nam ra giọng đàn anh
– không
– ờ thế đại ca về trước đây – nói rồi Nhất Nam giơ tay lên chào như kiểu quân đội rồi chạy thẳng
– Oái thằng kia đợi tao – Tử Tuyết chạy theo, nắng nóng và cả căn bệnh của cô khiến toàn thân cô bủn rủn choáng váng. không muốn Nhất Nam biết lên Tử Tuyết vẫn chạy theo chân anh như mèo đuổi chuột… 1 giọt… 2 giọt… và
….
– Anh…. – Thiên Anh vẫy tay Khánh Anh
Nghe thấy tiếng Thiên Anh, Khánh Anh hơi ngoái đầu lại nhưng không nói j
– Điện thoại của anh… chuyện là sáng… – Thiên Anh chưa nói xong thì Khánh Anh cầm lấy điện thoại và đi thẳng làm cô bất giác thấy anh thật bất cần
Thiên Anh nheo mắt. bĩu môi nhìn Khánh Anh…
– Haha. Vui chưa. Thôi mình về nhanh lên, nóng chết rồi – Đường Vy cười lớn
– Ừ – Thiên Anh gật cái rụp
…
Chiều….
2h…
– Thiên Anh… con này vẫn ngủ được à. Đi bơi… đi bơi không? – Đường Vy đạp tung chăn gối của Thiên Anh bay xuống đất và đạp cả luôn Thiên Anh suýt bay xuống giường
– Ôi mẹ Vy. mẹ uống thuốc chưa?, làm j mà đạp như siêu nhân thế. tao bảo không đi bao giờ đâu – Thiên Anh cau có
– Vậy dậy mau lên, tao hẹn cả anh Minh đấy, ảnh đang đứng ngoài chờ kìa.
– Hắc hắc…. có cả anh Minh nữa thì tao bị cho ra rìa rồi. Thôi tao ở nhà ngủ vậy… huhu – Thiên Anh kiếm cớ để được ngủ nướng tiếp. thật sự đã vào trong giấc ngủ rồi là không muốn dậy đâu
– Dậy mau… mau nên không tao cho mày đi gặp Thiên Lôi đấy
– Thiên Lôi ở trên trời gặp sao được?
– Chết đi là gặp được chứ sao?
– Chết là gặp Diêm Vương mà.
– Con lạy mẹ mẹ dậy cho con nhờ, MAU NÊN – Thiên Anh nói từ từ rồi quát lớn
…
– Vy ơi, hình như có chuyện không hay rồi? – Hải Minh toát mồ hôi lạnh đứng bên ngoài gõ cửa phòng Thiên Anh
Đuờg Vy nghe thấy vội chạy ra mở cửa
– Sao vậy anh?
– Tử Tuyết gọi cho anh, bảo anh đến nhà cô ấy gấp, giọng nói có j đó mệt mỏi và đau đớn lắm, hình như đang khóc, anh biết Tuyết là người lạnh lùng mạnh mẽ đâu có bao giờ khóc đâu mà lần này… em đi theo anh nhé ! Cả Thiên Anh nữa
– Vâng anh – Đường Vy và Thiên Anh đồng thanh. Cả hai người đều lo lắng không biết chuyện j xảy ra với Tử Tuyết nữa
Vậy là phải hoãn lại buổi đi bơi
…
Hải Minh lái xe đưa 3 người đến nhà Tử Tuyết
Căn biệt thự cao cấp hiện lên trước mặt, vì là khách quen và thân với Tử Tuyết nên Hải Minh vào trong mà không bị vệ sĩ ngăn lại
Tử Tuyết liên tục tạt nước vào mặt mình, rửa đi thứ màu đỏ ấy đang chảy ra mặc kệ sự ngăn cản của chủ nhân.
– Tuyết. em sao vậy? – Hải Minh
– Chị… chị sao rồi – Đường Vy
– Chị Tuyết. Chị hãy dùng đến tuỷ của em. Em….
Tất cả đều lo lắng. Mỗi Hải Minh là không hiểu Thiên Anh đang nói j vì Minh chưa biết Tử Tuyết bị ung thư máu
– không phù hợp đâu em. Hôm đó kiểm tra rồi mà – Tử Tuyết cất giọng lạnh lùng và đưa ánh mắt long lanh mệt mỏi nhìn Hải Minh như cần sự giúp đỡ
– Anh Minh, em nhờ anh 1 việc được không??
– Được.
– Em bị ung thư máu. Vừa đi kiểm tra lại thì bác sĩ bảo không sống được quá 1 tháng nữa nếu không có tuỷ phù hợp. Giờ vẫn chưa có tuỷ phù hợp với em, em sẽ chết… đúng vậy… em không muốn Nhất Nam phải đau khổ vì cái chết bất ngờ của em… nên em muốn Nam quên em đi, thậm chí là thù hận em cũng được để Nam có thể yêu người khác chứ không day dứt vì tình cảm của em… anh hiểu em nói j chứ. Em chỉ cần anh đóng 1 vai diễn với em thôi. Chút nữa Nhất Nám sẽ đến đây…
– Tại sao chứ? không còn cách nào khác à? Trên đời này đâu thiếu tuỷ mà em phải….
Tử Tuyết cắt lời Hải Minh
– Nhưng không có tuỷ nào hợp với em. Anh hiểu chưa?
– Vy. Chị mượn bạn trai em 10 phút nhé? – Tử Tuyết quay sang Đường Vy cười nhạt. bờ môi cô trắng bệch không còn sức sống
– Chị…. – Đường Vy khóc
Tử Tuyết biết mình không còn sống được bao lâu nữa rồi…. nên cô muốn chấm dứt tất cả vương vấn nơi thế gian này. Và cô muốn người ấy không phải nhớ về cô nữa nhưng cô nào đâu biết… thù hận sẽ khiến con người không bao giờ quên được 1 cách nhanh chóng
– nếu anh Minh đóng giả là người tình của chị thì tình cảm giữa anh Nam và anh Minh sẽ ra sao đây? – Thiên Anh buồn bã
– Chỉ anh Minh mới giúp được chị, . chị không muốn người ngoài biết nên chị mới không nhờ họ. Anh Minh chỉ cần thay đổi giọng 1 chút thôi, vì cửa phòng đóng nên Nam sẽ không thấy mặt anh Minh, với tính cách của Nam, khi cậu ta nghe thấy những j chị và anh Minh nói thì nhất định Nam sẽ bỏ đi ngay mà không vào đối diện thẳng mặt chị và anh Minh đâu. – Tử Tuyết giải thích
– Vâng…
– Nhất Nam đến rồi… em với Vy tạm thời vào trong phòng bên cạnh tránh mặt đi, anh Minh vào trong phòng này cùng em….
Rất nhanh chóng… 1 màn kịch được biểu diễn…
– Con….
Nhất Nam chạy đến phòng Tử Tuyết và định gõ cửa thì nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong, anh chưa kịp nói hết câu thì phải dừng luôn. anh đứng ngoài nghe cuộc trò chuyện ấy 1 cách đau lòng
– Em chia tay với thằng Nam rồi chứ?
– Chia tay lâu rồi, em đâu có yêu cậu ta, chỉ yêu anh thôi…
Gương mặt anh phút chốc đã biến dạng hoàn toàn, từ đỏ chuyển sang tím rồi sang đen, anh định đạp cửa xông vào nhưng lại thôi. Nhất Nam cười lạnh rồi bỏ đi
Nhất Nam đang đau. Đau rất nhiều
Nhất Nam đã về quá 1 đoạn đường rồi. Tử Tuyết ngồi bệt xuống đất, không khóc nhưng tim đang rỉ máu…
Em không sợ đi một mình đến cuối đoạn đường. Em chỉ sợ bị bỏ lại giữa cuộc hành trình. Anh biết không? Nhưng cuộc đời bắt em phải làm thế. Em xin lỗi anh rất nhiều. Anh có thể hạnh phúc hơn khi yêu em – Với dòng suy nghĩ đau đớn. , Tử Tuyết không thể nào không nhói lòng. Cảm giác của cô bây giờ chỉ cần diễn tả bằng 1 từ : Đau
……
Một ngày mới với nắng lên…
Bầu trời nhuộm 1 màu xanh buồn bã
Gió vẫn thổi xuyên qua miền kí ức
Phút giây này lồng ngực thấy đau đau
Hôm nay. Nhất Nam không đến đón Tử Tuyết đi học. Tuy có buồn chán nhưng Tử Tuyết biết mình đã thành công, 1 thành công đau khổ.
Một mình Tử Tuyết tự lái xe trên đường trong 1 tâm trạng tồi tệ nhưng gương mặt cô không hề biểu lộ cảm xúc j. Lạnh lùng và buông thả.
Ngoài trời rất nóng nhưng sao con tim này không thể ấm…
Đến trường. Hôm nay lớp 11a1 bất ngờ được nghỉ nên không nghe thấy giọng của Đường Vy và Thiên Anh ở trường.
– Nhất Nam.. sao hôm nay không đến đón tao – Tử Tuyết vờ không biết chuyện j. Bên Nhất Nam cô không hề lạnh lùng buông thả như đối với những người khác, cô vẫn vui vẻ như trẻ con vậy
– Giả tạo – Nhất Nam không thèm nhìn mặt Tử Tuyết mà buông 1 câu hết sức hàm súc
– không hiểu
– Cô là đồ giả tạo, . đểu cáng, . phản bội, từ bây giờ đừng đi theo tôi nữa. Chia tay đi – Nhất Nam bực tức, . mắt anh tía lên toàn lửa, gân xanh ở mặt và tay nổi hằn lên rõ rệt.
– Ok. Nếu điều đó làm cậu vui – Tử Tuyết vui vẻ hơn bao giờ hết
Đằng sau những vui vẻ…
Là những lặng lẽ nhuốm màu đau thương
– Vẫn còn giả tạo được. cô giỏi hơn tôi nghĩ đó. Thôi tránh ra cho tôi vào lớp
– Nhất Nam đẩy Tử Tuyết rất mạnh khiến cô ngã xuống đất
..
Vào trong lớp. Nhất Nam chuyển chỗ sang ngồi cùng Khánh Anh để mặc Tử Tuyết ngồi đó 1 mình. Nhất Nam đang rất đau… anh đau bao nhiêu anh càng hận Tử Tuyết bấy nhiêu
Tử Tuyết chỉ lặng lẽ nhìn Nhất Nam trong giờ học. Điều kì diệu và cũng là điều đau đớn nhất trong đời người là ở ngay bên cạnh người mình yêu nhưng khoảng cách lại quá xa vời mà không thể đến cạnh họ được
Giờ đây em phải kìm nén con tim mình để giả vờ quên đi yêu thương mà em biết sẽ chẳng bao giờ tìm thấy thêm lần nữa trong đời. Mong anh hạnh phúc.