Thiên Anh xem hết chỗ này đến chỗ kia. Tìm hết mọi ngóc ngách nhưng không thấy chiếc vòng hình con bọ cạp đó đâu. Thoáng nhìn gương mặt của Thiên Kỳ mà Thiên Anh phát sợ. Hôm nay anh có biểu hiện khác quá làm cô sợ
– Em chỉ để trong phòng anh, mà em nhớ rõ là em để ở trên giường anh em đâu có lấy hay vứt đi đâu mà giờ không thấy
– Em nhớ kỹ lại đi, nó mà mất thì…. – Thiên Kỳ bỏ lửng câu
Thiên Anh ỉu xìu lục lọi tiếp nhưng kiếm hoài mà không thấy
– mày rúc ở đâu rồi chứ – Thiên Anh lẩm bẩm
Come back home – bài nhạc chuông của Thiên Anh lại vang lên
Thiên Anh lập tức bắt máy
– Alo Đường Vy hả? Có chuyện j không?
– Chị Tuyết tỉnh rồi. Giờ chị ấy được anh Nam đưa về rồi. Tao sang nhà mày nha
– Thôi tao đang có việc bận. Tao không có nhà đâu
– Vậy hả? Thôi vậy. cúp máy đi, mai gặp lại ở trường nha
– Uh Ok.
– Băng. Mau tìm đi – Giọng Thiên Kỳ cất lên khiến Thiên Anh giật mình
– Nhưng kiếm hoài có thấy đâu anh – Thiên Anh buồn bã trả lời, cô nghĩ cái vòng đó rất đặc biệt đối với anh nhưng nó là j chứ. Anh chưa có bạn tri kỉ, trước khi mẹ đi cũng không để lại vật j cho anh nhưng sao đối với anh chiếc vòng đó lại quan trọng như vậy
Em biết chiếc vòng đó quan trọng thế nào không? Nếu năm ấy thằng Kevin không bị rơi chiếc vòng này thì anh cũng chẳng biết ai đã phá hoại gương mặt của anh ra thế này? Anh quyết phải trả thù, xong anh sẽ đưa em sang Mỹ sinh sống – Thiên Kỳ vừa nghĩ vừa nhìn Thiên Anh
– Thôi không tìm nữa. Giờ muộn rồi em về đi
– Nhưng…
– Em về đi… – Thiên Kỳ nhắc lại lần nữa
Thiên Anh gật đầu rồi chào tạm biệt anh.
Tối. Màu đen như cánh cửa ngăn cách giữa ngày và đêm. Mọi thứ trở lên lung linh huyền ảo. Những cây xanh bên đường được treo đèn nhấp nháy. Những bảng hiệu của shop hay quán bar đều lung linh trong màu sắc của đèn Leg.
Dòng người vẫn tấp nập, đi đến đầu ngõ. Thiên Anh mới bỏ điện thoại ra định gọi taxi nhưng Pin yếu không thể thực hiện cuộc gọi và cụp phát sập nguồn luôn
Cô chỉ đứng thở dài và tự đi bộ ra đường để đón taxi nhưng chờ mãi không thấy 1 bóng dáng taxi nào đi qua. Những dòng xe lướt qua 1 cách vô tình. Chỉ có mấy tài xế xe ôm luôn vẫy gọi cô nhưng cô lại hoảng sợ và nhiệt liệt từ chối
Một mình bước đi, một chiếc ô tô ngang qua. Mở cửa kính và ngang nhiên đùa giỡn trước mặt Thiên Anh
Theo phản xạ. Bị chiếc ô tô đó chặn lại. suýt chút nữa thì va vào người nên Thiên Anh đã lùi lại vài bước
Cô không thể nào kìm chế nổi nỗi đau trong lòng khi thấy….
Đúng vậy. Một chàng trai và 1 cô gái đang tình tứ với nhau trên xe và không ai khác đó chính là Vương Khang – mối tình cũ khó quên của cô
Tại sao chứ. Tại sao cho em nhìn thấy. Anh muốn giết chết trái tim em mới hả dạ sao? – Thiên Anh cố nuốt nước mắt vào bên trong và lớn giọng
– Anh học cách mất lịch sự ở đâu đấy?
– không, anh chỉ muốn cho người yêu cũ của anh biết mặt người yêu mới của anh thế nào thôi. – Vương Khang kéo dài chữ người yêu cũ, nó như 1 vết dao rạch vào tim Thiên Anh rỉ máu
– Ôg thì ra con nhỏ này năm xưa anh đá đó hả. – Nhỏ ngồi trên xe vang giọng giễu cợt.
Vương Khang nở nụ cười ngọt ngào với nhỏ kia… mà nụ cười đó đã từng là nụ cười duy nhất anh luôn cười khi ở bên Thiên Anh… giờ nó đã không còn là của riêng cô rồi
– Em không cần biết. – Thiên Anh trả lời câu hỏi của Vương Khang và nhìn nhỏ. Cô vẫn cười và bỏ đi
Vương Khang mỉm cười nhìn theo dáng chạy của Thiên Anh mà đâu biết có những giọt nước mắt đang rơi.. rơi nhiều….
Về đến nhà, Thiên Anh vùi mình vào đống bài vở ở trường, không nghĩ ngợi nhiều nữa, cô quyết cất Vương Khang trong ngăn lạnh của trái tim, không bao giờ mở ngăn đó ra nữa và cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh vì chính anh đã làm tổn thương cô quá nhiều rồi
Nhật ký ngày… tháng… năm….
Hiểu không cái cảm giác của em bây giờ…
Cảm giác đứng từ xa nhìn nụ cười đã từng hướng về em giờ không còn là của em nữa
Cảm giác phải nghe những lời chế giễu từ những người khác Ờ thì ra con này bị đá
Ấy vậy mà em vẫn cười…
Anh đã cho em bao niềm hy vọng thế nhưng cuối cùng thì sao????…. chính anh lại là người dập tắt đi bao niềmi hy vọng đó. Niềm tin em trao anh cũng có giới hạn và nó đã hết hạn từ lâu rồi nhưng sao em vẫn yêu anh thế này. Em sai rồi… em sẽ quên anh…
Đúng là… yêu 1 người như cầm dao đâm vào trái tim mình. Rút ra thì nó chảy máu nhưng để nguyên đó thì nó sẽ âm ỉ nỗi đau và hành ta tới chết.