– Em ra ngoài nghe – Thiên Anh hơi cúi người rồi lặng lẽ ra ngoài nghe điện thoại
– Alo anh Kỳ bảo j em?
– Em để sợi dây chuyền màu đồng hình bọ cạp của anh ở đâu rồi – Thiên Kỳ
– Em để ở giường anh ý ạ
– Anh không thấy. Em về tìm hộ anh cái đi. Mất nó là không xong với anh đâu đấy – Thiên Kỳ quát. Đây là lần đầu tiên anh to tiếng như vậy qua điện thoại với Thiên Anh, Thiên Anh vội vâng lời rồi cúp máy, trong lòng cô có j đó bất an hơn bao giờ hết. Cô cảm thấy lạ vì giọng nói gay gắt của Thiên Kỳ hôm nay…
Thiên Anh vào trong phòng bệnh để chào mọi người 1 tiếng rồi cô mới ra về
– Đường Vy và hai anh ở lại nhé. Em có việc phải đi gấp. Bao giờ chị Tuyết tỉnh báo với em được không ạ?
– Thiên Em cứ đi đi, mà em có xe không. – Nhất Nam
– Dạ em đi taxi – Thiên Anh
– Khánh Anh chở Thiên Em về đi, đi taxi giờ nguy hiểm lắm – Nhất Nam nhìn sang tảng băng đã nghịch điện thoại ở phía ghế sofa gần cửa sổ
– Thôi em không phiền tới anh ấy. Em tự về được – Thiên Anh nói rồi chạy đi. Cô biét có vẻ Khánh Anh không thích điều này và cô cũng không muốn làm cho ai khó xử
– Tôi đưa em về được – Khánh Anh chộp lấy tay của Thiên Anh lại và lạnh lùng nói
Thiên Anh ngớ người vì hành động của anh.
– Thôi về đi – Nhất Nam
Nãy giờ không thấy Đường Vy lên tiếng thì ra cô nàng đang ngủ. Chắc lo lắng đến nỗi phát mệt
Đi theo bóng dáng cao lớn của Khánh Anh. Thiên Anh có cảm giác lạ vô cùng, như mình đang được che chở và bảo vệ vậy… vừa mới nghĩ đến đây thì lập tức anh lôi ngay cô ra khỏi suy nghĩ đó
– Em đi đâu?
– Dạ… dạ anh cho em đến đường…. ( địa chỉ nhà Thiên Kỳ )
Bất giác Khánh Anh nhíu mày, anh cảm thấy địa chỉ này quen quen
– Nhà em ở đó ?
– Dạ không. chỗ đó là nhà anh trai em.
– Tên?
– Anh ý tên Thiên Kỳ
Khánh Anh không hỏi nữa. Anh nghĩ có lẽ mình đã nhầm với tên nào đó….
Khi Thiên Anh đọc số địa chỉ đó. Khánh Anh đã nghĩ ngay đến Thiên Bảo rồi… nhưng khi nghe Thiên Anh nói người đó tên Thiên Kỳ thì anh mới không tưởng tượng trong đầu nữa
( Khánh Anh có biết Thiên Bảo tên thật là Thiên Kỳ đâu)
Ra đến chỗ để xe…
– Anh…. em không đi đâu. Thôi em đi taxi cũng được
Vừa nhìn thấy Khánh Anh dắt xe máy ra. Thiên Anh đã hoảng hốt lên và không muốn đi nữa
– Sao? – Khánh Anh hơi khó hiểu
– Em không… em không đi xe máy đâu – Thiên Anh xua tay
– Em muốn làm cao? – Khánh Anh lạnh lùng, lời nói đó của anh khiến cô bất giác khó chịu. Khánh Anh nghĩ Thiên Anh thích đi ô tô chứ không muốn đi xe máy nhưng anh nào đâu biết lý do thật sự
– không phải vậy. Em sợ xe máy. Em không đi được xe máy. Em không….
– Em làm tôi khó chịu – Khánh Anh cướp lời của Thiên Anh. Thiên Anh thấy mình thật phiền phức đối với anh
Khánh Anh cất xe máy đi và lấy ô tô ra. Chiếc ô tô có hình con bọ cạp to bản ở 4 cánh cửa và có sọc đen trắng
Thiên Anh lặng lẽ vào trong xe. Suốt chặng đường cả hai đều im lặng không nói 1 câu nào. Thiên Anh thì bồn chồn còn Khánh Anh thì lạnh như băng
Đến đúng địa điểm Thiên Anh nói… nhưng chỉ dừng ở đầu ngõ vào vì Thiên Anh bảo vậy
– Cảm ơn anh đưa em đến đây. Em vào trong đây. – Thiên Anh cúi nhẹ người
Khánh Anh không nói j đạp thắng xe và cho xe quay đi. Đúng lúc đó Thiên Kỳ bước ra
– Sao thằng Kevin lại đến đây
Vừa nhìn thoáng qua thấy chiếc xe huyền thoại của Khánh Anh. Thiên Kỳ nhận ra luôn chủ nhân
– Thiên Anh… em quen thằng Kevin sao? – Thiên Kỳ hỏi
– Đâu ạ… Kevin nào cơ anh… ?
Thấy Thiên Anh nói không ngập ngừng mà thằng tuột, Thiên Kỳ chắc chắn cô nói thật nên không muốn hỏi nhiều nữa mà vào luôn đề tài chính
– Em vào tìm lại chiếc vòng đó cho anh.