– Mày có đến nhà anh ấy không mà bảo ảnh tránh mặt mày?
– Có đến, vệ sĩ không cho vào. Mà rõ ràng ảnh ở bên trong mà !
– Đi theo tao…. – Đường Vy kéo tay cô bạn đi về phía bên trái và bắt taxi
– Đi đâu đây, đang buổi trưa không về nấu cơm ăn à? – Thiên ANh thắc mắc
– Đến nhà anh Kỳ xem tình hình sao chứ? Mày nói vậy tao cũng lo cho ảnh ghê ấy
– Ừ
………
– Trời hôm nay nóng thế ? – Đường Vy vừa nói vừa lau mồ hôi còn Thiên Anh vừa bước xuống xe vừa lấy tay quạt mát mình
– Công nhận….
– Á… anh Kỳ kìa… sao… ơ ảnh bị thương hay sao ấy – Đường Vy cuống quýt lên khi thấy Thiên Kỳ đứng nghe điện thoại ở gần ngoài cổng. Chỗ mấy thằng vệ sĩ đang canh. Một tay anh băng bó đến thảm
– Anh Kỳ…. – Thiên Anh gọi tên Thiên Kỳ rồi cả hai chạy đến
Gương mặt lạnh tanh của Thiên Kỳ bất giác giãn ra khi thấy hai người chạy đến.
Ôi thôi t
hế là thời gian tránh mặt Thiên Anh đổ sông đổ biển rồi…
Thiên Kỳ chưa kịp nói j thì Thiên Anh hỏi lấy hỏi để
– Anh hai. Anh bị sao thế này? Sao anh phải băng tay. Sao mặt anh lại có thêm vết sước… sao…. sao không nói j với em hết… saoo…
Điệp từ sao cứ thế vang lên đến khi Đường Vy lên tiếng cắt ngang
– Thiên Anh bình tĩnh
– Anh hai – Thiên Anh quát lên khi Thiên Kỳ không trả lời những câu hỏi của cô
– Sao em? – Thiên Kỳ lờ đi
– Anh bị sao? – Thiên Anh hỏi ngắn gọn
– không có j. Anh bị té xe thôi em? – Thiên Kỳ nói dóc
– Anh đi ô tô ngã cách nào???
– Anh đi xe máy
Nghe đến hai từ xe máy Thiên Anh im lìm không muốn hỏi thêm j nữa. Cô lờ sang hỏi chủ đề khác
– Anh ăn j chưa?
– Rồi, còn hai em
– Chưa anh, thôi em với Vy về đây. anh nhớ giữ gìn sức khoẻ, có j gọi em đấy… anh giấu em chuyện này anh không xong với em rồi. Khi nào anh khỏi em xử sau. Thôi em về
– Em về đây anh – Đường Vy
– Ừ, để anh lấy xe đưa 2 em về
– Thôi không cần đâu. Anh băng bó tay thế kia còn đòi lái hả. anh là siêu nhân à? – Thiên Anh
– Anh là supper man – Thiên Kỳ chọc lại
– Thôi đi. Tụi em về đây
Nói xong thì taxi cũng đến nơi. ( nãy giờ Đường Vy gọi taxi rồi mà )
Hai người lên xa. Thiên Kỳ ở dưới vẫy tay chào tạm biệt
Ở một góc khuất
Sau một bụi cây….
Một con người với những cảm xúc lẫn lộn và bất ngờ
– Anh Thiên Bảo…. anh Bảo…. mặt anh…. mặt anh….. sao… sao có thể chứ?……….. KHÔNGGGGGGGGGG…… – Hữu Tuệ ôm mặt khóc và chạy đi.
Vừa chạy nhỏ vừa lắc đầu và nói không thể liên tục
Cảm giác trong Hữu Tuệ giờ rất đau đớn khi thấy gương mặt của người mình yêu như thế kia.
Hữu Tuệ chạy về nhà và một xuống ghế sofa như người mất hồn, khoé mắt đỏ hoe…
– Hữu Tuệ, em sao thế – Vương Khang đứng và hỏi
– Anh biết rồi đúng không? – Hữu Tuệ hỏi 1 câu khá khó hiểu làm Vương Khang ngớ người
– Biết j? – Vương Khang hỏi lại
– Chuyện anh Bảo, gương mặt của anh ấy như thế là sao? – Hữu Tuệ hét lên
– Em quát anh đấy hả. Chuyện đó thằng Kevin làm không phải anh mà tức anh nhé – Vương Khang tức không kém. trong lời nói chứa đầy sự dối trá, Hữu Tuệ không tin
– Kevin… nhưng năm đó anh về Việt Nam làm j? Em nhớ anh còn lấy được vòng cổ j đó của Kevin… hay anh…. chính anh muốn đổ lỗi cho Kevin đúng không?, em biết Hắc Long với Bạch Long không thù không oán lên họ sẽ không làm vậy với nhau đâu – Hữu Tuệ nói như quát
– Thì đúng vậy đó. Muốn diệt được Hắc Long phải nhờ đến sự trợ giúp của nhiều bang khác. Năm xưa em biết anh khổ cực thế nào mới lấy được sợi dây chuyền đó của thằng Kevin để cho Thiên Bảo nhìn thấy và anh ta hiểu nhầm không? lên chuyện này em đừng ngu mà nói ra không thì chết ta anh lẫn em đấy, nhớ kĩ vào – Vương Khang không từ chối mà nói thẳng sự thật ra
– Nhưng cớ sao anh lại phá hoại khuôn mặt của anh Bảo chứ? Anh biết em yêu anh ta sao anh còn làm thế? Anh nói đi. Anh phá hoại khuôn mặt đó khác j phá hoại khuôn mặt em – Hữu Tuệ khóc
– Bây giờ mày chọn anh hay chọn thằng đó – Vương Khang tức giận
– Anh…… hai…. – Hữu Tuệ khóc nhìn Vương Khang tức giận
– Hừ….
Vương Khang hừ lạnh rồi bỏ đi. Hữu Tuệ lên phòng đóng sầm cửa lại làm rung động cả nền đất.