Chưa kịp làm gì, tôi bị đẩy ngã sõng xoài xuống hành lang, làm khủy tay tôi đau nhức lên, vội đảo mắt xung quanh, mấy thằng ấy đã biến đâu mất! Thằng Giang từ đâu chạy ra, đỡ tôi dậy, rồi nói thét với tôi!
– Thằng đéo nào vừa đẩy mày ấy, mẹ nó quay lưng về phía tao, đéo nhìn rõ mặt!
– Tao biết mặt, và tao cũng sẽ điều tra xem nó là ai! – Tôi nghiêm mặt đứng dậy.
– Thế mày nghĩ nó cố tình đẩy mày ngã àk?
– Ừm, tao kể cho mày sau!
Tôi tạm biệt thằng bạn thân học 10a10 rồi trở về lớp học trong cái cảm giác hoài nghi đầy lo lắng, lần thứ hai rồi, và với tôi tất cả đều là ẩn số…
Uống được một ngụm sting chưa kịp cho đã, tôi đã bị tất cả mấy thằng con trai lao vào cướp đi tất cả, chúng nó!
– K, cho tao ngụm nào…
– Tao nữa, anh em với nhau…
– Tao nốt nhớ…
– Mày đi mua chai khác đi…
Tôi ngơ ngác khuôn mặt nhìn chúng nó, cái… Lá cây ngoài cửa sổ sao xanh đến thế nhở?
…
Tối, ngồi vẽ ngoệch ngoặc trong quyển nhật ký, tôi chán nản đặt bút chấm hết rồi gấp quyển sổ vào…
Ra lan can đứng nhìn màn đêm, cảm giác ấy bồi hồi, và thật khó phân định, bỗng tin nhắn từ chiếc điện thoại rung lên, vội mở máy và đọc nội dung từ chủ nhân số máy ấy:
– K ới ơi… – Là Nguyệt…
– Hỏi chấm~! – Tôi trả lời.
– Nói chuyện nhé, hì…
– À được, K đang rất rảnh, cậu ra ngoài lan can đi, trời nhiều sao lắm! – Tôi khẽ cười. Chưa bao giờ tôi chịu chia sẻ không gian của mình cho một người khác.
– Thì tớ đang ngắm đây, lãng mạn nhỉ, hì? – Cô nàng trả lời.
– Lãng mạn cái giề thế!? – Tôi đâm khó hiểu.
– Mà K này, hic?
– K đây, nói gì nói đại đi.
– Hình như tớ bị thích một người… ~!
Suy nghĩ hồi lâu, tôi như bị nghẹn đi bởi câu nói ấy, thật khó để phân định được rằng, cảm giác giữa tôi với cô nàng là gì, khi mà thử nghĩ đến việc, cô nàng sẽ nói tên một gã con trai khác trước mắt mình, một gã mà cô nàng có tình cảm, không phải mình. Đơn giản mà nói, mình cũng chỉ là một gã bạn thân không hơn không kém!
– Sao vậy K???
– À, không sao, mà người cậu thích là ai, cứ nói đi, có gì tớ giúp cho, trong lớp mình à? – Tôi hơi thấy nhói.
– Ừm, trong lớp mình, nhưng tớ không nói tên được.
– Để tớ đoán, Hải à?
– Không *Lắc đầu*.
– Kiều à, đúng rồi phải không?
– Không, hic?
– Vậy là ai? – Tôi bắt đầu khó chịu.
– Thực ra, tớ bị thích cậu, thật đấy!
Nghĩ sao giờ, một thằng con trai như tôi, lần đầu tiên được một người con gái tỏ tình, cái người mà mình ngỡ, chỉ nên dừng lại ở mức bạn thân, thật ra, giữa con trai và con gái mà nói, làm gì có thứ gọi là bạn thân cơ chứ, tôi ngốc quá.
– Cậu không nói đùa chứ? – Tôi trả lời.
– Gật.
– Tớ không muốn tất cả những thứ sau này chỉ như một trò đùa, vì thế, nếu như cậu không nói đùa, thì chúng ta sẽ thử bắt đầu…
– Cậu nghĩ tớ nói đùa à?
– Không, nhưng tớ cần chắc chắn thôi… mà, mối quan hệ này, có muốn công khia không cậu? – Tôi trả lời thẳng.
– Tớ vẫn chưa muốn, cậu cứ giữ kín nhé!
– Ừm… – Tôi cũng không muốn công khai.
Vậy là, những tháng ngày tôi cho rằng còn đau khổ hơn những ngày tháng mà mối tình đầu của tôi mang lại đã bắt đầu, tất cả những gì đang ghé ngang qua tôi, đều cùng một lúc sẽ biến mất dễ dàng như lúc nó đến, vẻ như nước mắt của tôi hồi ấy, đã đủ chịu đựng cho tất cả!!!
– Hôm nay tớ ngủ trong lớp sao không ai gọi! – Tôi nhắn tiếp…
– Cậu ngủ say lắm, bọn nó còn chụp ảnh cậu ngủ rồi đưa lên nhóm lớp đấy! – Cô nàng nói.
– Vậy, để tớ xem lúc cậu chờ tý, hừ, ai mà dám?
– Cậu cứ xem đi, khi khác mình nói chuyện giờ tớ đi ngủ đây, cậu ngủ ngon nhé!
– Ơ, sớm thế, ừm, cậu cũng ngủ ngon!
Tâm trạng lúc ấy, như nhịp thở của mình trở nên nhanh hơn, không giống như cái ngày ấy, vừa có được ai kia, rồi lại mất đi chính người đó! Cái ngày tôi thấy cái vệt đỏ loang dài trên đường, và tiếng mưa rơi xuống, đông đặc và rửa sạch đi tất cả, chẳng có gì ngoài những dấu vết.
Hơn 12 giờ đêm hôm ấy, một cơn mưa đổ xuống, tiếng mưa trên mái tôn rơi mạnh, như những nhát búa, gõ mạnh tôi về miền ký ức xa.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện