Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Cơn mưa vội » Phần 10

Cơn mưa vội

Phần 10

Ngày… tháng… năm…

Một ngày đầu tháng tháng 9 có vị dịu ngọt của ánh nắng, tiết trời vào thu tràn ngập hương hoa sữa như cái hương vị đặc trưng của mảnh đất Hà Thành!

Tôi tự mình đi tìm những cảm giác thanh thản, thư thái để quên đi những mảnh ký ức về ai nay đã vụn vỡ… trong những ngày nghỉ ngắn ngủi của lễ quốc khánh, trước khi bước vào những ngày học tập tiếp theo, mà tôi không thể đoán được điều gì sẽ mang lại cho mình những cảm giác tạm chấp nhận là thú vị.

Tôi khoác cho mình một chiếc áo khoác mỏng màu đen… đi dạo khắp phố phường và nhìn ngắm tất cả… đi ngang qua những nơi mà tôi cho rằng mình đã từng có rất nhiều ký ức rất đáng nhớ tại đó, nhưng cũng có một khoảng thời gian, tôi nghĩ mình sẽ không thể sống nổi khi đi ngang qua bao chốn ký ức đẹp đẽ tươi sáng, và giờ chìm đắm trong bóng tối của hai từ ” Mất mát”… Có lẽ, người ta nói đúng… Thời gian là thứ thuốc hoàn hảo nhất để hai từ ” chấp nhận” trở nên thật hữu dụng…

Tôi lang thang, qua từng con đường ngày nào vẫn đi cùng ai đó, chợt tiến đến những quán ăn vặt ngày trước, một mình nhâm nhi trong những giai điệu nói chuyện thơ ngây, của bao cô cậu vẫn đang học cấp 2, đang vui vẻ nói cười mặc kệ những thứ xung quanh. Có lẽ quán vắng ngày trước, quán của tôi, em và những đứa bạn, giờ đã là của bọn trẻ con này chiếm hữu mất rồi… không sao, những gì của tôi và em chắc có lẽ với tôi là không bao giờ có thể thay đổi… tôi lại cười nhạt… và chỉ cười nhạt…

Phía bên cạnh, đám học sinh cấp 2 vẫn đàn say sưa với câu chuyện của chúng, cũng đôi khi nhìn tôi cười một mình, chúng lại chỉ trỏ nói thầm thì gì đó với nhau… Tôi lắc đầu chán nản với bọn trẻ danh này… thầm nghĩ ngày trước mình cũng chẳng khác gì… Có những lúc lại thích nghe lén câu chuyện của bọn trẻ này…

– Hú hồn, lúc đấy, tao đang để vở ở trên đùi, thì lão ý đi đến chỗ tao… – Một đứa khá mập vừa nói vừa cười toe… tôi đoán là bọn nhóc đang kể về coi cóp truyền kỳ của chúng…

– Thế là mày run quá rơi cái bộp vở xuống đất chứ gì…

– Ờ, nhưng may mà tao nhanh chí đá ngay quyển vở xuống chỗ thằng Thái… hehe…

– Ờ, mày làm tao suýt nữa thì gánh tội hộ mày… thằng chó! – Thằng ngồi bên cạnh than, tôi đoán nó là thằng tên Thái mà đứa mập nói…

– Anh xin lỗi chú, lúc đấy ai bảo anh thông minh quá… hờ hờ…

– Ngu như mày thì lần sau đừng có coi, bị bắt lần này là đúng rồi… – Thằng tên Thái cốc đầu thằng mập rồi nói…

Tôi bắt đầu thấy lạ, chả phải thằng mập vừa bảo là đá quyển vở xuống cho thằng Thái, vậy sao thằng Thái lại bảo thằng mập bị bắt Phao… có uẩn khúc gì đây?

Một đứa con gái ngồi cạnh tự dưng cười sặc sụa… Tôi hơi ngơ ngác ngó sang, tay vẫn cầm ly chè thập cẩm đầy ự…

– Ai bảo ông ghi tên vào vở làm gì? Thầy bắt được nhìn nhãn vở là biết ông coi rồi chứ còn ai? Hì…

– Thì đen thôi… – Thằng mập mặt bí xị…

– Mày không đen thì tao bị bắt phao thay mày à? – Thằng Thái cười hềnh hệch…

– …

Rồi cả bọn đấy cười ầm cả quán, tôi cũng cười tủm theo, thầm nghỉ đển hậu thế về sau, ngày càng coi cóp ngu hơn hay sao ý?

Rồi tôi đứng dậy, tính tiền… trong lòng bất lực nhìn sang những chiếc ghế trống trải quanh mình, có gắng kìm lòng thôi nghẹn ắng, cố gắng để mình mạnh mẽ vững tâm với kỷ niệm…

Trước khi bước ra khỏi quán, tôi cũng không quên ném lại ánh nhìn với bọn trẻ danh bàn bên cạnh…

“Chúng mày liệu mà giữ gìn nơi này cho anh đấy! Cảm ơn!”

Bọn nhóc ngu ngơ không hiểu tôi nói gì… chỉ lầm lũi nhìn tôi bước đi… Và Tôi lại tiếp tục đi tìm ký ức của mình…

“Chẳng cần để em phải nói… anh biết mình mất nhau…”

Con đường này, con đường tôi đang đi, là nơi mà tôi chân tôi gục hẳn xuống, cầm nắm bàn tay em, nâng lên chạm vào đôi má một lần cuối cùng… và mưa như tìm đến nơi tôi và em, phảng phấp che dấu đi những giọt lệ mặn đắng đang quyện vào cùng máu… cái thứ màu sắc mà tôi sợ hãi, đay nghiến nhất cuộc đờ này…

Nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt mệt mỏi, đau đớn, ngấn lệ, trái tim tôi như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt, vỡ nát ra, có khi những mạch máu phun ra, bắn sâu hằn vào đôi mắt tôi, khiến nó trở nên đỏ xè trong chén đắng quá lớn của cuộc đời mà một đứa trẻ còn quá nhỏ để chịu đựng được…

“Chẳng cần để em phải nói… anh sẽ tự bước đi…”

Có một cơn gió thoảng qua, như là bàn tay em đang vươn tới bên tôi, giữ tôi bình tĩnh và bớt đi đau đớn… tán hoa sữa nhẹ xà theo gió, rơi nhẹ xuống khung đường này, như một cơn mưa nhỏ phủ trắng lên mái tóc tôi…

Có phải em không, người con gái tôi không thể quên! Từng ngày từng tháng…

Tôi vẫn bước qua con đường ấy, khẽ ngoái lại vệ đường ngày nào mà mình đã từng tưởng chừng sẽ chết đi tại đó…

“Chỉ là cơn mưa… đến nhanh rồi đi…”

Trở về nhà, sau khi trời đã sẩm tối, tôi chào bố mẹ rồi đi vào phòng, nằm gục xuống giường…

Với chiếc điện thoại, để bản nhạc mang tên ” It”s rain” của Rhy mà mình vẫn hay nghe… tất nhiên là vào luôn facebook lướt tin tức cho vơi đi nỗi buồn đang ám ảnh…

Bỗng nhiên, như có điều gì đó sai khiến, tôi vô thức ấn like và bình luận trạng thái của một người…

Hình dung ra thời khắc ấy, tôi đã khẽ mỉm cười… một nụ cười nhạt…

Một cái tên mang đến cho tôi nhiều suy nghĩ, và gợi thêm trong tôi những nỗi đau cào xé… một người con gái có cái tên facebook là Nguyệt Rain… cái tên gợi đến mưa… là cơn mưa…

Đó là người con gái có gọng kính tím luôn dõi theo tôi suốt từ đầu năm học đến giờ, chưa nói chuyện một lần nào, chưa từng dám nhìn thẳng vào nhau như những người bạn… người con gái làm tôi đỏ mặt khi đọc sai bài Sử, cũng là người giúp tôi nhận ra cái sai đấy! Nhưng với tôi hiện tại, cảm giác với người con gái ấy chỉ là chút rung cảm nhẹ, và thích thú khi được theo dõi, nhìn nhận… đó không phải thích và càng không phải là yêu… không phải…

Người con gái ấy đăng trạng thái…

“Biển Sầm Sơn đẹp thật, chắc là không muốn về nữa…”

Tôi cười… một nụ cười nhạt… tôi vô thức bình luận…

Tôi: Khi nào đi chơi biển về nhớ mua quà nhé bạn…

Nguyệt: Ở đây luôn, có về nữa đâu mà mua quà hả bạn?

Tôi: Gửi về cũng được, tớ cho địa chỉ nhà tớ này…

Nguyệt: Èo… Chỉ quan tâm quà thôi à?

Tôi: Ừ… hì…

Cảm giác tôi trống rỗng lạ lùng, liền tắt điện thoại, ném mạnh xuống góc giường, đôi mắt ngấn lệ đầy đau đớn… ký ức về em lại hiện về và đang xát thêm vào tim tôi những con kiến gặm nhấm da thịt mệt mỏi không chút phản kháng…

‘Quá khứ này mình phải quên đi! Là cậu đã không còn và tớ có chờ đợi hay nhớ mong cũng không thể thay đổi… là cậu đã khiến tớ nhận ra mình đã mãi mất nhau… và có lẽ tớ lên coi tất cả chỉ thoáng qua thôi, tớ chỉ cần im lặng và bước qua tất cả những gì gắn liền về cậu… nhưng không, làm sao tớ có thể quên đi kỷ niệm ngày nào cơ chứ! Tớ không muốn mình trở nên độc ác như thế… Tớ nhớ cậu. Tớ muốn nhìn thấy cậu, tớ muốn nghe thấy giọng nói cậu, tớ muốn cậu luôn cười, cậu hãy một lần nhìn vào tớ, về bên tớ, dù chỉ là một linh hồn, một cái bóng. Tớ không sợ điều gì đâu, cậu à…

Mất mát cậu, ngày ngày thiếu cậu, cuộc sống của tớ không thể bình yên, một cậu bé luôn cười như tớ giờ chỉ dám im lặng với tất cả, tớ trầm đi, tớ không còn như xưa, như cái lúc cậu còn bên tớ! Tớ đang khóc này, con trai khóc đấy, cậu muốn nhìn tớ khóc và cười phì đúng không? Giờ là lúc đấy!’

Cười nhạt trong nước mắt, lệ lăn nhẹ và ước đẫm phần cổ áo tôi, có đôi lần nước mắt nhẹ nhàng hòa vào vị giác, và cái vị ngọt mà mặn của nó khiến tôi cứ cố gắng khóc nấc lên, cố gắng hết nước mắt, khóc hết mức có thể… tôi lại khóc như ngày hôm đấy, bên cạnh em… và những ngày sau… bên cạnh nấm mộ của em…

Cũng đã đến lúc tôi phải quên đi… Ký ức! Ngủ yên nhé!

Nuốt nước mắt, tôi dần chìm vào giấc ngủ… tiếng đồng hồ… tích tác trong gian phòng tối tăm, lạnh lẽo…

Tiếng Chuông báo thức vang lên như một hồi còi vang lên tràn ngập cả gian phòng… Tôi bừng tỉnh, đưa tay lên khóe mắt, đôi mi như bị nước mắt khô đi bết lại, tôi cảm thấy mình không được ổn…

Làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi tôi xuống phòng bố mẹ để chơi máy tính… Bố mẹ tôi đều đã đi làm hết… giờ ở nhà chỉ có tôi và thằng em… nó học lớp 4 và hiện đang ngủ yên lành trên phòng của nó…

Tôi vươn vai rồi đăng nhập facebook, nhận được tin nhắn của Nguyệt Rain…

“Cậu thích quà gì đây?”

Tôi đã xem, nhưng vẫn đánh dấu là chưa đọc… tiếp tục lướt tiếp mấy cái thông báo like ảnh hay bình luận vớ vẩn… cũng không muốn trả lời tin nhắn kia… thậm chí tôi còn không nhớ, tối qua mình đã làm trò gì?

Đang mò vào youtube xem mấy bộ phim cương thi, thì tôi lại nhận được tin nhắn…

Nguyệt Rain: NÀY?

Tôi: Sao?

Nguyệt Rain: Bạn thích quà gì?

Tôi: Gấu bông được không?

Nguyệt Rain, Con trai mà thích gấu bông…

Tôi: Màu hồng luôn nhé!

Nguyệt Rain: Èo… được rồi… hì…

Tôi liền tắt Facebook luôn sau đó, đắm mình vào những tình huống hài hước của bộ phim cương thi vừa tìm được…

Có lẽ đây là cách tôi sống qua mấy ngày nghỉ chán nản này! Và cũng nghĩ thầm, “liệu mình có được mua quà thật không nữa…”

Chiều hôm đấy, tôi bị bọn bạn gần nhà rủ đi đá bóng, tâm trạng tôi đang như thế này nên cũng muốn được giải tỏa… nghe nói là đá độ với bọn nào đó Có cái tên là Cầu Lội…

Tôi liền vác bộ mặt phờ phạc theo đám bạn khởi hành tới địa điểm giao tranh… Lòng có c hút vui phơi phới, vì suốt mấy tháng nay chưa được động chân vào trái bóng… hình dung đến viễn cảnh tôi sẽ ghi bàn trong trận bóng này…

Hai đội gặp nhau và bắt tay nói chuyện khá vui vẻ, hình như bọn bạn tôi quen biết bọn này…

– Bọn mày có mang theo tiền không? – Thằng Hiển nói…

– Ờ thì có, sao?

– Tưởng không mang, thua thì tao đéo cho vay đâu, hehehe!

– Đệch, chưa biết ai thua… – Mặt thằng đỏ ửng…

– Biết đâu bất ngờ…

Nói chuyện rôm rả vài câu, thì hai đội vào vị trí… sẵn sàng cho trận thư hùng đang sắp sửa được diễn ra… Tôi cười nhạt khi cái ý nghĩ được ghi bàn bị dập tắt sau câu nói của thằng Hiển…

– Hôm nay, mày tạm bắt gôn hộ thằng Trường đi, cho nó làm Hậu vệ, bọn Cầu Lội này nhả mà, mày bắt chân cũng đỡ được…

– Cái…

Phải rồi, bộ mặt tôi lúc này chỉ có hai từ diễn tả đúng… đó là “Bất hạnh”

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất