Mình đèo M, mọi thứ cảm xúc lại trở về vẹn nguyên như lần đầu tiên khi M run run ngồi sau xe mình đến bệnh viện sau khi đập gạch vào đầu thằng kia. Giờ thì Mai đã có người yêu rồi, nghe nói ra trường sẽ cưới nữa. Sau khi đi công chuyện xong, mình đèo Mai quay về nhà, gần đến nơi, Mai mới nói câu đầu tiên trong ngày, với mình:
– Đói không? Đi ăn bánh đa cua đi!
– Tớ không, nhưng nếu Mai đói thì đi ăn.
Quay trở lại quán ngày xưa, chẳng có gì khác cả. Sau khi không gặp nhau mình đã không quay trở lại đây. Nói là yêu thì chưa, nhưng tình cảm mình dành cho Mai ngày đó khá nhiều, nhưng 2 đứa như có 1 bức tường vô hình, chẳng ai muốn nói ra. Quay lại đây để nhìn thấy hình ảnh của M, dù là chút ít cũng không muốn. Mình lao đầu vào học, rảnh rỗi nhậu nhẹt với bọn bạn, không để bất kỳ người con gái nào vướng bận vào, dù cũng không ít người chủ động… 2 người đầu tiên đi qua đời mình, mình dành tình cảm thì đều hiểu lầm hoặc chậm chạp, dẫn dắt mọi chuyện chẳng đến đâu, dù một phần lớn là do mình không dám sống thật với tc của mình. Đang thơ thẩn nghĩ ngợi…
– C, ăn điiiii.
Mai cầm đũa huơ huơ trước mặt. Mỉm cười rất đáng yêu. Đã rất lâu rồi mình không để ý đến con gái cười nữa.
– Gì mà như người mất hồn thế?
Mình: À, không, đang tính xem mai phải đi từ mấy giờ.
– Tính làm gì, mai tớ khác gọi.
Ăn xong, đi gần về đến nhà, thì Mai lại lên tiếng…
– Cường ơi, đi uống cafe đi! Giờ mới 9h.
– Trời ạ, sao không nói ngay từ nãy đi, cứ gần về đến nhà mới nói thế!
– Tớ xin lỗi, thôi cho tớ xuống đây đi bộ vào cũng được.
– Thôi, đi cafe cũng được, lâu rồi tớ không ngửi mùi cafe.
– Hihi, đi nhé.
Vẫn là quán cafe ấy, vẫn ông chủ ấy. Không biết có phải câu cửa miệng không nhưng vừa nhìn thấy mình và M ông ấy đã làm luôn câu: Sao cả năm trời không ghé quán 2 đứa?
Cafe, đối diện. Mình vẫn trung thành với nâu, và điếu thuốc – từ năm thứ hai mình bỗng đổ đốn ra hút thuốc. Mai có thói quen luôn đánh cafe cho mình trước, sau đó mới quay lại tự làm cho cô ấy. Trước đây lần nào mình cũng nói không cần, nhưng vẫn thích được Mai làm cho. Lần này cũng vậy, có điều là không còn câu từ chối nữa.
M: Không “thôi, kệ tớ” nữa nhỉ? Hiihi…
Mình: Uh, xưa dại, giờ khôn rồi, tội gì.
M: Lâu lắm mới ngoáy cafe cho người khác đấy!
Mình: Thực hả? Thế người yêu không uống cafe à?
M: Uhm, có, nhưng không làm.
Câu nói này làm mình nghĩ nhiều về mối quan hệ của họ – nếu hạnh phúc sao lại trả lời mình như thế?! Mình còn tình cảm với Mai không? Còn, nhiều lắm. Nhưng câu hỏi trong đầu bây giờ là chen vào làm gì? Bắn súng vào mặt hồ yên ả à? Tự dưng trong đầu nảy ra câu hỏi điên rồ đó. Mình điên rồi.
– Người yêu Mai làm ở đâu?
– Anh ấy dạy ở HN.
– Có hay gặp nhau không?
– Có, tuần nào cũng về.
– Nghe nói ra trường 2 người làm đám cưới?
Mai dừng 1 lúc rồi nói…
– Đó là nhà anh ấy nói! – Mai thở dài…
– Thế còn nhà Mai?
– Bố mẹ Mai cũng muốn, vì anh ấy tốt lắm, 2 nhà cũng đi lại nhiều lần rồi.
– Vậy thì còn gì phải bàn nữa đâu, được cả 2 gia đinh hậu thuẫn cũng không phải dễ dàng gì. Bọn bạn tớ đứa thì được nhà nội ưng, đứa thì nhà ngoại ưng, bla bla bla…
Mình nói mà cảm thấy tan nát. Nếu như ngày xưa mình không lo sợ, mình dám sống thật thì bây giờ Mai là của mình chứ không thể của ai khác cả. Cảm giác như đang cố nắm lấy cái gì đó xa vời…
– Ừ, tuyệt vời, tớ có mong gì hơn thế nữa đâu.
Rồi nàng òa khóc…
Nàng khóc như trẻ lên 3, bao nhiêu nước mắt cứ thế tuôn ra, mình kéo ghế lại gần rồi rút khăn lau mắt, ban đầu thì Mai gạt đi, nhưng khi mình lấy tay ôm lấy vai và kéo đầu vào vai mình thì nàng ngồi im và khóc ngon lành – những giọt nước mắt chất chứa bao lâu nay. Khi mà bản lĩnh đàn ông của mình lên cao, cũng là lúc ngu học trỗi dậy.
– Mai sao vậy? Đang dưng lại khóc? Anh ấy tốt, gia đình lại ủng hộ, con gái chỉ cần như thế là đủ! Sao phải khóc chứ?
Ngọn lửa trong người gái đã âm ỉ từ lâu lắm rồi, cũng chỉ đợi câu hỏi ngu ngốc của mình mà thôi, nó bùng lên ngay tức thì và dữ dội. Mai vùng dậy, nhìn thằng mắt mình và gằn giọng – chưa bao giờ thấy Mai đáng sợ như vậy.
– Bạn không biết tại sao à? Bạn đang giả vờ phải không? Bạn cứ dùng cái đầu của mình cho những thứ bài vở chết tiệt đi!
– Đúng, tớ biết, nhưng tớ hiểu sẽ chẳng đến đâu cả. Mà mọi chuyện đã qua quá lâu rồi, đừng khơi nó lại nữa, được không Mai?
– Chưa có cái gì mất đi cả. Mình đi về đi!
– Mất? Là mất cái gì?
– Cả nghĩa đen và bóng, thưa anh lớp trưởng đáng kính! – Mai trừng mắt.
Rồi nàng đứng dậy, xách túi chạy ra khỏi quán, bỏ mình ở đấy. Mình dập ngay điếu thuốc, thờ dài, đứng dậy thanh toán và chạy theo luôn, trước khi ra khỏi còn được ông chú chủ quán nháy mắt “kệ bọn nó, dỗi vặt đấy”.
Nàng đang lững thững đi bộ đằng trước, 2 tay cứ giơ lên như kiểu đón lấy từng hạt mưa, trời đang mưa nhỏ, đẹp đấy, nhưng vài phút nữa nó sẽ lụt luôn. Mưa ở cái đất này mình biết hơn ai hết.
– Mai, lên xe đi.
– Bạn đi về đi, kệ tớ.
– Tớ phải đưa bạn về chứ, hôm nay tớ đưa bạn đi mà…
– Không cần đâu, lịch sự không phải lối.
– Thôi, lên xe đi, mình hết tuổi teen để giận dỗi nhau kiểu này rồi, người đi đường đang nhìn kìa. Trời lại đang mưa nữa.
– Tớ bảo là bạn đi về đi, tớ không cần!
– Lên xe!
Mình xẵng giọng. Mấy người đi đường ngoái lại nhìn nhìn.
Mai giật mình, dừng lại rồi miễn cưỡng trèo lên xe. Đi vài chục mét nghĩ thế nào mình dừng xe, cởi áo khoác đưa cho Mai che đầu rồi định trèo thật nhanh lên để đi về, đang mưa rồi:
– Không cần che đâu!
– Che vào!
Lại tiếp tục to tiếng. Mai cầm lấy áo mà mặt phụng phịu.
Mình leo lên xe phóng như bay về để tránh mưa to, tự dưng thấy lưng đau điếng.
– “Bụp, bụp” – Quát này!
– “Hự” – Làm cái gì đấy hả?
Mình hét qua tiếng mưa. Chỉ nghe đằng sau tiếng cười khúc khích, chắc ma nhập. Đến xóm trọ, mình bye bye để về, tưởng ít ra nàng cũng giữ lại chờ tạnh mưa hoặc đưa cho cái áo mưa, nhưng không, cái mình nhận được lại là:
– Cút về đi!
– Ừ, tớ về đây.
Mình sốc lắm rồi nhưng vẫn bình tĩnh.
Đề xe, vừa vào số thì gái đứng ở bậc thềm lao ra chặn đầu xe.
– Nói thế là về luôn à?
– Khổ quá, bỏ ra để về nhanh không khuya rồi. Xem phim Hàn lắm quá à?
– Vào nhà đi.
– Đi vào đi, không công sức tránh mưa nãy giờ công cốc bây giờ đấy, nhanh.
– Bạn vào nhà đi thì tớ vào.
Mình bó tay, thở dài, rồi tắt máy dắt xe đi vào. Gái ướt gần hết rồi, mình thì như con chuột lột, công cốc, đúng là chả ra đâu vào đâu, mình thở dài. Tại sao có mỗi 1 chuyện như thế lại phải làm trò làm gì?
Phòng trọ sv thì chắc chẳng ai lạ gì, bé tí ti, vào phòng cái là mời khách lên giường luôn cho nóng. Được cái là phòng con gái nên mọi thứ gọn gàng, và thơm tho. Mình cứ đứng loanh quanh rồi ngồi luôn lên cái bàn học. Gái vứt cho 1 cái khăn, thơm, đúng là cái gì của bọn nó cũng thơm.
– Lau đầu đi này.
– Tớ cảm ơn.
– Khỏi cảm ơn. Coi như trả công đi uống cafe cùng.
– Công gì bèo thế thôi à?
– Thế thôi, chỉ cao giá với các em trong Khoa thôi, chứ với đây chẳng là gì đâu!
– Ừ.
– Cởi áo ra mặc cái này vào. Nói rồi gái vứt cho mình 1 cái áo cầu thủ.
– Áo ai đây? Áo bồ của bà tôi không mặc đâu.
– Ờ, bồ đấy, không mặc trả đây.
Mình định ném trả thì nhìn thấy áo MU đen quen quen (hồi của vodafone đó), xoay qua thì thấy số 8, tên mình. Áo này là đồng phục đội từ năm 1 mà! Sao nó lại ở đây?
– Sao Mai lại có cái áo này, nó bị mất lâu rồi mà?
– Ờ, nhặt được ngoài đường.
Mặt gái đỏ lừ lên rồi cầm quần áo đi ra nhà tắm, bỏ mình ở trong phòng. Trước khi đi còn dúi cho mình 1 cốc trà gừng. Trò trộm cắp này đáng yêu ghê.
Mình ngồi vân vê cái áo mấy năm trời tưởng mất, dù sao nó cũng là kỷ niệm từ năm đầu tiên.
Ngồi nhâm nhi cốc trà gừng mà trời mãi không tạnh, gái thì làm cái gì trong nhà tắm mà mãi không về.
Vật vờ trên giường mình ngủ gật lúc nào không biết, có lẽ vì hôm nay quá mệt, đi cả 1 ngày trời. Đang thiu thiu 1 lúc thì thấy buồn buồn ở má, như mọi khi là mình sẽ vùng dậy hoặc lấy tay gạt, nhưng rõ ràng đây không phải là ruồi muỗi. Để yên tầm vài giây, mình giả vờ quay mặt đi chỗ khác thì thấy giường kêu “két” – tiếng gái ngồi vùng dậy. Mình thì cứ nằm im, nằm gặm nhấm 1 lúc rồi hé mở mắt thì thấy gái đang ngồi ngang đầu mình, nhìn mình rất chăm chú.
Quờ tay sang trái nhẹ nhàng kéo gái xuống, gái đã ở yên trong lòng mình, môi kề môi, mình nhẹ nhàng đặt lên môi gái 1 nụ hôn, gái đáp lại thật nhẹ nhàng, lẫn đâu đó trong nụ hôn còn có vị mặn của nước mắt nữa. Mình giật mình mở trừng mắt nhìn gái:
– Sao em khóc?
Gái không nói gì, cứ thế cúi xuống hôn mình tiếp. Hai đứa chìm trong khoái cảm ân ái…
Mọi thứ đến với mình quá bất ngờ, 2 đứa đều vụng về nhưng loay hoay mãi thì cũng xong. Nhưng điều bất ngờ hơn đó là đây là lần đầu tiên của Mai. Nằm trong vòng tay của mình, Mai lại khóc:
– Sao lại khóc em?
– Em biết mình sẽ có ngày này mà.
– Anh xin lỗi, do anh không kiềm chế được. Nhưng đây là lần đầu của em à?
– Anh chỉ biết có học thôi hả? Không lần đầu thì lần mấy? Ai được động vào người em?
– Vậy còn người yêu em?
– Anh biết em yêu ai mà, đúng không? Đó mới là điều quan trọng. Người em yêu sẽ có nó. Anh có tin không? Anh ấy chưa từng được ôm hay hôn em đâu!
– Không tin!
– Không tin thì thôi!
Mai ngước mặt lên nhìn mình:
– Cường, anh yêu em chứ?
– Có, anh rất yêu em.
– Còn em, anh có muốn hỏi em không?
– Khỏi hỏi.
– Hỏi đi!!!
– Ừ, thế cô Mai, cô có yêu thầy Cường không?
– Không, em chỉ muốn làm vợ thầy Cường thôi…
Vậy là 2 đứa chính thức yêu nhau, một mối quan hệ tay 3 không hề mong muốn. Và mình thì không bao giờ muốn cái gì đó không minh bạch, mọi thứ cần rõ ràng nhất là tình cảm. Cũng đúng lúc có điện thoại của người yêu – chính thức – của Mai gọi đến…
CHONG (BM) calling…
Mai bật loa ngoài.
– Em nghe đây anh.
– Vợ anh ngủ chưa?
– Em chưa anh ạ.
– Em đang làm gì?
– Em đang nói chuyện với bạn.
– Bạn nào? Nam hay Nữ?
– Nam. – Rồi nhìn qua mình.
– Giờ này còn chưa về à? Hôm nay đi chơi khuya thế?
– Em đang ở nhà.
– Sao bạn nào còn ở nhà em giờ này?
– Là Cường.
– Cường? Nó chết rồi cơ mà?
– Anh ấy không chết, em đã nói dối anh. Ngày mai anh về rồi mình nói chuyện. Em muốn nói chuyện với anh.
– Em nói luôn đi! Có chuyện gì xảy ra rồi?
– Đừng bắt em phải nói anh ạ, mai gặp nhau nhé.
– Chúng mày đã làm gì nhau rồi? Đm.
– Anh đừng giở giọng khốn nạn ra với tôi. Nếu anh muốn hỏi cái đó thì đúng là nó đã xảy ra rồi đấy! – Mai bật khóc.
– Thằng khốn nạn, tao sẽ giết nó.
Mình giằng lấy điện thoại…
– Này, tôi Cường đây, giờ Mai không nói chuyện được đâu, để sáng mai đi.
– Mày là thằng chó Cường phải không? Đmm, chúng mày vui lắm hả? Sau lưng tao…
– Anh đợi đến sáng mai, rồi tôi sẽ nói chuyện với anh.
– Mày không phải đợi, tao sẽ tìm đến mày, đợi đấy thằng chó.
Tắt máy. Gọi điện cho mẹ bảo tối làm thí nghiệm xuyên đêm.
Quay ra ôm lấy gái, giờ gái đã khóc tưởng như ngất đi. Mồm chỉ nói “Tất cả tại em, tại em” – Không còn 1 Mai mạnh mẽ và bướng bỉnh mình biết trước đây. Gạt nước mắt, mình nhẹ nhàng siết chặt Mai trong lòng. Đây là tình yêu của mình mà, mình phải giữ lấy nó. Bây giờ mình mới thấy được ý nghĩa tình yêu, có khi nào đã là quá muộn?
– Anh sẽ ở bên em mà, đừng lo lắng gì cả. Anh chỉ cần biết em có yêu K (tên thằng kia) không?
– Không, không một chút nào.
– Vậy mà em định cưới anh ta sao?
– Em biết làm sao? Em khổ lắm… – Mai ôm lấy mình khóc, vừa khóc vừa đấm.
– Lỗi ở em tất cả, em cứ thế chịu sự sắp đặt của gia đình, không phản kháng, em đã nghĩ mình lấy ai cũng được, chỉ vì anh thôi! Chỉ vì anh thôi đấy anh biết không?
– Em đã nói hết với gia đình về anh ngay từ khi mới gặp, lúc đó bố mẹ em đều ủng hộ chúng mình lắm anh biết không? Nhưng khi đó anh còn nhớ nhung về ai kìa. 3 năm qua em chết đi sống lại vì anh trong khi người ta có để ý gì đến anh không? Người ta có người yêu từ lâu rồi, trong khi anh vẫn sống với cái tình cảm chết tiệt đó. Anh chờ người ta quay về với anh à?
– Thôi thôi, anh xin. Lỗi là do anh. Nhưng anh không nhớ gì đến cô ấy lâu lắm rồi.
– Anh là đồ dối trá. Không nhớ gì mà bây giờ anh mới nói yêu tôi à? Hay cái anh cần là cái khác đúng không? Anh đạt mục đích rồi đấy. – Mai vùng dậy, quẹt nước mắt và nhìn mình gườm gườm.
– Mai, nghe anh này! Anh có phải người như thế không em là người biết rõ nhất. Anh không yêu ai vì anh không muốn lại giống như em chứ không phải anh chưa quên cô ấy. Mà khi đó em có người yêu, anh còn xen vào làm gì nữa?
– Tất cả do tôi, do tôi ngu! Không biết kiếp trước tôi nợ gì anh – câu này nhớ mãi vì lặp đi lặp lại khoảng 10 lần.
Mỗi lần “tôi ngu” là mỗi lần ăn thêm 1 đấm của Mai vào người, nhưng giờ thì mình chẳng thấy đau nữa. Những đau đớn về thể xác này chẳng so sánh được với những gì mà Mai phải chịu đựng suốt thời gian qua. Nàng cam chịu theo sự sắp đặt để làm vui gia đình và để quên đi tình yêu với mình.
Mai nói gì mình cũng chẳng nhớ rõ nữa, tai ù đi, nước mắt chảy từ lúc nào, 2 đứa ôm nhau khóc như hai đứa trẻ. Chỉ nhớ rằng đó là lần đầu mình nghe về gia đình của cô ấy: Bố Mai là chủ thầu xây dựng còn mẹ là kế toán, 2 người lấy nhau 12 năm mới có được Mai sau khi đi không biết bao nhiêu bệnh viện, bao nhiêu thuốc thang – em là tất cả đối với họ. Mai kể hết họ đã đau đớn thế nào khi Mai cầm đầu băng đảng cả nam lẫn nữ phá phách, tung hoành khắp cả huyện, họ hạnh phúc thế nào khi Mai để tóc dài, đốt hết quần áo cũ và ngồi vào bàn học… Mai cũng nhìn thấy trong cơn mê man cảnh bố mẹ phờ phạc ngồi trông con trong bệnh viện sau trận đánh nhau cuối cùng của bọn đàn em, để đến bây giờ Mai vẫn không dám về quê…
Với tất cả sự tôn trọng, mình gọi người kia là anh K. Bố K cũng là dân xây dựng với bố Mai, 2 người họ biết nhau vì thế. K tiếp cận Mai vào đầu năm thứ 2 – lúc nàng tuyên bố có người yêu trong buổi liên hoan lớp. Sau khoảng 1 tháng tấn công thì Mai đồng ý, ngay từ khi ông kia đến là nàng đã muốn đồng ý ngay rồi, vì không muốn có thêm ai làm phiền nữa, lúc đó yêu ai cũng được, chi bằng yêu người mà bố mẹ mai mối. Theo lời Mai kể, 2 nhà đã đến nhau chơi vài lần và đều rất ưng bên kia, điều kiện 2 gia đình cũng rất tương xứng với nhau – nhà cửa đều có, công việc ổn định, việc của Mai thì nhà nào xin cũng được nhưng nhà kia đã chuẩn bị hết mọi thứ để xin rồi. Nhà kia có công việc gì Mai vẫn đến nếu họ gọi, nàng quen dần với vị thế 1 người con dâu, cố dằn lòng sẽ sớm trở thành vợ người ta và quên đi quá khứ, có điều càng làm càng nhớ.
Mai kể trong hốc tủ kia là đủ 5 hộp quà, 3 lần ngày 14/2 và 2 lần ngày sinh nhật của Cường, năm nào Mai cũng làm 1 thứ, gói gém, viết 1 lá thư và lại đút vào hộc tủ ấy – mình nghe mà thương gái vô cùng. Người lúc nào cũng dõi theo mình, quan tâm và yêu thương thì mình không hề để ý. Ngày đó, nếu chỉ cần 1 tin nhắn lại cho gái thôi, chịu mở lòng ra, có lẽ cuộc đời đã rẽ theo hướng khác… Số phận…