– Đi đâu đấy em?
– Chơi với giai!
– Giai nào?
– Hỏi làm gì? Vừa có giai rủ đi cafe đây.
Biết Phương đang đá đểu mình, tôi cười giả lả, sán lại gần, ôm hôn tíu tít. Phương giãy lên như đỉa phải vôi, nằng nặc đẩy tôi ra, nhưng làm sao mà đẩy được. Vần vò một lúc mệt lử, quần áo xộc xệch, Phương nhìn tôi nhăn nhó:
– Mất bao nhiêu lâu trang điểm mà hỏng hết phấn son người ta rồi!
– Cho sướng. Đi với giai thì quấn vải màn mà đi nhá.
– Vợ ơi anh đói – tôi bỗng buột miệng, lần đầu tiên trong đời. Chẳng hiểu sao lại thốt ra được cái chữ “vợ” nữa.
Phương sững lại vài giây, em nhìn tôi đăm đăm, đỏ mặt, rồi nhẹ nhàng bá lấy cổ tôi. Cắn.
Đau điếng.
– Á á.
– Này thì vợ! Cút đi với gái đi.
Phương nhìn tôi mắt long lên sòng sọc, nhe nanh không khác gì con hổ mang chúa đang vờn mồi. Chưa kịp nói thêm lời nào thì em đã lại nhào vào ôm tiếp, mồm lại ngay lập tức kề vào cổ tôi, vẫn chỗ cũ. Nhưng lần này trước khi cắn em còn cho tôi 1 ân huệ:
– Nói. Từ giờ còn đi với gái không??
– Không. Mà có gái đâu mà đi!
– Có hoặc không? Nói!
– Không! Hứa hứa.
Nàng nhả răng ra khỏi cổ mà tôi thở hắt ra như vừa chết đi sống lại. Người ta bảo mấy đứa có bạn trai thích cắn xé lắm, tôi không tin, nhưng từ hồi yêu Phương đến giờ người tôi lúc nào cũng bầm dập vì sở thích cấu véo với cắn xé như thú hoang của em.
Ngó vào trong mâm cơm trong nhà thấy nguội tanh nguội ngắt, tôi thấy mình có lỗi với em. Hai đứa mất bao công sức mới nấu được bữa cơm mà tôi lại bỏ ra ngoài. Tôi biết Phương không trách mình, vì dù sao lúc đó có ở nhà 2 đứa cũng chẳng ăn được tí nào đâu, nhưng cái suy nghĩ “bỏ Phương ở nhà để ra ngoài với người khác” nó cứ lởn vởn trong đầu để tôi phải tự dằn vặt mình.
Phương hình như hiểu điều ấy nên dứt khoát kéo tôi ra ngoài ăn, dù tôi chỉ muốn ở nhà. Chẳng hiểu sao hôm nay lại ngược đời thế, khi một người lúc nào cũng muốn ăn cơm ở nhà như em lại đòi ra ngoài. Có khi trời sắp mưa. Nói vậy mà sau nó mưa thật.
Hai đứa cuối cùng cũng chọn được quán thịt nướng Hàn quốc, món đang rất thịnh hành ở cái thành phố nhỏ này, khi làn sóng Halyu nó mới len lỏi vào từng nhà, từng ngõ ngách. Cái quán này là cái quán mà ngày trước tôi bị đâm, vẫn chủ đấy nhưng bây giờ đã xây được thành một cái quán khá to, trang trí đẹp.
Gọi một chai vodka, Phương rót đầy 2 chén rồi nhâng lên ngang mặt nói:
– Nào, mời bạn.
– Bạn nào? – Tôi vặn lại.
– Này! Đẻ sau người ta đấy, chưa bắt gọi bằng chị thì thôi. Hahaha.
Vừa ngồi ăn uống, 2 đứa vừa nhớ lại cái ngày ấy, ngày mà Phương đưa tôi vào bệnh viện, vừa ngồi bên cạnh vừa lấy tay áo ghì chặt vào vết đâm, miệng không ngừng giục giã anh taxi đi thật nhanh. Vậy là cũng gần nửa năm rồi đấy, nhanh thật. Bao nhiêu là chuyện đã xảy ra. Bắt đầu là cái hình ảnh hai người họ đèo nhau ôm nhau chặt cứng tôi nhìn mà mặn đắng, đến khi nỗi đau tôi được se lại nhờ có Phương. Em nhẹ nhàng, kín đáo, nhưng nồng nhiệt để làm tôi quên đi rằng mình đã từng bị phản bội. Em nhạy cảm, dịu dàng, nhưng mạnh mẽ khi sẵn sàng xù lông nhím lên bảo vệ những gì thuộc về mình. Từ trong tâm cảm của mình, tôi vừa yêu, vừa thương, vừa cảm phục với những điều em đã làm cho mình, nhưng cũng thấy mình chỉ là một thằng tồi khi chưa làm được gì cho em ngoài những hy vọng mong manh và những đau đớn trong lòng.
Hôm nay, em không nói nhiều, nhưng uống khá nhiều. Em và cả tôi đều buồn với cái thực tại bây giờ, nhưng vẫn phải sống, phải cố gắng và hy vọng. Nếu cứ chỉ nhìn đời theo cái nhìn tiêu cực thì đúng là chẳng muốn sống nữa. Thôi thì cứ nhìn theo cách là một cô gái “đợi chồng đi du học về xây dựng đất nước” vậy. Ngày xưa các bà, các mẹ có gì hẹn ước ngoài cái nắm tay đâu mà vẫn ở vậy chờ đợi những người ra trận chẳng biết ngày về. So sánh thì khập khiễng, nhưng cũng phải lấy nó ra để làm niềm tin cho mình chứ biết sao.
– Tớ chưa cảm ơn bạn ngày xưa đưa tớ vào bệnh viện nhỉ? – Tôi đùa em.
– Bạn à, bạn phải cảm ơn tớ cả đời – giọng bắt đầu lè nhè. Biết ngay…
– Cả đời, bạn nhớ chưa? Bạn phải đối xử với tớ đàng hoàng…
Sau giai đoạn lè nhè, em chuyển sang khóc. Cái cảnh này tôi đã gặp không biết bao nhiêu lần trong những lần liên hoan lớp. Các cô nàng là những người tửu lượng không được bao nhiêu, lại sẵn nhạy cảm, nên chỉ cần phê pha một chút là bao nhiêu tâm sự được tuôn ra hết. Có người khóc, người thì chửi, người thì hát, người thì bắt đầu tâm sự chuyện đời, chuyện người. Nàng của tôi thì đang khóc ngon lành, trong vòng tay tôi. Vừa khóc nấc, em vừa nức nở:
– Học hành làm cái quái gì? Anh học về em chả lấy người ta rồi!
– Anh là thằng ngu, gái dâng đến miệng rồi còn chê…
– Em không thèm chấp cái Yến, cỡ như nó em chấp 3 đứa một lúc…
Tôi biết là Phương đang say, vì chẳng bao giờ em nói ra những điều thầm kín như thế lúc tỉnh táo. Em vẫn kiềm chế hết mức có thể để hai đứa không phải lo lắng về nhau. Nhưng có vậy tôi mới biết em đã phải kìm nén như thế nào với bao nhiêu nỗi niềm chất chứa. Em sợ tôi đi xa, sợ khoảng cách và cái ước muốn cao vọng công danh của tôi, em muốn có cái gì đó chắc chắn giữa hai đứa nên mới nghĩ đến cách gây áp lực với gia đình bằng đứa con, em sợ đánh mất tôi ngay khi tôi còn đang ở đây, rơi vào tay người con gái khác… nhưng em biết đâu là tôi còn sợ mất em gấp nhiều lần hơn.
Đưa Phương về nhà, em ói đầy ra người tôi lẫn người em. Chưa bao giờ tôi thấy Phương say đến thế. Tôi cũng can ngăn nhưng mỗi lần như vậy em lại nhìn tôi với ánh mắt như vừa trách móc, vừa hờn giận, làm tôi lại rụt tay lại. Thôi đành để cho em say một chút đi, ít ra còn được vài tiếng chẳng phải suy nghĩ gì nữa. Càng những khi như thế, tôi càng muốn chia tay Phương, ngay lập tức. Em khổ quá, và tôi cũng chẳng sung sướng gì. Mang tiếng là yêu nhau đấy mà bây giờ có khác gì dằn vặt nhau đâu.
Vì em ói nhiều quá, nên tôi đành phải thay quần áo rồi lau người cho Phương. Lần đầu tiên tôi làm việc này với Phương nên chẳng biết phải làm thế nào. Vừa làm vừa căng cứng hết cả người. Loay hoay mãi thì cũng xong. Tôi thở phào. Đắp cho em cái chăn rồi ra ngoài đốt thuốc.
Cả đêm đó tôi không ngủ được mà cứ ngồi cãnh Phương. Một đêm vật vã ói ra mật xanh mật vàng làm tôi cũng sợ phát khiếp. Mệt mỏi, tôi cố lê thân xuống bếp nấu cho em ít cháo hành cho giống Chí phèo.
Trước tôi từng tuyên bố không có gì dễ bằng nấu cháo, mà giờ mới thấy nó khổ sở thế nào. Nghĩ là như nấu cơm, tôi cho 2 lon gạo vào nồi cơm điện, cho nước và cắm điện. Đến khi nó trào ra khỏi nồi, đặc quánh vào như bánh đúc thì tôi cuống lên chẳng biết làm thế nào nữa, cứ mở vung nồi lên rồi… ngoáy. Vừa làm vừa thầm nghĩ chẳng hiểu mình đã làm sai cái gì mà lại không giống Phương vẫn nấu. Kế hoạch lấy điểm trước mặt Phương về một hình mẫu đàn ông lý tưởng đã thất bại hoàn toàn. Tôi tắt điện, đang định dắt xe ra ngoài mua cháo về cho em thì thấy nàng lù lù xuất hiện, mắt nhắm mắt mở.
– Cún nấu cháo à? Để em xem nào…
2 giây sau:
– Trời ơi, anh cho bao nhiêu gạo vào đây?
– 2 Lon.
– Trời ơi, tôi chết với ông!
– Thế cho bao nhiêu?
– Nửa lon còn là nhiều! Thôi ông đi ra ngoài đi.
Đành lui cui đi ra ngoài để Phương với đống chiến trường mà tôi vừa tạo ra. Đúng là làm bếp cũng khó thật. Bình thường tôi chỉ có thịt luộc, rau luộc… nói chung là luộc hết.
Vừa ngồi nghe bản tin 6h, tôi lại thấy điện thoại Phương rung lên ở trên ghế. Ghé mắt nhìn, lại thấy “A. Huy” gọi. Mẹ kiếp, vừa sáng bảnh mắt ra mà nó đã làm phiền thế này rồi. Điên tiết, tôi tắt luôn. Nhìn trong điện thoại còn mấy cái tin nhắn của nó nữa.
Bình thường tôi không bao giờ đọc tin nhắn của Phương dù em có giơ ra trước mặt. Thế mà giờ chẳng hiểu sao tôi lại kéo xuống để đọc. Một danh sách dài dằng dặc của thằng mặt dầy ấy, không cần biết có reply hay không, cứ đều đặn ngày vài tin, sáng, trưa, chiều tối. Nội dung cũng không có gì đặc biệt ngoài “em ăn chưa?” Rồi “chúc em ngày mới tốt lành”… cuối cùng thì nó cũng vẫn lộ mặt là một thằng mặt dầy mà thôi. Tôi vứt cái điện thoại xuống ghế, không muốn nghĩ thêm về nó nữa, thì nó lại gọi lại. Một ý tưởng lóe lên trong đầu, tôi biết mình ích kỷ nhưng giờ thì chẳng còn đắn đo tính toán gì nữa, tôi bất chấp hết.
– Alo…
– Alo – giọng nó bất ngờ…
– Ai đấy?
– Tôi Huy đây? Ai đấy?
– Em Cường anh ơi.
– Phương đâu Cường?
– Phương vừa ngủ dậy đang tắm anh ơi.
– Ông, ông ở nhà Phương à? – Huy thảng thốt.
– Vâng. Có gì không anh?
“Cạch” – nó cúp điện thoại. Vẫn nghe văng vẳng cái câu “đm” trước khi tắt máy.
Bão tố sắp nổi lên rồi.
Tôi biết điều gì sắp xảy ra, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cực kỳ bình tĩnh đón nhận nó. Bây giờ, mục đích cuối cùng của tôi là Phương, đấy mới là điều quan trọng nhất. Để đạt được cái mục đích ấy, cách thức dù có đê tiện tôi cũng làm!
Dù có tiếng mà chẳng có miếng.
– Ai gọi đấy anh?
– Huy – giọng tôi bực dọc…
– Sáng nào nó cũng gọi à?
– Vâng.
– Anh thấy em thỉnh thoảng vẫn trả lời nó?
– Thì để người ta nói nhiều quá em ngại.
– Uhm. Từ giờ là thôi nhé. Ngại với không ngại! Tôi đập cái điện thoại ngay bây giờ đấy!
– Vâng. Thì thôi… Mà nãy anh nói gì?
…
– Anh bảo anh ở với em đêm qua.
– Hả??? – Phương nhìn tôi trân trân. Chắc em không nghĩ là tôi lại làm chuyện ấy.
– Nhỡ ông ấy nói với bố mẹ em thì sao?! Để bố mẹ giết em à?
– Thì càng có cớ bắt cưới chứ sao! – Tôi vẫn cố làm không khí đỡ căng thẳng.
– Gì?? Anh nghĩ cái đó mà ép được bố mẹ à? Anh làm phải suy nghĩ chứ!! – Em hét lên rồi ngồi thụp xuống khóc.
…
– Anh xin lỗi. Anh nghĩ đấy là cách duy nhất bây giờ để nó buông em.
– Anh cút đi. Anh ích kỷ lắm!
– ích kỷ cũng được. Giờ anh bất chấp rồi. Ai đánh mắng chửi bới gì được hết, kể cả em!
“Chát” – một cái tát.
– Anh là đồ tồi, anh chỉ cần biết đến mình thôi. Anh đi rồi tôi sống thế nào được với nhà tôi? Bạn bè? Nó kể với cả làng cả xóm thì tôi mặt mũi nào mà sống?
– Anh có dám cưới tôi không mà anh nói thế? Hả??? Hay anh chỉ biết nói thôi??
– Anh nói rồi. Anh chỉ cần biết phải giữ em thôi, còn lại anh bất chấp. Thôi anh về.
Trong thâm tâm, tôi vẫn chờ đợi một sự thông cảm từ Phương nhưng có lẽ tôi đã đi quá giới hạn. Phương nói đúng, tôi ích kỷ. Cái khát khao chiếm giữ lần đầu xuất hiện trong tôi nó đã vượt ra khỏi bản ngã của mình. Tôi vốn không phải là một người bất chấp trong bất cứ chuyện gì, trái lại, tôi bị đánh giá là hơi “đù đờ” – vì chuyện gì cũng suy nghĩ chán chê rồi mới quyết định. Thêm nữa, vì suy nghĩ luôn là thói quen của bản thân nên chẳng bao giờ tôi đặt mình vào những tình huống một mất một còn, hay phải đánh cược bản thân vào bất cứ chuyện gì. Đây là lần đầu tiên tôi có phản ứng mạnh mẽ và thiếu suy nghĩ như thế, gạt bỏ hết mọi đắn đo, cân nhắc thiệt hơn, tôi chỉ biết đến bản thân mình.
Ngay chính tôi cũng không thể hiểu nổi bản thân, thì làm sao bắt Phương phải thông cảm được? Những lời Phương nói vẫn xoáy sâu trong tâm cảm từ lúc tôi bước chân ra khỏi nhà em. Chẳng có lời nói nào là sai cả! Tôi đúng là chỉ biết nói thôi, còn em phải đối mặt với muôn thứ áp lực và gièm pha thì tôi chẳng màng. Giờ là thời đại hiện đại rồi, nhưng quan điểm đó chỉ tồn tại ở thành phố – chỗ chúng tôi đang làm việc, và cũng chỉ đúng với lứa chúng tôi mà thôi, còn ở quê, với văn hóa làng xã và những thế hệ đi trước, nó vẫn còn khá nặng nề, mà chúng ta thì đâu thể sống chỉ để cho bản thân mình? Nếu như. Tôi nói nếu như thôi… rằng tôi với em không đến được với nhau thì với cái tiếng “ngủ với trai” – ai sẽ dám rước em về? Chỉ có nước bán xới đi nơi khác mới mong lấy được tấm chồng.
Đau đầu.