Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện ngắn » Con đĩ » Phần 2

Con đĩ

Phần 2

Đêm, Toàn ngồi vân vê cái điện thoại, lục tìm danh bạ, Toàn ngạc nhiên khi vẫn lưu tên Thu trong máy là “Vợ yêu”, hắn ngần ngừ, rồi bấm nút gọi.

Một hồi chuông dài… không ai nhấc máy

Thu đang làm gì? Lại ở bên Vũ sao?

Lại một hồi chuông dài… vô cảm…

Toàn lại nghĩ đến cảnh Thu và Vũ dắt tay nhau bước vào khách sạn, tự nhiên hắn lại muốn ném thẳng cái điện thoại vào bức tường.

Lại một hồi chuông nữa… Toàn hít một hơi sâu, hai mắt khẽ nhắm. Mở mắt, rồi hắn khẽ nhún vai.

– Anh!

Hắn mỉm cười, vẫn thói quen cũ của Thu, luôn cố làm hắn giật mình trong mọi tình huống.

– Đang làm gì vậy em

– Em vừa đi tắm. Về quê vui không anh. Sao mấy ngày qua anh chẳng liên lạc gì với em, em nhắn tin anh cũng không trả lời.

– À, máy anh hết pin, anh lại quên cầm cục sạc.

– Anh đừng nói dối em, sao em điện thoại máy vẫn đổ chuông? Hay anh lại trốn đi chơi với đứa nào à, em mà biết là không xong đâu nghe.

– Làm gì có em, mấy ngày nay ở quê rối việc quá, anh chẳng còn tâm trí đâu nữa.

– Chuyện gì mà rối rắm, anh chỉ khéo viện lý do thôi.

– Anh nói thật, đứa em họ anh uống thuốc ngủ tự tử, may mà cứu kịp. Tội nghiệp con bé, nó bị thằng người yêu phản bội nên nghĩ quẩn – Toàn chống chế, và tự nhiên hài lòng với lời nói dối của mình, và hắn chờ xem phản ứng của Thu.

– Anh…, thôi đừng nói những chuyện không vui nữa.

– Ừ, nhưng anh thấy dạo này em xa cách quá, em không còn dành nhiều thời gian cho anh nữa.

– Em xin lỗi, công việc của em dạo này bận rộn quá, em đang phụ trách một dự án quan trọng của công ty, lần này em muốn chuyên tâm để làm tốt, thành công thì sau này chỗ đững trong công ty mới vững chắc được.

– Sự nghiệp quan trọng, nhưng có nhất thiết phải thế không em, hình như từ 2 tuần nay, mỗi ngày em chỉ ghé qua ngó mặt anh lấy một lần. Em có gì giấu anh sao?

– Anh đừng nói chuyện như vậy nữa, em thấy mệt mỏi lắm. Em cố gắng vì công việc có gì sai, anh không ủng hộ em thì đừng làm em thêm gánh nặng như thế. Sự nghiệp đương nhiên là quan trọng, sống trên đời phải có tiền, càng có nhiều tiền thì càng thoải mái và người ta càng tôn trọng mình, em không cam chịu sống nghèo mãi.

– Nhưng anh vẫn có thể lo cho em?

– Em biết, nhưng bao giờ đây. Lương anh cũng chỉ đủ để anh cà phê, bù khú với bạn bè, nếu mình lấy nhau, rồi có con, làm sao lo lắng đầy đủ cho con được đây anh?

– Anh biết, là tại anh cả – Toàn như thấy cổ họng mình nghẹn đắng, nước mắt cứ ầng ậc như muốn trào ra.

– Anh… anh sao vậy, em xin lỗi, đáng lẽ em không nên nói vậy. Mà anh nè, bao giờ anh lên đây với em lại vậy.

– Chắc vài ngày nữa em ạ, dưới này vẫn còn nhiều việc quá.

– Vâng, cho em gửi lời hỏi thăm bố mẹ anh nhé. Mà anh biết không, mấy ngày nay….

Toàn thẫn thờ, để mặc Thu huyên thuyên đủ thứ chuyện trên điện thoại, hắn chỉ ậm ừ cho có lệ, thấy Toàn không hào hứng nói chuyện, Thu cũng chẳng biết nói thêm gì.

Họ gác máy, hai tâm trạng hỗn loạn, hai đôi mắt nhìn về hai hướng, hai trái tim đã không còn chung nhịp đập… Toàn chầm chậm xóa tên Thu ra khỏi danh bạ máy.

– Chị là chị Hương phải không?

– Vâng, ai vậy?

– Tôi thấy chồng chị đi vào khách sạn XYZ cùng một cô gái, sao chị không đến đó xem thử xem.

– Anh là ai, alô alô… này…

Đầu bên kia đã gác máy…

Tay run run, Hương bấm gọi lại, nhưng thuê bao đã không liên lạc được. Hương lại gọi ngay vào số khác.

– Anh qua nhà em ngay, loạn, loạn thật rồi, Vũ ngoại tình thật rồi, huhu…

Hương buông thõng người xuống sàn, chiếc điện thoại rơi xuống bung ra, máy một đường, pin một nẻo.

– Tao thấy nó ra khỏi nhà rồi. Ngồi trên xe thằng nào to con lắm, có thêm vài đứa đi theo nữa, trông như du côn.

– Ừ cảm ơn mày, rút đi.

– Mà mày đang làm cái đéo gì thé? Tao đéo hiểu cái con mịa gì cả.

– Có việc cần phải làm thôi, thế nhé.

Toàn cúp máy, vậy là Hương đã ra khỏi nhà, Thu và Vũ cũng đã tay trong tay dắt nhau vào khách sạn, mọi việc đã an bài, giờ hắn chỉ cần chờ đợi. Toàn nhếch mép, khoan khoái nghĩ đến cảnh Thu và Vũ bị bắt tại trận, về dáng vẻ nhục nhã của Thu khi đó. Và đương nhiên, vụ đánh ghen hẳn cũng sẽ dìm Thu xuống bùn, hay ít nhất Thu cũng không còn mặt mũi để làm việc cùng công ty với Vũ nữa, hơn ai hết, Toàn hiểu rõ tính cách Thu, chịu đả kich lớn như vậy sẽ không thể nào đứng dậy nổi.

Cứ nghĩ đến cảnh Thu và Vũ khóc lóc quỳ xuống lạy lục, van xin người đàn bà nọ, Toàn lại cười thích thú. Thu như đang quỳ trước mặt hắn, chịu những cái tát, cái đấm đá của đám người hung tợn, hắn bật cười to hơn, tiếng cười của hắn làm những vị khách trong quán khó chịu, ai cũng nhìn chăm chăm về phía hắn khó hiểu nhưng hắn nào có để ý, nghĩ đến lúc Thu đối diện với hắn, hắn càng cười như điên dại, như thể chưa bao giờ được cười… Nước mắt vẫn rơi đều theo từng tràng cười của hắn, trong cơn điên, hắn vớ lấy điện thoại bấm số, một số điện thoại hắn không thể nào quên…

Thu lững thững bước từng bước chậm, tâm trạng cô rối bời, ánh mắt cô không dấu được vẻ phiền muộn, đi dạo nhưng lòng không chút thanh thản chỉ muốn tìm một chỗ để nghỉ chân, ngồi xuống ghế đá nhưng lòng bất an khiến cô đứng vụt dậy, lại lững thững cất bước. Hôm nay Toàn hẹn gặp cô ở đây sau những ngày anh cố tình tránh mặt, mặc cho cô đến tận phòng trọ lẫn công ty anh để tìm, hỏi bạn bè Toàn cũng không ai biết anh ở đâu.

Thu tự hỏi một lúc nữa thôi, đối diện với Toàn cô phải làm sao? Và tại sao mọi chuyện lại diễn biến kì lạ như vậy… có tiếng chuông tin nhắn, Thu run run mở ra xem, tin nhắn từ một số lạ: “Tạm thời cắt liên lạc, vợ anh làm dữ quá. Đừng tìm anh” – là tin nhắn của Vũ, Thu không để tâm, tâm trí cô như lùi về cái ngày hôm đó…

Ngày hôm đó, Thu và Vũ vừa lên đến phòng khách sạn thì chuông điện thoại đổ vang, là số của Toàn, hơi ngần ngừ nhưng Thu vẫn bắt máy, không để cô kịp cất lời, đầu dây bên kia nói như hét: “Ra khỏi đó ngay, vợ Vũ sắp đến đấy rồi”, và cũng bất ngờ như cuộc gọi đến, Toàn đã cắt máy. Thu như chết đứng, ánh mắt nhìn Vũ trân trân khiến Vũ cũng phát hoảng.

Cả hai vội vã xuống quầy, Vũ ném vội chìa khóa và 2 tờ 500k lên bàn cô lễ tân cùng lời dặn: “Ai hỏi cũng không được nói anh đến đây” rồi kéo tay Thu vội vã chui vào xe, chuồn thẳng. Chạy được một quãng, qua gương chiếu hậu, cả Thu và Vũ đều nhận ra Hương đang hung hăng xộc thẳng vào khách sạn. Vũ như trút được gánh nặng, hắn thả Thu xuống một góc đường, còn Thu như người mất hồn, tóc tai rũ rượi, chỉ lẩm bẩm “Toàn… Toàn… biết rồi…”.

– Cô ơi cô.

Thu nhìn xuống, một cô bé đến bên Thu từ bao giờ

– Cô ơi cô, có chú gì đó nhờ con đưa cái này cho cô

– Cô cám ơn con – Thu mỉm cười nhận lá thư từ con bé – Thế người đưa cho con cái này đâu rồi?

– Chú ấy đi rồi cô ạ.

Thu vội vã nhìn quanh, chạy tới chạy lui quanh những gốc cây tìm Toàn nhưng tuyệt nhiên không thấy, chạy một hồi đã thấm mệt, cô ngồi xuống và mở bức thư, là nét chữ quen thuộc nhưng dường như vết mực đã nhòe đi vì nước mắt của Toàn…



Rốt cuộc thì anh cũng không thể làm tổn thương đến em, là tại vì sao, là vì anh còn quá yêu em hay anh chỉ là một thằng đàn ông hèn nhát? Giờ chắc em đang có nhiều câu hỏi muốn hỏi anh, vậy để anh nói cho em biết, mọi việc là do anh sắp đặt hết. Là anh đã theo dõi em và Vũ, và cũng chính anh là người báo cho vợ Vũ biết hai người đã đến khách sạn. Anh làm thế là vì anh hận em lắm, em là một đứa con gái khốn nạn mà anh thấy ghê tởm.

Em nghĩ anh là thằng ngu chỉ biết dán mắt vào màn hình máy tính, để em có thể phản bội anh bất cứ lúc nào em muốn? Em đã phản bội lại tất, anh thật sự muốn biết vì sao em lại làm như vậy. Nhưng để làm gì hả em? Cả anh và em đều đã sai lầm mà không cách nào sửa chữa. Anh đã nghĩ là anh sẽ hả hê lắm khi đã dồn em vào chỗ chết, nhưng anh lại không thể xuống tay hạ thủ dù anh muốn em đau đớn hơn thế hàng ngàn lần.

Ừ, em có thể chửi anh, nguyền rủa anh là hèn hạ, không dám đối diện với em mà lại lén lút bày ra trò đê tiện này, tại sao anh lại đối xử tuyệt tình như thế đối với em để rồi lại hèn nhát nương tay? Em có thể cười mà khinh bỉ, anh không quan tâm, tất cả với anh giờ đây đã không còn quan trọng, tất cả, kể cả em. Có bao giờ em tự hỏi anh tại sao anh lại tuyệt tình như thế với em, và giữa những bộ mặt lạnh lùng, hèn hạ và đàn bà đó, em tìm thấy anh ở đâu? Có lẽ em sẽ chẳng thể nào trả lời được, em vẫn chưa hiểu hết về anh đâu, con khốn!

Hãy cứ làm những gì em muốn, anh sẽ đi khỏi cái thành phố chết tiệt đầy ắp những kỉ niệm về em này. Đừng tha thứ cho anh, cũng như anh vĩnh viễn không tha thứ cho em. Kết thúc ở đây thôi em, anh và em sẽ cùng mang cái mặt nạ thơ ngây để lừa ai đó mà ta có tình cảm sau này, chôn giấu tất cả những gì của quá khứ vào một ngóc ngách khó tìm ra nhất để hai ta không lặp lại thêm bất cứ một lần nào nữa. Em hãy sống một cuộc sống tốt như em hằng mong muốn, nhưng đừng đánh đổi bản thân em và hạnh phúc của những người em yêu thương.

Vĩnh biệt!

Đến tận bây giờ Thu vẫn không thể tin vào những gì vừa trải qua. Tay cầm lá thư của Toàn mà cô đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, Thu lững thững đi dạo trong công viên, con đường vắng vẻ sâu hun hút nằm giữa hai hàng cây lúc này đã trơ trọi lá, con đường mà Toàn đã dẫn cô đi dạo trong buổi hẹn đầu. Thu vừa bước vừa nhắm mắt, cô như cảm thấy bàn tay anh đang nắm chặt tay mình, nụ cười hồn nhiên và giọng nói ấm áp ngày nào của anh vẫn như văng vẳng bên tai cô: “Anh sẽ không bao giờ xa em đâu, ngốc ạ”. Một giọt nước mắt lăn nhẹ trên má Thu…

— Hết —

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2

Tags: , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất