Đương nhiên Dương Thần cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán với cuốc sống thường ngày, vẫn giống như một đạo sĩ tu luyện bình thường, đến và đi không để lại dấu vết, cách sống chốn hồng trần mới là cái hắn thích nhất. Cả ngày giống như các vị cao nhân kia không phải là tác phong của hắn.
Một đường bay nhanh chóng, trong nháy mắt đã đi qua hai tình, tốc độ này ở kỳ Hóa Thần cũng chỉ là bình thường thôi.
Khi đi tới một dãy núi vô danh, Dương Thần hướng về phía Lục Hoa Đình và Hách Trường Đỉnh vẫy tay một cái, liền lập tức rơi xuống một cánh rừng rậm.
Hai người sớm có chút mất kiên nhẫn, thầm suy nghĩ, con cháu Dương gia cũng thật là giảo hoạt. Cũng cách Trung Hải ít nhất mấy trăm km. Không ngờ lại giấu xa tới như vậy.
Suốt từ hồi đầu tháng 9, khu rừng trong núi mây đen từng mảng, bóng đêm từng lớp.
Ánh trăng như những chiếc răng sói cong cong chiếu xuống.
Hách Trường Đỉnh và Lục Hoa Đình nhìn xung quanh, cũng không phát hiện ra điều gì đó đặc biệt.
– Linh đan của ngươi được đem giấu ở đây sao?
Hách Trường Đỉnh không thấy nơi nào có thể giấu, cảm giác sẽ không thu hoạch được cái gì.
Dương Thần xoay người lại, khuôn mặt cười kỳ một cách đầy ẩn ý:
– Đương nhiên là không có trong này rồi.
– Vậy tại sao ngươi lại dừng lại ở đây?
Lục Hoa Đình nói bực dọc.
Dương Thần nhún vai:
– Bởi vì ta vốn chẳng có loại linh đan gì cả.
– Cái gì?
– Ngươi dám đùa bỡn với hai chúng ta sao?
Lục Hoa Đình khẽ trách móc. Giọng điệu cứ như một người phị nữ trẻ hơn 60 tuổi, quả thực tu vi đúng là thật huyền bí.
Dương Thần không quan tâm, nói:
– Ta chỉ là muốn chơi đùa với các ngươi vào nửa đêm thôi, xem các ngươi có thể gây khó dễ gì được cho ta.
– Ngươi… ngươi đúng là tên tiểu tử Dương gia không biết trời cao đất dày gì hết cả! Ngươi dám coi thường người trong Hồng Mông chúng ta sao?
Lục Hoa Đình mặt đỏ phừng phừng.
– Sao không dám chứ. Đồ chó cái chỉ biết kêu to kia.
Dương Thần cười khẩy.
Hách Trường Đỉnh cảm thấy cái gì đó không bình thường, nét mặt bắt đầu nặng lại, một tay theo bản năng đưa ra cầm trên cái kiếm sau lưng.
– Ngươi có ý gì…
Dương Thần ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng:
– Các ngươi có biết tên đạo nhân Hoang Vân giờ đang ở đâu không?
-…..
Hai người cứ im lặng.
Dương Thần đưa tay chỉ lên bầu trời:
– Ta sẽ không nói nhiều nữa, dù sao thì chốc nữa các ngươi cũng sẽ đi gặp hắn thôi.
– Không được rồi! Sư muội cẩn thận.
Hách Trường Đỉnh cuối cùng cũng phát hiện được ẩn ý của Dương Thần – Hắn phải giết người diệt khẩu.
Linh dược cái gì, tên đạo nhân Hoang Vân cướp cái gì chứ, cũng chỉ là lấy cớ lừa họ rời khỏi Trung Hải tới nơi hoang vu này!
Bởi vì nếu giết bọn họ ở Trung Hải, trên bài vị sẽ ghi chép rõ lại địa điểm. Còn nếu ra tay ở nơi quỷ quái này thì cho dù chết rồi, cũng sẽ không có ai biết được đó là do Dương Thần gây nên.
Đó cũng chính là nguyên nhân mà Dương Thần phải hỏi rõ về linh hồn bài vị.
Xét cho cùng, thì hai người bọn họ cũng là bị ma quỷ ám ảnh, dựa vào Hồng Mông mà nghĩ Dương Thần không dám giở trò với bọ họ. Vì lòng tham về loại Tiêu Vân Đan không tồn tạu mà mắc lừa Dương Thần.
– Đã muộn rồi, lòng tham không để rắn nuốt được voi, cho dù ta có linh đan thực sự cũng không để cho các ngươi nhòm ngó!
Dương Thần chưa dứt lời, đã đột ngột đứng trước hai người đó.
Vừa khoát tay một cái, một lực khiến con đường in hằn dấu vết. Một bàn tay đầy sức mạnh, hướng về phía Lục Hoa Đình.
Tuy Lục Hoa Đình chỉ ở trong giữa kỳ Hóa Thần nhưng phản ứng vẫn còn nhanh nhẹn, khó khăn lắm mới tranh được, cơ thể liền bay nhanh ngược lại.
Hách Trường Đỉnh nhìn thấy thời cơ, phi kiếm ở phía sau lưng ra khỏi vỏ. Một thanh kiếm dài ba tấc cạnh sắc trong như nước mùa thu, vân chạy dọc thân kiếm giống như vân nước. Thanh kiếm màu xanh lam đậm giống như màu xanh của đá quý.
– Huyền thủy, đi!
Dương Thần đang lúc định tiến lên bắt Lục Hoa Đình thì đã thấy một bóng kiếm hiện lên. Một lớp băng đông cứng dày đột nhiên xuất hiện như một bức tường.
– Không ngờ chiếc kiếm này có thể làm đóng băng trong nháy mắt.
Tuy huyền băng này không thể khiến Dương Thần không phá vợ được, nhưng khiên hắn phải dừng lại một chút. Đọ sức tại đây có thể cũng sẽ xảy ra nhiều chuyện xấu.
Lục Hoa Đình tranh thủ thời gian, tháo một chiếc nhẫn ở trên ngón tay ra, đột nhiên lấy ra một chiếc đàn cổ.
Chiếc đàn cổ này quanh thân là chiếc xích màu hồng, vân khắc phượng hoàng đầy sống động, pjaanf đuôi có vài chiếc lông phượng, trông vô cùng lộng lẫy.
– Hừ! Đê tiện, không ngờ lại đánh lén!
Lục Hoa Đình vừa nói, một tay vừa nâng đàn cổ, bàn tay trắng nõn nà khác thì gảy dây đàn.
– Ting ting ting
Ba âm thanh liên tục phát ra từ chiếc đàn cổ giống như chiếc đao gió lợi hại vô hình theo ba góc độ đồng thời tiến về phía Dương Thần.
Lại là một chiếc pháp bảo, lại vẫn là tấn công bằng sóng âm?
Dương Thần trong lòng thầm vui mừng, được được, có loại pháp bảo gì thì cứ mang ra hết đi. Chờ tới lúc giết được các ngươi thì toàn bộ ta đều mang đi hết!
Các lực xuất phát từ dẫn xuất của trời đất, Dương Thần vốn lười né tránh. Đây là uy lực của pháp bảo trong thời kỳ Hóa Thần, cũng chính là đỉnh cao của cuối kỳ hóa thần. Bản thân đã sử dụng Cửu Thiên Thần Lôi đầu tiên của tu vi, lại vốn am hiểu vẩ khôi phục và phòng ngự nên khinh thường việc né tránh.
Ba đường đao âm vừa đụng vào lá chắn bảo vệ của Dương Thần liền lập tức bay thẳng lên và tiêu tan trong không trung, không có một chút ảnh hưởng.
– Làm sao có thể chứ… Phượng linh của ta…
Lục Hoa Đình thần sắc như không thể tin nổi, khả năng phòng ngự của Dương Thần vượt quá sức tưởng tượng của cô!
Hách Trường Đỉnh vẻ mặt trùng lại, tập trung chân khí rồi đột nhiên múa may ra hơn mười đường Hàn Băng Kiếm Khí!
Từng nhát kiếm màu lam giăng khắp nói, cuồng loạn nhảy múa lung tung trong rừng rậm , trong nháy mắt bày ra một trận sương lạnh giá.
Dương Thần hừ một tiếng, một lực làm rung động trời đất không chứt khách khí tự mình làm nổ tung tất cả
– Rầm rầm! !
Tất cả kiếm khí không thể phát huy được khả năng uy hiếρ vốn có,tất cả bị phá tan thành những mảnh nhỏ.
Lục Hoa Đình không ngừng mang chiếc đàn phượng linh ra gảy liên tục từng âm nhưng dường như chỉ là gãi ngứa cho Dương Thần, hoàn toàn không có cái gì ảnh hưởng thực.
Đây cũng không phải là do hai pháp bảo quá kém, chỉ có điều tu vi của hai người và Dương Thần chênh lệch nhau quá nhiều nên hoàn toàn không thể phát huy được uy lực của pháp bảo!
Nếu như Dương Thần chỉ là một Tam Dương Chân Hỏa bình thường thì chỉ cần dựa vào pháp bảo là có thể phân cao thấp nhưng khả năng của Dương Thần đạt tới cấp cao nhất của kỳ Độ Kiếp rồi nên bọn họ không thể tưởng tượng được.
– Sư muội! Mau chạy thôi!
Hách Trường Đỉnh ý thức được sớm muộn cũng tiêu đời nên lập tức hô Lục Hoa Đình bỏ chạy là quan trọng hơn!
Lục Hoa Đình cũng đã nhìn ra, hơn nữa cũng rất tỉnh táo chạy về phía nam đông đúc mà không phải là phía Tây nơi Hồng Mông.
Chỉ cần chạy vào chỗ đông người thì cho dù Dương Thần có muốn giết người thì cũng sẽ có nguy cơ bị phát hiện.
Nhưng Dương Thần đâu có dễ dàng để họ hài lòng. Nếu đã đến nơi này rồi có nghĩa là hắn cũng đã chuẩn bị rất chu toàn.
Hách Trường Đỉnh sử dụng Huyền Thủy Phi Kiếm gieo rắc vô số mũi băng nhọn màu lam về phía sau, vốn tưởng rằng có thể ngăn cản được chút ít tốc độ của Dương Thần để tranh thủ chạy trốn. Thật không ngờ rằng, cũng không rút ngắn được khoảng cách. Không ngờ phía trước lại có những ngọn lửa sáng quắc, nơi mà hai người hướng đến.
– Nam Minh Ly Hỏa!
Hách Trường Đỉnh kinh sợ kêu lên một tiếng giống như gặp phải quỷ vậy!
– Mau tránh ra!
Lục Hoa Đình mặt không chút máu thấy sư huynh đang chật vật mở đường tháo chạy.
Hơn mười đoàn kim sắc hỏa thật lớn nhảy múa, bay toán loạn trên trời như là những mặt trời nhỏ khiến người ta hoa mắt.
Trong sức nóng ấy khiến hai người vô cùng sợ hãi!
– Ngoan ngoãn nhận chết đi, tránh để pháp bảo ta muốn phải chịu tội!
Dương Thần cười khẽ một tiếng, trong lòng thỏa mãn. Chính hắn trước đây đã không biết đến chỗ trống Bảo Sơn, thì ra lực xuất dẫn ở đây còn có thể sử dụng như vậy.
Bản thân lực xuất dẫn của trời đất không phải là một chiêu thức tấn công mạnh, nhưng nếu trời đất hợp nhất sẽ khiến cho chiêu này có thể sử dụng, địch ắt sẽ hoảng sợ, và giành được chiến thắng.
Mặc dù bản thân hắn còn phải học tập chút ít nhưng cũng đã đủ có thể khiến hai tên ngu xuẩn trong kỳ Hóa Thần này phải chịu nhiều đai đớn, tiến thoái lưỡng nan!
Nam Minh Ly Hỏa này cũng chủ là tầm trung trong kỳ Độ Kiếp nhưng cũng không phải là thứ mà hai kẻ này có thể ngăn cản!
Hách Trường Đỉnh và Lục Hoa Đình vốn còn chưa đạt tới kỳ Độ Kiếp vậy mà hôm nay đã bị Thiên Hỏa truy đuổim sao có thể không kinh hồn bạt vía được chứ?
– Dương thiếu gia! Chúng tôi sai rồi! Xin cậu hãy khai ân!
Hách Trường Đỉnh vừa co vừa rút, thấy tình hình không ổn lắm. Cứ thế này thì sớm muộn cũng chết nên ngược lại bắt đầu cầu xin tha thứ!
Nhưng Dương Thần sao có thể nghe theo mà tha chết cho hai người này hôm nay được chứ. Chính bản thân hắn đã bị sự bao vây đến cùng đường của Hồng Mông, không độc không phải là trượng phu. Không chỉ muốn mạng của hai người này mà cả đến một chút hồn phách cũng không thể bỏ qua!
Hơn mười đợt Nam Minh Ly Hỏa bao vây. Hai người bắt đầu bị sứt đầu mẻ trán, văng từng mảnh trong không trung.
Thiên Hỏa này quả thật không tầm thường, thiếu chút nữa nếu không đủ chân nguyên ngăn cản thì cả bao vây cũng sẽ bị thương nặng cho nên dù có muốn chạy trốn thì cũng vô cùng khó khăn!
Trên tay Lục Hoa Đình cầm phượng linh không ngừng phóng ra những âm thanh để cố khống chế hỏa thần không cho tới gần quá nhanh. Nhưng đàn bà thế suy sức yếu, chân nguyên đã bị cạn kiệt nhanh chóng.
Còn mỗi huyền thủy của Hàn Băng Kiếm Khí cũng chỉ là trong nháy mắt đã bị bốc hơi, hoàn toàn không có chút tác dụng.
Dương Thần nhìn trêu tức, vừa mới nghĩ xong thì hơn mười đợt Nam Minh Ly Hỏa liền tập trung lại với nhau.
Một con rồng lửa khổng lồ quấn quanh bốn phía của hai người, càng lúc càng to, cộng thêm nhiều đợt Nam Minh Ly Hỏa về sau nữa, sức nóng khiến hai người không thể thở được…
Lục Hoa Đình nhìn chằm chằm Dương Thần một cách thâm độc:
– Ngươi … ngươi sẽ không được chết một cách tử tế đâu! Đồ lừa gạt.
Dương Thần bỏ ngoài tai những lời đó, bóng dáng lóe lên đã đi vào trong vòng của rồng lửa, cháy rực một vùng. Nhưng thân làm người thi pháp, Dương Thần hoàn toàn không chịu phải bất cứ tổn thương gì.
Một đường Nam Minh Ly Hỏa từ trong miệng con rồng lửa phút ra, ngọn lửa màu vàng đỏ ngưng lại thành một thanh kiếm hình sóng lửa!
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc